Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tú nương (14)

Phiên bản Dịch · 2644 chữ

Chương 92: Tú nương (14)

Ngay trước tết mùng chín tháng chín một ngày, Lâm Đạm làm xong bộ váy bách điệp, để Tam di nương và Tứ di nương tới Chu phủ đưa cho Chu tiểu thư mặc thử, nếu có chỗ nào không thích hợp, hai người có thể sửa đổi tại chỗ, tránh cho chạy tới chạy lui phiền toái. Lâm Đạm không thích giao thiệp với người khác, tự nhiên sẽ không đích thân đi phục vụ khách hàng.

Chu tiểu thư không cần bất kỳ sửa đổi nào, sau khi mặc thử sảng khoái cho bạc. Có lẽ do cảm thấy quá mức hài lòng, trước khi Tam di nương và Tứ di nương ra cửa còn cho mỗi người một lượng bạc khen thưởng.

Đỗ Như Yên mấy ngày trước đã trở lại, mang cho Lâm Đạm rất nhiều lễ vật, vừa thấy người đã huyên thuyên nói không ngừng, nhìn qua không buồn không lo, hết sức vui vẻ. Nàng hoàn toàn không biết, khi nàng và dì mình ở trên núi trải qua ngày tháng nhàn nhã, Đỗ Như Tùng đang ở chiến trường đẫm máu giết địch, suýt nữa thì chết đi.

Lâm Đạm cũng không tính nói chuyện này cho nàng, đợi nàng nói xong mới đưa một cái bọc lớn ra, nói: "Đây là áo giáp ta làm cho ca ngươi, ngươi mang về đi."

"Được, ca ta trả tiền chưa?" Đỗ Như Yên theo thói quen hỏi một câu. Không trả tiền, cho dù là anh ruột, nàng cũng không cho Lâm Đạm làm việc cho người này.

"Trả rồi." Lâm Đạm gật đầu nói, "Trả một tượng trẻ con bằng vàng."

"Vậy còn không sai biệt lắm." Đỗ Như Yên một chút cũng không thấy anh mình trả nhiều tí nào, vốn định nhấc bọc lên, nhưng phát hiện nó thật ra cực nặng chứ không phải vừa, hai tay nhấc lên muốn đứt ra mà nó vẫn gắt gao dính lên bàn.

"Đạm Đạm, khí lực của ngươi lớn thế nào nha? Ta thấy ngươi vừa nói vừa lấy, còn nhẹ nhàng đặt lên bàn, tưởng rằng nó không nặng chút nào!" Đỗ Như Yên vùng vẫy hồi lâu vẫn chưa thể nhấc cái bọc ra được, nhất thời gò má đỏ lên, thở hổn hển như trâu.

Thúy Lan lúc này mới vui vẻ cười ha ha đi tới, giúp nàng bê cái bọc về nhà. Đỗ Như Tùng cách một bức tường ngừng tập võ, nghiêng tai lắng nghe, khóe miệng nở nụ cười cực kỳ ôn nhu.

---

Giờ Mẹo hôm sau, trời còn chưa sáng, rất nhiều nhà đã kết thành đoàn đi lên núi. Cho dù các phu nhân tiểu thư có yểu điệu tới đâu, hôm nay cũng không thể ngồi xe, cần phải bằng hai chân mình lên tới đỉnh núi, vừa để cường kiện thân thể, cầu cho sống lâu, hai là vì đây chính là điềm lành.

Từ khi kiểu may vải hình hoa lên váy do Lâm Đạm sáng tạo bắt đầu thịnh hàng ở Lâm An phủ, rất nhiều nữ tử yêu loại phong cách này, cũng vì vậy, hôm nay trên đường khắp nơi toàn là danh môn quý nữ mặc vách hoa. Các nàng túm năm tụ ba chung một chỗ, hoặc cười nói, hoặc chơi đùa, nhìn qua hết sức xinh đẹp động lòng người. Nhưng xinh đẹp hơn nữa, thì khi so với bộ váy hoa tử đằng của Hứa Thiến, rốt cuộc vẫn thiếu chút phong thái nhẹ nhàng phiêu dật đầy tiên khí, thấy nhiều sẽ không còn lạ lẫm nữa.

