Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sư Tôn Của Hồ Ly Quá Hung Hãn 9

Phiên bản Dịch · 2059 chữ

Editor: Bao Tô Bà

Đám người Chu Tuyết Kiến tuy trông chật vật nhưng không có ai bị thương nặng, hơn nữa, Chu Tuyết Kiến còn có được cỏ Thần Chi giúp gia tăng tu vi, nên tính ra lần này vẫn có thu hoạch.

Thế nhưng cho dù Tô Noãn giải thích thế nào cũng không ai tin tưởng lời nàng nói. Một số đệ tử nghiêng về phía Chu Tuyết Kiến thì trào phúng nàng: "Muội và Tiểu Vũ đều không sao, Tiểu Vũ còn nhận lời sẽ giúp muội chứng minh hắn là một kẻ xấu, có mưu đồ gây rối?"

Tô Noãn chỉ có thể gật đầu, trong lòng lại âm thầm hỏi thăm mười tám đời tổ tông của Cơ Vô Danh tà ác kia một lượt.

Từ đầu đến cuối, Chu Tuyết kiến và Lăng Việt chỉ nâng mắt lạnh lùng nhìn nàng không nói tiếng nào, cuối cùng không mặn không nhạt nói: "Quay về đã, để các vị sư tôn định đoạt."

Tô Noãn đi theo phía sau nhóm người của núi Lăng Tiêu, nàng vừa đi vừa gục đầu. Khi đám người rời đi không bao lâu, phía sau núi đá bỗng có một bóng người bước ra.

Không còn là dáng vẻ thanh y áo bố tùy ý như trước nữa, hắn mặc một thân trường bào màu đỏ thẫm, eo thon chân dài, thân hình đĩnh bạt. Trên mặt chứa nét tà mị, một đôi mắt đào hoa tràn đầy ý cười giảo hoạt.

Bạch Ấn à... thú vị!

Sau khi trở về núi Lăng Tiêu, Tô Noãn quỳ gối giữa trung tâm điện Vân Tiêu của phong chủ núi Lăng Tiêu. Nàng quỳ ở nơi này chờ Bạch Ấn, chàng đi thăm Chu Tuyết Kiến bị thương trước sau đó mới đi tới đây.

Một bộ bạch y không nhiễm bụi trần, mặt mày thanh lãnh, Tô Noãn thấy chàng bước vào, theo bản năng định đứng dậy chạy về phía chàng, nhưng ngay giây tiếp theo nàng đã bị một chiêu mạnh mẽ áp xuống.

"Tại điện Vân Tiêu này mà ngươi còn dám làm càn!" Trưởng lão Hư Thần Tử thay thế tôn thượng Thương Vân quản lý núi Lăng Tiêu hừ lạnh một tiếng, áp chế khiến nàng không thể cựa quậy được, kế đó mới nhìn về phía Bạch Ấn.

"Sư đệ, ta sớm đã nói rồi, linh thú này không thể so với con người, tâm trí nông cạn, dã tính khó thuần, trước nay luôn tùy hứng làm bậy. Đệ nhìn xem, nếu không phải lần này Tuyết Kiến và Lăng Việt, hai vị sư điệt có tu vi không thấp, nếu không nhất định đã bị nàng ta hại chết."

Bạch Ấn chậm rãi nhìn về phía tiểu hồ ly đang quỳ trên đất, hai mắt nàng trông mong nhìn chàng, vô thố giải thích: "Sư tôn, đồ nhi không có, tên đó, hắn thật sự là người xấu, hắn, hắn ta còn nói..."

Hư Thần Tử hừ lạnh ngắt lời nàng: "Hắn còn nói sẽ tới đây chứng minh hắn là người xấu, có mưu đồ gây rối đúng không!"

Giọng nói lạnh lẽo không hề che giấu trào phúng.

Trong lòng Tô Noãn biết nàng đã bị tên hỗn đản Cơ Vô Danh kia trêu đùa nhưng không còn cách nào khác, nàng vẫn phải tiếp tục diễn, chỉ là không biết Bạch Ấn...

Nàng mím môi nhìn về phía Bạch Ấn, trong mắt tràn đầy tín nhiệm toàn tâm toàn ý, nhưng không chờ nàng mở miệng, thanh âm lạnh nhạt của Bạch Ấn đã vang lên trong điện.

"Phạm sai lầm thì phải chịu trừng phạt, đi trông coi tháp trấn yêu đi."

Chàng nói ra một câu nhẹ bẫng ngăn Tô Noãn giải thích. Hư Thần Tử và những đệ tử khác đang căm giận nhìn Tô Noãn nay cũng đều cảm thấy kinh ngạc.

