Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trận thi đấu thứ hai

Phiên bản Dịch · 1572 chữ

Gậy thọc cứt Quý Dữu đang ở trên khán đài chăm chỉ quan sát, không ngừng khởi xướng quấy rối, công kích người khác, hành vi đáng xấu hổ này của cô ngay cả nhóm Tạ Linh Chi, Leah, Nhạc Tê Quang, Trương Duệ cũng không nhìn nổi.

Tạ Linh Chi bĩu môi: “Em đủ rồi đấy, nếu còn vậy nữa thì sau khi bọn họ trở về sẽ đánh chết em cho coi.”

Đổi lại là mình bị quấy nhiễu như vậy tất nhiên là phải thấy máu mới có thể hả giận.

Quý Dữu ôm lấy đầu dưa của Manh Manh cười hì hì: “Phàm nhân các chị sao hiểu được ý tốt của em? Em làm vậy là để kích thích bọn họ, bọn họ vì mặt mũi của mình thì đương nhiên cần ra sức chạy mới dành được chiến thắng chứ.

Bằng không ---

Bọn họ dựa vào gì mà đánh mặt em đây?”

Tạ Linh Chi trợn tròn mắt: “Vậy đúng là em dụng tâm lương khổ thật nhỉ……”

*Dụng tâm lương khổ: Muốn tốt cho người khác mà người khác không biết đến.

Quý Dữu vươn một ngón tay ra: “Ha ha ha…… Nhìn đi ~ Đây chẳng phải đều lọt vào vòng trong rồi sao?”

Lúc này, Thịnh Thanh Nhan hùng hổ chạy tới, đôi mắt xinh đẹp ngập đầy lửa giận: “Số 4444 nha…… Tên khốn nhà cậu nha…… Hiện tại người ta phải thách đấu với cậu nha…… Người ta muốn cậu nhận lấy cơn giận của bé cưng nha……”

Quý Dữu buông bàn tay đang vuốt ve lạc đà Alpaca ra: “Cậu muốn thách đấu với tớ? Chắc chắn không?”

Thịnh Thanh Nhan tức giận chống nạnh mắng: “Thức thời chút nha! Chủ động nhận lấy án tử hình của bé cưng đi nha……”

Quý Dữu: “……”

Quý Dữu hít sâu một hơi: “Muốn khiêu chiến tớ, mời kéo thẳng lưỡi nói chuyện!”

Thịnh Thanh Nhan: “……”

Thịnh Thanh Nhan tức giận đến dậm chân: “Không nha! Người ta không nha! Không đâu nha!”

Thẩm Trường Thanh đang đi theo sau Thịnh Thanh Nhan thì dừng bước, lúc này đây cậu ta hơi hối hận vì đã đi theo, cũng không biết hiện tại quay đầu lại có quá xấu hổ hay không đây?

Nhưng mà ---

Có vẻ như Quý Dữu không cho Thẩm Trường Thanh cơ hội quay đầu lại, cô lướt qua Thịnh Thanh Nhan nhìn Thẩm Trường Thanh và nở nụ cười: “Bạn học Thẩm Trường Thanh, cậu thật giỏi! Tớ biết chắc chắn là cậu có thể vượt qua cái tên Thịnh Thanh Nhan cứ kêu nha nha nha này mà.”

Bảng xếp hạng đã ra, Thịnh Thanh Nhan vốn một mình một người chạy ở đằng trước nghe thấy Quý Dữu nói thế thì bị cơn tức làm cho phân tâm tạo cơ hội cho Thẩm Trường Thanh vượt lên.

Vì thế ---

Thẩm Trường Thanh thuận lợi trở thành người về đích đầu tiên của lần chạy bộ này, thuận lợi tiến vào vòng trong.

Đối mặt với bạn học Quý Dữu tràn đầy nhiệt tình với mình, Thẩm Trường Thanh không biết nên làm cái gì bây giờ, vì thế cậu ta im lặng vài giây mới nói: “Cảm ơn bạn học Quý Dữu đã cổ vũ.”

Quý Dữu cười hì hì: “Người anh em, hai ta chính là anh em mà, phân biệt ai với ai chứ? Về sau đừng nói những câu khách sáo như này nữa.”

Anh em?

Sắc mặt của Thẩm Trường Thanh hơi cứng lại.

Hai người Nhạc Tê Nguyên và Từ Châu đi theo sau Thẩm Trường Thanh rất thức thời giữ im lặng.

Lúc này chỉ có lặng im là cách tốt nhất để chống lại sự xấu hổ.

Quý Dữu liếc liếc Nhạc Tê Nguyên, không nói điều gì khác mà chỉ nói: “Cậu lấy được thành tích này là nằm trong khả năng, không ngoài dự liệu của tớ cho nên cậu không khiến tớ có cảm giác kinh ngạc chút nào đâu bạn học Nhạc Tê Nguyên.”

Nhạc Tê Nguyên đạt được vị trí thứ tư: “……”

Ông đây muốn sự kinh ngạc của cậu để làm gì?

Làm gì chứ?

Kinh ngạc như vậy cho ông đây một cái thì ông đây ném hai cái.

Quý Dữu lướt qua Nhạc Tê Nguyên mà nhìn sang Từ Châu, trong ánh mắt hiện lên nỗi vui mừng: “Tiểu Châu Châu, biểu hiện tốt đấy, tiếp tục nỗ lực nhé.”

Từ Châu: “……”

Từ Chậu lặng im đứng sau Trương Duệ nhìn xung quanh.