Lý Giai Dung được nha hoàn nâng đỡ dè dặt bước xuống xe ngựa, Mạnh Tư theo phía sau. Hai người vừa xuất hiện, liền hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

"Ồ, là thải điệp!" Không biết ai kinh ngạc vạn phần kêu một câu, dẫn tới sự chú ý của nhiều người hơn.

Chỉ thấy Lý Giai Dung mặc một bộ váy thêu bách điệp vờn hoa, duyên dáng yêu kiều đứng trong rừng. Bươm bướm hình thái khác nhau, sắc thái rực rỡ bay lượn, nhiều đóa hoa tươi nở rộ trên tơ lụa, tỏ ra hết sức sống động, áo choàng nửa trong suốt ngăn cách những sắc thái sáng lạn này, tạo thành cảm giác mông lung, khiến cho cảnh tượng bách điệp vờn hoa càng thêm diễm lệ.

Loại phong cách trong diễm lệ lộ thanh nhã này, Mạnh Tư chưa bao giờ thử qua, nhưng từ phản ứng của mọi người, hiệu quả tựa hồ rất tốt. Nhưng làn váy hoàn toàn không phải chỗ xuất sắc nhất của bộ đồ này, mà là áo choàng bên ngoài, bả vai, vạt áo, thắt lưng được điểm xuyết vài con thải điệp, một trận gió nhẹ thổi qua, thải điệp rối rít đập cánh, tựa như chớp mắt tiếp theo sẽ cưỡi gió mà đi, nhưng từ đầu đến cuối vẫn đứng yên bất động.

Mọi người liên tục thán phục, đến gần mới phát hiện, những con bướm kia dùng vải lụa và chỉ sắt tinh tế làm thành, giống như đúc, phảng phất như còn sống.

"Lý tiểu thư, ngươi hôm nay đẹp cực kỳ!"

"Áo choàng thải điệp này làm thật khéo léo tuyệt vời, đẹp không thể tả!"

"Mấy bộ váy hoa của chúng ta thành nền cho Lý tiểu thư rồi."

Tất cả mọi người vội vàng chạy tới tâng bốc Lý Giai Dung, đủ loại lời khen không trùng lặp vang lên. Nhưng nghiêm túc truy cứu, các nàng cũng không tính là nói láo, lối ăn mặc hôm nay của Lý Giai Dung bỏ xa người khác một đoạn lớn.

Lý Giai Dung cười híp mắt nghe, kéo tay Mạnh Tư qua nhẹ nhàng nhéo một cái. Tâm tình thấp thỏm của Mạnh Tư lập tức yên ổn lại, không quấn quít với việc mình bắt chước phong cách của Lâm Đạm nữa. Đúng vào lúc này, có người cười đùa nói: "Nghe nói Chu Hân cũng nhờ Lâm tú nương làm một chiếc váy bách điệp, hôm qua đưa tới Chu phủ cho nàng mặc thủ, nàng hình như rất thích."

"Ồ? Nàng hôm nay cũng mặc váy bách điệp?" Lý Giai Dung khẽ cau mày, hỏi tới: "Ngươi có biết nó trông thế nào không?"

"Ta không thấy tận mắt, nhưng nghe muội muội nàng nói đây chỉ là váy thêu thông thường, xa xa không suất sắc bằng Lý tiểu thư."

Lý Giai Dung lúc này mới không dấu vết thở phào nhẹ nhõm. Đính vải có hình lên váy là phát minh của Lâm Đạm, nếu cô đột nhiên bộc phát kỳ tưởng, cũng làm bươm bướm giả bằng vải đính lên váy, vậy hôm nay Lý Giai Dung sẽ bị bêu xấu rồi. Bởi vì Mạnh Tư là khuê mật của nàng ta, nên nhiều lời nàng ta không tiện nói ra, nhưng trong lòng mình, Lý Giai Dung hoàn toàn thừa nhận năng lực thẩm mỹ, phác họa và vận dụng màu sắc của Lâm Đạm hơn xa Mạnh Tư.