Tháp trấn yêu tại núi Lăng Tiêu tuyệt đối không trấn áp những yêu vật tầm thường. Dù những yêu vật đó không thể chạy thoát nhưng yêu khí của những đại yêu đó không phải là thứ một con linh hồ nhỏ bé mới vừa hóa hình có thể chịu được.

Các đệ tử đến từ mấy phong khác đã chuẩn bị sẵn tinh thần tranh cãi với Bạch Ấn, nhưng không ngờ chàng lại trực tiếp ném ra một câu khiến tất cả mọi người không còn lời nào để nói.

Mọi người đều biết, sự trừng phạt này là trừng phạt thật sự, tuyệt đối không phải qua loa cho xong.

Bạch Ấn bình tĩnh nhìn về phía tiểu hồ ly, phát hiện đối phương căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì. Trái lại, dáng vẻ hoàn toàn tin tưởng chàng, như thể chỉ cần chàng tới thì nàng sẽ không phải sợ hãi nữa.

Bạch Ấn rũ mắt giấu đi đôi mày đang nhíu lại.

Chàng mới vừa nhìn thấy Chu Tuyết Kiến, đúng là bị thương không nhẹ, hơn nữa chàng biết đứa bé đó tuy ngoài mặt lạnh lùng nhưng tuyệt đối sẽ không nói dối. Còn tiểu hồ ly này dù sao cũng mới ở bên cạnh chàng một khoảng thời gian ngắn ngủi, chưa biết rõ tâm tính, nghiêm khắc một chút cũng không sao, chỉ cần không để nàng gặp nguy hiểm đến tính mạng là được.

Bị hai đệ tử trái phải nâng ra bên ngoài, trong lòng Tô Noãn thầm mắng, trên mặt lại bày ra vẻ ngây thơ nhìn Bạch Ấn. Ai ngờ mới bước ra khỏi đại điện, phía trước chợt có một bóng dáng xông tới.

Hai đệ tử giữ chặt Tô Noãn không kịp phòng ngừa đã bị bóng dáng đó đẩy ra. Cùng với tiếng gầm gừ, mọi người bỗng trông thấy Tô Noãn được kẻ mới vừa xông đến che chở phía sau lưng. Đó là Thanh Li.

Không còn dáng vẻ bốn chân chấm đất như trước nữa, tuy hắn vẫn còn dáng vẻ giống như dã thú trước kia, nhưng hai mắt lại chứa đầy lạnh lẽo, duỗi tay che chở Tô Noãn ở phía sau, không ngừng gầm gừ thị uy với đệ tử bốn phía.

Nhìn thấy là Vượng Tài đã lâu không gặp, các đệ tử của núi Lăng Tiêu đều cảm thấy ngạc nhiên.

Editor: Bao Tô Bà

Thế mà Vượng Tài đã biết đứng thẳng giống như con người rồi ư? Với cả, hắn đang làm gì vậy? Bảo vệ tiểu sư muội chắc?

Không phải mọi người đều nói tiểu sư muội ngược đãi hành hạ hắn cả ngày hay sao? Hay là hắn thật sự giống hệt loài cẩu, vừa trung thành và tận tâm?

Mọi người đứng xung quanh hai mặt nhìn nhau, Bạch Ấn đứng cách đó không xa nhìn về phía bên này, trên mặt không có bất cứ cảm xúc dư thừa nào. Có người tiến lên chuẩn bị đuổi Thanh Li đi, nhưng Tô Noãn vội vàng kéo tay hắn, để hắn đối diện với nàng, rồi nhỏ giọng dặn dò.

"Khi ta không ở đây thì phải ngoan ngoãn, không được bò, không được ngồi xổm trên ghế, không được dùng tay bốc cơm biết chưa?"

Thanh Li nhíu mày, đáy mắt như có thứ gì đó muốn xông ra, hắn chỉ cắn răng, ngậm chặt miệng nhìn nàng.

Tô Noãn cười mỉm, sờ đầu hắn như sờ đầu cún con: "Ngoan nào, có sư tôn ở đây, ta sẽ không sao đâu."

Thanh Li cúi đầu, rõ ràng đang cố kìm nén, rồi từ từ lui sang một bên.

Bạch Ấn đứng cách đó không xa tự nhiên nghe được rành mạch những lời này, không biết tại sao trong lòng chàng bỗng nhiên xuất hiện một cảm giác khác thường. Nhưng trời sinh tính tình chàng lạnh lùng, đạm mạc nên không muốn tìm hiểu sâu hơn.

Mãi cho đến khi bị đưa đến trước tháp trấn yêu, trên mặt tiểu hồ ly vẫn là dáng vẻ ngây thơ, thỉnh thoảng lại trộm nhìn về phía Bạch Ấn đi sau, hai mắt cẩn thận trông mong.

