Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ly trà xanh thứ một trăm linh sáu

Phiên bản Dịch · 978 chữ

Ôn Như Quy yên lặng ăn dưa chua, không hé răng.

Ông Ôn thấy dáng vẻ câm như hũ nút của anh, lập tức nổi giận: “Không nói thì thôi, nhưng ông nói cho cháu biết, cô gái ấy vẻ ngoài xinh đẹp còn nấu ăn ngon nữa, cháu phải thông minh một chút, nếu như để người ta chướng mắt cháu, ông sẽ nhận người ta làm cháu gái nuôi!”

Đứa trẻ nấu ăn ngon như vậy, nói thế nào cũng không thể để nhà người khác chiếm lợi.

Nếu như cháu trai quá vô dụng, vậy thì nhận đối phương làm cháu gái là được.

Ôn Như Quy: “...”

Chú Tông đột nhiên hỏi: “Như Quy, cô gái kia đi bộ đến đây, hay là đi xe?”

Đôi đũa trong tay Ôn Như Quy dừng lại giữa không trung: “Cô ấy đi xe buyt đến đây.”

Chú Tông hỏi tiếp: “Vậy vừa rồi cháu có tiễn người ta đến bến xe không?”

Ôn Như Quy lập tức cảm thấy dưa chua trong miệng không thớm nữa: “Không...”

Ông Ôn nhướng mày, dáng vẻ hận sắt không thành thép: “Nhìn cháu xem, con người quê mùa không biết săn sóc này, chẳng trách đến tuổi này rồi vẫn chưa tìm được vợ.”

Ôn Như Quy không tìm được vợ: “...”

Ông Ôn tức giận rống lên: “Cháu còn mặt mũi ngồi chỗ này ăn cơm à, còn không mau lên nhà lấy kẹo mang qua cho người ta.”

Ôn Như Quy nhanh chóng buông đũa xuống, chú Tông ở bên cạnh đã nhanh chóng lấy bánh ngọt và kẹo thỏ trắng trong nhà mang đến.

Ôn Như Quy cầm lấy đồ, đang chuẩn bị ra khỏi nhà, đột nhiên nhìn thấy cái chậu đựng cá hầm cải chua trên bàn.

“Chú Tông, phiền chú bỏ cá hầm cải chua sang cái chậu khác, để cháu rửa sạch cái này mang trả cho cô ấy.”

Ông Ôn lại lần nữa hận sắt không thành thép: “Sao cháu đi học thông minh như vậy, mà theo đuổi con gái lại ngốc như thế hả? Chiếc chậu này cháu vội vàng trả lại làm gì? Cứ để trong nhà, lần sau cháu mới có cái cớ để đến tìm người ta chứ!”

Ôn Như Quy sững sờ: Còn có thể như vậy sao?

Ông Ôn xua tay: “Còn thất thần làm gì? Mau đi đi!”

Ôn Như Quy không dài dòng nữa, lập tức ngồi lên xe đạp phóng ra ngoài.

Ông Ôn chậc lưỡi một tiếng: “Đến tuổi này rồi mà ngày nào tôi cũng phải nhọc lòng vì nó, sao nó còn không biết xấu hổ trách tôi ăn hết cá của nó? Nói ra thì Như Quy đúng là không giống tôi chút nào, năm đó tôi theo đuổi bà nội nó, khỏi phải nói anh dũng đến mức nào!”

Chú Tông mím chặt môi không lên tiếng.

Trong lòng nhớ tới lời cha mình trước đây từng nói: “Năm đó khi Tư lệnh nhìn thấy vợ mình, đã căng thẳng đến mức nói chuyện lắp bắp, chân tay không biết để đâu cho đúng, lúc ấy phu nhân còn cho rằng tư lệnh là kẻ ngốc.”

Ông Ôn: “Tiểu Tông, cậu lấy ra hai miếng bánh đậu xanh, cậu với Như Quy mỗi người một miếng, số còn lại cất hết vào phòng tôi, nếu lát nữa Như Quy hỏi tới, cậu nói là cậu ăn hết rồi nhé.”

Chú Tông: “...”

Tư lệnh, làm người có thể đừng vô sỉ đến mức ấy được không?

**

Ôn Như Quy cưỡi xe đạp đuổi theo, nhưng Đồng Tuyết Lục đã ngồi lên xe buýt đi mất rồi.

Anh nhớ tới trước đó cô nói chuyện mình đổi việc đến làm ở tiệm cơm quốc doanh thành nam, đầu xe lập tức quay lại, anh nhanh chóng đi về phía tiệm cơm quốc doanh.

Lúc này Đồng Tuyết Lục đã về đến nhà Tô Tú Anh rồi, cô đang lấy số bánh đậu xanh cô gửi nhờ nhà chị ấy, sau đó cô không định về huyện Duyên Khánh luôn, mà muốn đến chợ đen tìm hiểu một chút.

Cách thời gian cảnh cách mở ra còn hai năm nữa, cô không thể không làm gì cả, tốt xáu gì cũng nên kiếm thêm chút tiền, sớm ngày mua được phòng ở cho riêng mình.

Cô hỏi Tô Tú Anh vị trí chợ đen.

Thấy cô hỏi thế, Tô Tú Anh rất giật mình, nhưng không truy vấn, chỉ nói ra vị trí chợ đen và những việc cần phải chú ý cho cô biết.

Sau khi nói lời cảm ơn Tô Tú Anh, cô xách theo bánh đậu xanh đi về phía phố Tịch Thủy.

Vào trong phố Tịch Thủy, cuối cùng Đồng Tuyết Lục đã biết được vì sao chợ đen lại họp ở nơi này.

Phố Tịch Thủy là nơi kín đáo, hơn nữa còn có rất nhiều ngõ ngách nhỏ thông đến bốn phương tám hướng, nếu như công an đến tuần tra, mọi người có thể chạy trốn qua các ngõ nhỏ ấy, không dễ bị một lướt tóm hết.

Có điều địa điểm họp chợ không cố định, nếu như bị đồn công an phát hiện ra một lần, các con buôn sẽ chuyển sang nơi khác, tính lưu động rất cao.

Chợ đen náo nhiệt nhất là vào buổi sáng, bây giờ đã giữa trưa, nhiều người đã bán xong đồ đang chuẩn bị ra về rồi.

Đồng Tuyết Lục đè chiếc mũ rơm mượn từ chỗ Tô Tú Anh xuống, tìm nơi để đứng.

Hơn mười phút sau, có một người đàn ông trung niên vội vàng chạy tới, nhìn thấy ai cũng nhỏ giọng hỏi: “Xin hỏi có bán bánh ngọt, hoặc điểm tâm không? Món gì cũng được.”

Bạn đang đọc Nữ Vương Trà Xanh Ở Thập Niên 70 của Vân Cát Cẩm Tú
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi zvantich
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 487

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.