Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tú nương (20)

Phiên bản Dịch · 2457 chữ

Chương 98: Tú nương (20)

Đỗ Như Tùng được Đỗ Như Yên lôi vào doanh trại còn chưa tỉnh hồn lại. Hắn hoàn toàn không nghĩ tới vào ngày cuối năm này, mình còn có thể cầu gì được nấy, trong tích tắc nhìn thấy Lâm Đạm xuất hiện trước mắt, hắn còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.

"Hai người sao lại tới đây?" Giọng của hắn có chút hoảng hốt, không chớp mắt nhìn Lâm Đạm.

"Bọn muội nhớ ca, sợ ca ăn không đủ no mặc không đủ ấm, liền mang đồ đến thăm ca." Đỗ Như Yên chỉ những chiếc rương xếp đầy đất, lại chỉ chỉ những binh lính đang uống rượu ăn thịt vịt quay bên đống lửa, nói: "Những thứ này đều do Đạm Đạm chuẩn bị giúp ca. Đừng thấy muội làm việc lão luyện, nhìn như rất biết giao thiệp, nhưng việc trong quân doanh thì một chữ cũng không biết, vốn định chỉ mang cơm nóng tới cho ca, là do Đạm Đạm nhắc nhở muội, đi mua thật nhiều đồ cho cả các binh lính nữa. Cũng do Đạm Đạm để muội đi tìm thị vệ của Đại điện hạ, bọn muội mới thuận lợi vào được."

Đỗ Như Tùng cười nhẹ nói: "May mà hai người tới tìm Đại điện hạ khơi thông quan hệ trước, nếu không đi một chuyến uổng công rồi. Trong quân doanh phòng thủ sâm nghiêm, không cho phép người ngoài tùy tiện ra ngoài. Trước đó vài ngày Đại điện hạ cũng tới thăm ta, cấp trên gần đây đối xử với ta rất ôn hòa, hai người yên tâm đi."

"Vậy thì tốt. Đại điện hạ hôm nay còn đưa quà năm mới cho chúng ta, còn nói vào đêm giao thừa sẽ cùng muội tới bồi di mẫu ăn tết. Đại điện hạ là người tốt." Đỗ Như Yên mở hộp thức ăn ra, cười nói: "Ca, mau tới dùng cơm, cơm do Đạm Đạm tự làm đấy."

Đỗ Như Tùng ánh mắt sáng lên, lập tức cầm đũa nếm thử một món hầm, thở dài nói: "So với ngự yến ta từng ăn rồi còn ngon hơn!"

Lâm Đạm đang dọn dẹp đồ đạc, nghe vậy ngẩng đầu nhìn hắn một cái, khóe miệng cong cong.

"Món ăn này làm thế nào?" Đỗ Như Tùng nắm chắc thời cơ nói chuyện với cô.

"Dựa theo thứ tự bỏ nguyên liệu nấu ăn và gia vị vào nồi hầm, sau khi hầm chín thì thành vị này. Ta trời sinh biết nấu cơm." Lâm Đạm nghiêm túc bổ sung một câu. Không biết tại sao, vừa nhìn thấy nguyên liệu nấu ăn, trong đầu cô sẽ nháy mắt hiện ra vô số cách làm, hai tay cũng tự nhiên cầm dao thái thức ăn hoặc đảo muỗng, rán xào hầm nấu. Câu "trời sinh biết nấu ăn" này, thật sự không phải phóng đại.

"Lâm cô nương thông minh như vậy, tất nhiên cái gì cũng biết." Đỗ Như Tùng cười càng ôn nhu hơn, không hề phát hiện mình có một loại tín nhiệm vô cùng mù quáng với Lâm Đạm, tựa như cô nói gì đều đúng, làm gì đều tốt.

Lâm Đạm nhếch khóe môi, lộ ra nụ cười đáng yêu hiếm thấy.

Đỗ Như Tùng ngẩn ngơ, em gái đứng chờ một bên ho khan một tiếng mới cúi đầu, vội vàng uống mấy hớp canh, lỗ tai hồng thấu, tựa như muốn nhỏ máu.

Lâm Đạm còn đang sửa đồ, không chú ý tới khác thường của hắn.