Nhạc Tê Quang nghe Quý Dữu lải nhải, cảm thấy bị mấy lời lải nhải của cô làm nhức cả đầu, cậu ta mắng: “Số 4444 ngu xuẩn kia, mày đủ rồi đấy, giảng viên Mục nói không sai, cho mày một sân khấu là mày có thể vừa diễn vừa hát tuồng. Mày đừng có kiêu ngạo quá, về sau ba ba sẽ cho mày đẹp mặt.”

Quý Dữu nhướn mày: “Nha nha…… Suýt chút nữa đã quên mất cậu, cậu còn không nói cho mọi người biết màu sắc cậu thích nhất là màu xanh lục đâu đấy.”

Nhạc Tê Quang: “……”

Nhạc Tê Quang bùng nổ: “Ba ba nói là mày được ngôi sao chọn chứ không nói mày được Manh Manh chọn trúng nên không tính!”

Còn nữa ---

Alpaca Manh Manh ngu xuẩn này lại mắt mù, còn nhỏ tuổi đã bị bệnh tăng nhãn áp, bị bệnh đục thủy tinh thể!

Đúng là khiến người ta cạn lời.

Trong lúc Quý Dữu khoe khoang sắp khiến mọi người ở cạnh ép cho phát điên, cuối cùng trận thi đấu thứ ba cũng bắt đầu!

Đây là một cuộc thi bắn súng, là cuộc thì bắn súng dùng súng năng lượng tiêu chuẩn của liên minh.

Thịnh Thanh Nhan nhướn mày, quay sang liếc nhìn Quý Dữu một cái: “Quỷ nghèo chết bầm nha…… Bé con đáng yêu đây sẽ làm cho cậu biết sự lợi hại của người ta nha……”

Quý Dữu hừ hừ: “Tớ không tin một chữ nào từ những lời cậu nói ra đâu.”

Đột nhiên Thẩm Trường Thanh cắm vào một câu, cậu ta nói nhỏ: “Cậu ấy không lừa cậu đâu, từ nhỏ A Nhan thích chơi bắn súng, kỹ thuật của cậu ấy rất giỏi, ít nhất còn giỏi hơn tớ.”

Sự kinh ngạc trong mắt Quý Dữu chợt hiện liên rồi biết mất.

Đồng thời trong lòng Quý Dữu hơi e ngại, nhưng Quý Dữu là ai? Đó chính là dù thái sơn có sụp trước mặt cũng có thể trợn tròn mắt giả vờ ăn uống tiêu tiểu nha. Tuy cô chưa từng chơi bắn súng nhưng cô đã từng thấy từng nghe tới.

Tóm lại chính là vấn đề nhắm chuẩn thôi.

Hừ.

Sở Kiều Kiều vẫn luôn bám lấy bên người Quý Dữu, ăn chùa hạt dưa uống chùa trà xanh mà chủ tiệm miễn phí cho Quý Dữu, còn xoa chùa đầu dưa của Alpaca, lúc này Sở Kiều Kiều vỗ vỗ đầu dưa của Manh Manh và nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Bạn học Quý Dữu, cậu yên tâm đi, Thịnh Thanh Nhan cũng không giỏi được mấy đâu, ít nhất so với tớ thì tỷ lệ thắng thua cũng mới bốn sáu mà thôi. Tớ bốn cậu ta sáu!”

Quý Dữu: “……”

Quý Dữu không muốn nói chuyện.

Thịnh Thanh Nhan che miệng cười trộm: “Có sợ không nha?”

Quý Dữu nghiến răng nghiến lợi: “Sợ cậu cái quỷ! Dù sao vòng này không phải chỉ chọn một người.”

Cho nên ---

Mình không thắng được Thịnh Thanh Nhan chẳng lẽ còn không thắng được người khác?

Không thể nào!

Mình được trời ưu ái cơ mà.

Nếu mình thất bại thì ngay cả thần cũng không nhìn nổi.

Rất nhanh.

Thí sinh trong sân bắt đầu tiến vào sân thi đấu, vừa rồi vòng trước loại 49 người, thêm Quý Dữu thì hiện giờ trong sân còn có 50 người dự thi. Lúc này sẽ lại đào thải một nửa số người.

Khi Quý Dữu đứng lên chuẩn bị thi đấu thì Manh Manh cũng đi theo, Quý Dữu quay đầu nhìn khuôn mặt ngây thơ của Manh Manh và nói: “Manh Manh, mày đứng ở đây đừng đi theo, chờ tao đắc thắng trở về. Còn nữa --- Trong lòng mày cần cầu nguyện cho tao đấy, mày chính là thần thú mà, phải thêm chút may mắn cho tao nha……”

Sau đó ---

Manh Manh liền đứng im, đầu dúi vào lòng bàn tay Quý Dữu mà cọ, dáng vẻ ngoan ngoãn này khiến mọi người nhìn đến ngây người.

Chủ tiệm thấy cảnh này còn thấy hơi ghen.

Quý Dữu đi vào sân thi đấu.

Thời đại tinh tế, công nghệ về gấp không gian đã có bước tiến bộ rất lớn, giống như trong tiệm lẩu này, ở góc lối đi có một trường bắn trống, ngày thường không nhìn thấy, chỉ đến khi cần dùng mới mở nơi này ra.

Trên khán đài.

Nhạc Tê Quang nói: “Ba ba cược cậu ta không bắn trúng bia!”

Sở Kiều Kiều phản bác: “Nhạc Tê Quang, sau cậu lại có thể xem thường bạn học Quý Dữu chứ? Tớ cược ngay cả súng năng lượng còn không khiêng nổi.”

Những người xung quanh: “……”

Bạn đang đọc Nữ Vương Đồng Nát Ở Tinh Tế (Dịch) của Liễu Thăng Thăng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThienChauVuNhien
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.