Khi Mạnh Tư còn bị vây trong phác họa đồ án truyền thống không thể tiến thêm, Lâm Đạm đã đánh vỡ ràng buộc, tìm tới một con đường mới. Thủ pháp cắt xén và phác họa thẩm mỹ của cô, còn mang theo phong cách cực kỳ nồng đậm, đậm tới mức người ngoài chỉ cần liếc mắt nhìn một cái là có thể chắc chắn đó là tác phẩm của cô.

Nghĩ tới đây, trái tim vừa mới buông xuống của Lý Giai Dung lại treo lên cao, lập tức tìm bóng dáng Chu Hân trong đám người.

Nhắc tới Tào Tháo Tào Tháo đến, mọi người vừa dứt lời, chỉ thấy một chiếc xe ngựa chậm rãi đi tới, dừng lại dưới chân núi, một thiếu nữ vóc người cao gầy không cần nha hoàn đỡ liền tự nhảy xuống xe ngựa, vươn vai một cái, đá đá chân, bộ dáng hết sức hoạt bát, không phải con khỉ nhỏ nhà họ Chu, Chu Hân thì là ai?

Bàn về tướng mạo, Chu Hân chỉ coi như trên trung bình, nhưng hôm nay không biết tại sao lại tỏ ra cực kỳ yêu kiều đáng yêu, linh khí bức người. Da nàng vốn nhẵn nhụi trắng sáng, giống như đồ sứ thượng đẳng, trên người lại mặc bộ váy màu phấn trắng, càng tỏ ra chói mắt hơn. Bộ váy kia không biết làm từ chất liệu gì, nhìn ra rất dày, dùng đai lưng thuần trắng siết một cái, lại tựa như không có chút độ dày nào, lập tức bao chặt lấy vòng eo thon của Chu Hân, ống quần xõa tung tự nhiên tản ra bốn phía, khi đi đường phiêu phiêu, hết sức nhẹ nhàng.

Nhìn xa, Chu Hân giống như mặc một đám mây phấn trắng trên người, vừa tỏ ra ôn nhu khả ái, vừa hết sức hoạt bát linh động, so với chúng khuê tú trời rất lạnh còn khoác áo lụa mỏng mà nói, đúng là khác loài, nhưng lại có mỹ cảm thần kỳ, cảm giác nhẹ nhàng và hiệu quả giữ ấm.

Đợi nàng tới gần, quần áo trên người nàng trông rõ ràng hơn, con mắt chúng khuê tú cơ hồ đều nhanh chóng chuyển động. Chỉ thấy trên bộ váy màu phấn trắng của nàng không phải là màu trắng thuần, mà là dùng màu trắng nhạt và màu xám nhạt, thêm một chút màu phấn nhạt, thêu thành nhiều con thái phấn điệp (1).

Bọn chúng hoặc vỗ cánh bay lượn, hoặc khép cánh nghỉ ngơi, mỗi một con đều có màu sắc và hình thái khác nhau, đầu cánh thấm ra một chút phấn, phấn lấm tấm tựa như vảy rơi trên vải vóc thuần trắng, sau đó hoàn mỹ dung hợp làm một.

Chỉ thêu hoặc trắng đậm, hoặc trắng sáng, hoặc trắng nhạt vòng quanh cánh thái phấn điệp, chỉ xám tro thêu thành lông tơ trải rộng trên thân thể nho nhỏ của chúng, chỉ xám tro đậm thì câu lên thành râu bướm, hoàn hảo tới cực điểm.

Nhìn từ xa, bọn chúng giống như chìm vào lớp vải trắng như bông, đến gần nhìn, bọn chúng nháy mắt hiện lên sinh động. Chu Hân đi mệt liền dừng lại, vỗ ngực nhè nhẹ, những con phấn điệp kia cũng theo lớp vải rung động, tựa như giây tiếp theo sẽ tung cánh bay đi.

Nếu chưa thấy qua bộ váy này, chúng khuê tú vô luận thế nào cũng không nghĩ ra, hóa ra chỉ dùng một màu duy nhất một cách tinh vi, vừa có thể biến thành nhiều màu sắc đậm nhạt khác nhau, hoàn mỹ dung hợp chúng vào một chỗ, vừa có thể tạo thành nhiều hình ảnh rực rỡ nhiều màu tới vậy. Ai nói kỹ thuật thêu của Lâm Đạm không được? Cô biến đổi màu sắc đậm nhạt, kết cấu bức tranh rõ ràng, lấy phương thức hết sức mâu thuẫn lại cực kỳ hoàn mỹ kết hợp hai thứ với nhau, nhiều mà không tạp, phân mà không loạn.