Đỗ Như Yên cầm ra mấy bộ quần áo và mấy cái chăn nói: "Ca, mấy bộ đồ này là Đạm Đạm làm giúp ca, nhìn rất mỏng, thật ra vô cùng giữ ấm, bên trong dùng tơ tằm làm vải lót, lúc ca mang đi giặt nhớ tháo lớp lót ra, chớ để dính nước. Dính nước sẽ biến dạng, không thể giữ ấm nữa. Mấy cái chăn này cũng do Đạm Đạm làm, tự ca lưu lại hai cái cho mình đắp, còn thừa thì cầm mang cho cấp trên. Muội vốn không nghĩ tới còn cần tặng đồ người ta đâu, là Đạm Đạm nhắc nhở muội, muội mới mang tới. Ca nói Đạm Đạm có phải đặc biệt giỏi giang hay không?"

Đỗ Như Tùng không chút nghĩ ngợi liền gật đầu nói: "Lâm cô nương là cô nương giỏi giang nhất mà ca từng gặp."

Lâm Đạm tính tình có đạm mạc nữa thì cũng bị hai huynh muội thổi phồng cho có chút lâng lâng.

Nhìn thấy bộ dáng cô híp mắt lại, khóe môi khẽ nhếch cực kỳ đáng yêu, Đỗ Như Tùng cúi đầu không tiếng động cười một tiếng, lòng tràn đầy ôn nhu khó thể dùng lời diễn tả. Chốc lát, hắn lại ngẩng đầu lên, nói: "Ta mặc thử quần áo cái đã, nếu có chỗ nào không vừa người, Lâm cô nương còn có thể giúp ta sửa."

"Được, ta có mang theo công cụ." Lâm Đạm vỗ hà bao bên hông. Là một tú nương hợp cách, cô luôn kim chỉ không rời tay.

Đỗ Như Tùng lấy quần áo ra sau bình phong mặc thử, rõ ràng rất vừa người, sau khi đi ra lại để Lâm Đạm giúp hắn nới rộng ra một chút, "Rộng mới dễ hoạt động." Hắn nói như vậy.

Lâm Đạm lập tức móc ra cây kéo nhỏ, cắt bỏ đường chỉ bên hông, bả vai, dưới nách, cánh tay. Thời điểm may quần áo cô đã đoán trước cần phải lưu lại không gian để mở rộng, giờ chỉ cần bỏ mấy đường gấp là được, không cần phải sửa đổi quá nhiều.

Đỗ Như Tùng giơ cao tay, nghiêng người sang, để cho Lâm Đạm vây quanh mình lượn vòng, lúc đôi mắt nhìn về phía cô, ánh mắt thâm thúy không thể tả bằng lời. Động tác của cô rất cẩn thận, đường chỉ quá nhỏ sẽ dùng kim lựa lựa tháo ra, lại khâu lại chỗ nào hơi rộng một chút. Nhìn biểu tình chuyên chú của cô, Đỗ Như Tùng chỉ cảm thấy nội tâm một mảnh thỏa mãn yên bình.

Đỗ Như Yên nháy mắt với anh trai, không tiếng động nói: "Đạm Đạm nhà ta hiền huệ không?"

Đỗ Như Tùng hé miệng cười một tiếng, quả nhiên dịu dàng muôn vàn.

Sau khi sửa xong quần áo, Đỗ Như Tùng liền đem hai người ra khỏi trại lính, sắc trời càng ngày càng mờ, nếu không đi thì tí nữa không an toàn. Lúc trở về quân doanh, binh lính nhận được chỗ tốt từ hắn rối rít đến cảm ơn, lại có mấy bách phu trưởng, thiên phu trưởng đến làm quen với hắn. Quan phụ trách quân nhu từng làm khó hắn nhìn thấy hắn liền quay đầu đi, trên mặt đều là thần sắc hoảng sợ.