Cửa tháp trấn yêu mở ra, nàng bị một đệ tử đưa tay đẩy vào trong. Lảo đảo vài bước, nàng vội quay đầu nhìn về phía Bạch Ấn, ánh mắt hơi lo lắng, cũng hơi chờ mong.

Bạch Ấn xua tay về phía nàng: "Vào đi."

Nghe thầy chàng lên tiếng, tiểu hồ ly rốt cuộc cũng an tâm, nàng mang theo sự tín nhiệm bước vào trong. Rồi bỗng nhiên nàng quay đầu lại hỏi chàng: "Sư tôn, khi nào người tới đón con?"

Phía ngoài tháp trấn yêu, chúng đệ tử đứng dọc hai bên, Bạch Ấn đứng ở giữa nhìn tiểu đồ đệ đang nhìn mình bằng ánh mắt mong mỏi, chàng thoáng dừng một lát rồi mới đáp: "Bảy ngày sau."

Hai mắt tiểu hồ ly lập tức sáng ngời, vội vàng gật đầu: "Vậy con chờ sư tôn ở đây!"

Đệ tử bốn phía đều không biết nói gì cho phải, nhìn dáng vẻ tiểu sư muội mặt mày hớn hở vậy là biết ngay nàng không biết có gì trong tháp trấn yêu này.

Cũng phải, coi như lần này cho nàng chút giáo huấn, về sau không được phép tùy ý làm bậy như thế nữa.

Cửa đá dày hai thước của tháp trấn yêu ầm vang đóng lại. Bạch Ấn nhìn ánh sáng trong tháp hắt ra ngoài ngày càng ít. Tiểu đồ đệ của chàng vẫn luôn nhìn theo cánh cửa đá chuyển động. Mãi cho đến khi cửa đá chỉ còn lại một khe hở cuối cùng, chàng vẫn bắt gặp ánh mắt vừa lo lắng vừa tín nhiệm của nàng.

"Uỳnh, uỳnh!" Tiếng cửa đá hoàn toàn đóng lại. Bạch Ấn xoay người trở về động phủ.

Khoanh chân ngồi trên giường, chàng vung tay, chỉ thấy không khí trước mặt đột nhiên vặn vẹo, ngay sau đó, hình ảnh Tô Noãn ở bên trong tháp trấn yêu dần dần hiện ra trong vầng sáng nhàn nhạt.

Ánh sáng trong tháp trấn yêu đến từ tinh thạch được khảm vào vách nên không sáng lắm, nhưng cũng có thể nhìn thấy rõ ràng. Chàng thấy tiểu hồ ly đối mặt với cửa một lúc lâu, sau đó dường như xác nhận bản thân sẽ không được thả ra, bấy giờ mới từ từ quay người nhìn vào không gian bên trong tháp trấn yêu.

Tảng đá cao mấy trượng là lối vào của tháp trấn yêu, vừa nhìn là thấy vô cùng dữ tợn, núi đá lởm chởm, sắc nhọn. Sau khi cửa đá đóng lại, toàn bộ yêu khí bên trong tháp dần dần khôi phục nồng đậm của dĩ vãng.

Tiểu hồ ly tuy tu vi không cao nhưng cực kỳ mẫn cảm với hơi thở lạ. Dường như ngay sau đó nàng đã cảm thấy có gì đó không đúng, trên mặt lộ ra biểu tình kinh sợ và không dám tin, nhưng nàng phảng phất như chưa từ bỏ, cực kỳ cẩn thận thử bước vào bên trong nửa bước.

Nhưng mà mới bước nửa bước, bên trong đã truyền đến một tiếng gào rống kinh thiên động địa, khiến toàn bộ sơn động đều phải chấn động. Đó là yêu khí nồng đậm chứa cả sát khí và máu tanh.

Bạch Ấn nhìn thấy cực kỳ rõ nét, tiểu hồ ly vội lui về phía sau một bước, sắc mặt lập tức trở trắng bệch, toàn thân run rẩy bước lùi về sau, một mực lùi đến phía cửa lớn. Nàng trượt theo vách đá ngồi bệt xuống đất, hai tay ôm lấy đầu gối, tràn đầy hoảng sợ nhìn về thông đạo đen nhánh trước mặt.

Rõ ràng tiểu hồ ly đã quá sợ hãi, mày Bạch Ấn nhíu lại, tiếp đó chàng trông thấy tiểu hồ ly ngơ ngác gọi một tiếng sư tôn, rõ ràng nàng không tin sư phụ sẽ nhốt nàng vào một nơi như thế này... Chỉ gọi một tiếng, sau đó nàng cắn chặt môi, không mở miệng thêm lần nào nữa, chôn đầu thật sâu vào giữa hai tay, toàn thân run rẩy...

Bạn đang đọc Nữ Phụ Pháo Hôi Mạnh Mẽ Nghịch Tập (Dịch) của yêu hoàng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BaoToBa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.