Đây chính là hiệu quả của việc Đại Hoàng tử tới thăm, cũng là sức mạnh của quyền lực. Không có thân phận, địa vị, quyền thế, ngươi chỉ như con kiến hôi. Đỗ Như Tùng chưa từng ý thức sâu sắc điểm này đến thế, nhưng sau trở lại doanh trại, nhìn thấy thức ăn đang bày trên bàn, bốc hơi nghi ngút, lạnh lẽo cứng rắn trong lòng hắn nháy mắt sụp đổ. Trên cõi đời này, luôn có một số người như vậy, họ tới gần ngươi, sưởi ấm cho ngươi, không phải vì quyền thế, thân phận và địa vị của ngươi, mà chỉ vì họ muốn làm vậy.

Hắn ăn nhanh thức ăn, tắm một cái, thay bộ đồ mới nhìn như mỏng manh thật ra rất ấm áp, nằm lên giường, đắp cái chăn bông mềm mại lên, nhất thời thở một hơi nhẹ nhõm. Dạ dày ấm áp, thân thể ấm áp, cả trái tim cũng ấm áp. Năm sau, năm sau nữa, thẳng tới cuối cuộc đời, hắn cũng muốn có một đêm ấm áp, một người ấm áp như vậy.

---

Kiếm được thu nhập đáng kể, nhà họ Lâm trải qua một dịp tết rất náo nhiệt. Qua tết nguyên tiêu, Đỗ Như Yên từ trên núi xuống, tú trang Đạm Yên mới bắt đầu buôn bán trở lại. Nhưng mà nửa tháng sau, việc buôn bán của tiệm tuột dốc không phanh, rất ít có người tới đặt trước tranh thêu và vải vóc nữa, xe ngựa sang trọng vốn thường xuyên tới chiếu cố tú trang Đạm Yên hiện tại đều đang dừng trước tú trang Mạnh thị.

"Đạm Đạm, Mạnh Trọng không biết lấy ra được từ chỗ nào một nhóm hàng gấm Tứ Xuyên kiểu mới, có thể lấp lánh dưới ánh mặt trời, tựa như ráng chiều rực rỡ, quang vận lưu chuyển, đẹp mắt cực kỳ. Hôm nay mặc dù mới có một loại là màu đỏ, nhưng bán rất khá, các phu nhân tiểu thư của Lâm An phủ đều ở đó giành mua." Đỗ Như Yên lo lắng nói: "Nghe nói Mạnh Trọng vẫn đang giục chức nữ (thợ dệt vải) sớm ngày nghiên cứu ra loại màu khác, đợi hắn hoàn thành, tú trang của chúng ta phải làm ăn thế nào? Loại vải đó bán hai trăm lượng bạc một cuộn, đi còn đường đắt tiền sang trọng, hoàn toàn trùng hợp với con đường của chúng ta, nếu chúng ta không có loại vải tốt hơn, sợ rằng khó lòng cạnh tranh với hắn. Đồ thêu ngươi làm mặc dù đẹp, nhưng tốc độ quá chậm, mà loại vải đó của họ không cần thêu bất kỳ cái gì lên, mua xong có thể trực tiếp làm thành xiêm áo xinh đẹp. Lâu ngày, mọi người đều tới chiếu cố tú trang Mạnh thị, bên này của chúng ta nhất định bị mất rất nhiều khách hàng."

Lâm Đạm cắt đứt một sợi chỉ, ngẩng đầu lên hỏi: "Loại gấm Tứ Xuyên mới mà ngươi nói có phải loại được đặt tên là vải phượng hoàng lửa không?"

"Đúng vậy. Nghe nói năm ngoái Mạnh Trọng tìm được một nhóm chức nữ từ Tứ Xuyên tới, trải qua mấy tháng nghiên cứu mới đan thành loại gấm Tứ Xuyên này, các thương nhân buôn vải khác muốn mua, hắn cũng không bán. Bên Tứ Xuyên cũng hoàn toàn không tìm thấy loại vải vóc tương tự, do một mình hắn sản xuất mà thôi. Có loại gấm Tứ Xuyên này, hắn có thể nắm chặt con đường cung ứng vải vóc, lấy điều này chèn ép các thương nhân buôn vải còn lại, sau đó bán gấm Tứ Xuyên của nhà mình vào trong cung, nhiều năm liên tục độc chiếm tư cách hoàng thương. Cứ tiếp tục như vậy, hắn sớm muộn sẽ lũng đoạn thị trường buôn vải, trở thành bá chủ một phương." Đỗ Như Yên trầm giọng nói: "Tú trang của chúng ta dưới tình huống này nhiều nhất còn có thể sống sót hai năm."

Thêu thùa là một công việc cần kỹ thuật, nhân công ít, rất khó phát triển trên quy mô lớn. Nhưng dệt thì khác, chỉ cần máy dệt hoạt động, có thể sản xuất vải cuồn cuộn không ngừng, sau đó kiếm lời đáng kể. Ai nếu phát minh ra một loại vải mới, quý giá, trong nháy mắt là có thể kiếm được núi vàng núi bạc, có núi vàng núi bạc, mời bao nhiêu tú nương chẳng được? Chèn ép bao nhiêu người buôn vải chẳng được?

Khi tú trang Đạm Yên còn đang từ từ phát triển, tú trang Mạnh thị đã bước nhanh về phía trước rồi, đợi kích thước của nó đủ khổng lồ, xoay người lại là có thể giết chết tú trang Đạm Yên. Đỗ Như Yên càng nghĩ càng lo âu, đầu mơ hồ đau.

Lâm Đạm thì không hoảng loạn chút nào, đi tới bên cửa sổ nhìn xuống dưới, vừa vặn phát hiện Lý Giai Dung đang từ trong tú trang Mạnh thị đi ra, mặc trên người một bộ váy đỏ rực như lửa, gấu váy tung bay được ánh mặt trời đầu xuân chiếu một cái, tỏa ra ánh sáng lấp lánh, hết sức chói mắt, mà lại nhu hòa long lanh.

"Đó chính là phượng hoàng lửa? Đúng như phượng hoàng tắm lửa vậy!" Lâm Đạm không keo kiệt chút nào khen ngợi.

"Đúng nha, nếu không phải ngươi và Mạnh Tư có thù oán, ta cũng muốn mua một cuộn vải như vậy!" Đỗ Như Yên mặt như đưa đám. Nàng không thể không thừa nhận, chỉ cần là nữ tử, sẽ không chống đỡ được sự cám dỗ đến từ loại vải này. Nó quá đẹp!

Lý Giai Dung như có cảm giác, ngẩng đầu lên đụng phải tầm mắt hai người, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười kiêu ngạo tự phụ. Nàng ta kéo kéo ống tay áo Mạnh Tư, chỉ chỉ cửa sổ phía đối diện. Mạnh Tư lúc này mới phát hiện Lâm Đạm và Đỗ Như Yên, trên mặt không có biểu tình gì, nhìn qua lòng như nước lặng, thực ra trong mắt loáng thoáng ánh sáng sảng khoái. Đợi nàng nghiên cứu kỹ càng cuốn mẫu thêu kia, Lâm Đạm sẽ không còn là tâm ma vây khốn bước chân nàng nữa.

"Hừ, đắc ý cái gì! Ta không tin Tứ Xuyên không có loại vải nào tốt hơn. Ta lập tức để Tôn bá tới Tứ Xuyên tìm hàng hóa." Đỗ Như Yên hừ lạnh một tiếng.

Lâm Đạm nhìn chằm chằm quần áo của Lý Giai Dung rất lâu, trong mắt tràn đầu suy tư. Hai người làm việc xong cùng nhau về nhà, vừa đi vừa thưởng thức cảnh đẹp bên đường. Sắc trời từ từ tối xuống, mặt trời dần chìm xuống khe núi, ánh chiều tà rơi khắp chân trời, nhuộm tầng tầng lớp lớp mây trắng thành màu đỏ kim đẹp lạ thường.

Đỗ Như Yên thở dài nói: "Đạm Đạm ngươi nhìn kìa, nếu có thể thu vân hà (mây tía) chân trời vào trong vải vóc, làm thành vải vân hà, phượng hoàng lửa kia coi là gì. Thứ đẹp nhất trên cõi đời này, trừ mặt trời ra chắc cũng chỉ còn trăng sáng thôi nhỉ?"

Lâm Đạm tròng mắt sáng lên, sau đó khẽ cười: "Vải vân hà, vải ánh trăng, chức nữ dệt không ra, ta có thể dùng kim thêu thêu ra, tất nhiên sẽ tốt hơn so với phượng hoàng lửa rồi."

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 335

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.