Cô tùy ý vung vẩy màu sắc đậm hoặc nhạt, tùy ý chơi đùa sáng tối biến hóa khó lường, giống như một pháp sư đạo thuật cao minh, dùng kim thêu và chỉ thêu, biến ảo mộng thành thực tế. Chỉ dựa vào bức tranh bách điệp trông rất sống động, linh khí bức người này, cũng đủ để nghiệm chứng kỹ thuật thêu của cô cao siêu tới trình độ nào.

Chúng khuê tú nhìn chiếc váy tươi mát thoát tục này một chút, lại nhìn chiếc váy bách điệp đủ sắc màu của Lý Giai Dung, nhất thời lộ ra biểu tình một lời khó nói hết. Quả nhiên váy có xinh đẹp hơn nữa, lấy tiên y của Lâm Đạm ra so sánh, lập tức sẽ trở nên vừa tục vừa diễm, không lọt nổi vào mắt.

"Chiếc váy này là tác phẩm lớn của Lâm tú nương đúng chứ? Ta liếc mắt một cái liền nhìn ra!" Một cô thiếu nữ ủy khuất nói: "Lâm tú nương am hiểu nhất là làm tiên y, ta muốn mẹ ta đặt may cho ta, Lâm tú nương mở miệng muốn bảy mươi lăm lượng làm thù lao, mẹ ta không bỏ được. Hôm nay nhìn lại, bảy mươi lăm lượng thì làm sao? Bảy mươi lăm lượng đó rất đáng giá!"

"Nha, váy này của ngươi rõ ràng dùng vải giữ ấm, nhìn qua thật dày, còn rất bông, vì sao sờ lên lại nhẹ như vậy? A! Lớp lót bên trong có màu hồng nhạt, thời điểm đi bộ hơi lộ ra, còn xinh đẹp hơn nữa!"

"Mỗi một con bướm đều không giống nhau, nhưng màu sắc phân phối rất hòa hợp, cơ hồ sắp hòa thành một thể, nhưng vẫn có thể thấy rõ ràng từng con, kỹ thuật thêu cảu Lâm tú nương quá tuyệt! Ta cho tới giờ chưa từng thấy phong cách thêu này, giống y như thật, quá có linh khí!"

Một đám khuê tú vòng quanh Chu Hân, trong mắt đều lộ ra thần sắc hâm mộ.

Chu Hân vỗ ống quần bông, đắc ý nói: "Đây là váy làm theo yêu cầu Lâm tú nương đặc biệt may cho ta, trên đời chỉ có một cái, các ngươi muốn làm một cái khác giống ta, nàng sẽ không đồng ý. Nàng nói mỗi kiểu xiêm áo nàng làm chỉ có một cái duy nhất, tuyệt không lặp lại, hơn nữa chỉ có người được làm theo yêu cầu mặc vào mới là đẹp nhất!"

Nghe lời này, chúng khuê tú càng thấy rục rịch, hận không thể lập tức xuống núi, mời Lâm tú nương làm cho các nàng một chiếc váy độc nhất vô nhị.

Lý Giai Dung hoàn toàn bị đoạt ngọn gió, còn bị chèn ép tới tục tằng diễm lệ không chịu nổi, giận tới nghiến răng, nhưng không có biện pháp nào với Chu Hân. Cha Chu Hân là Bố chánh sử của Lâm An phủ, trong tay nắm thực quyền, nhà họ Lý còn phải trông cậy vào nhà họ Chu trợ giúp họ đứng vững gót chân tại Lâm An phủ này đây.

Dù thích Mạnh Trọng nữa thì Lý Giai Dung cũng không nhịn được hung ác trợn mắt nhìn Mạnh Tư một cái, lạnh nhạt nói: "Đi thôi, chúng ta tiếp tục leo núi."

Đến đỉnh núi, bị gió lạnh cuối thu thổi, chúng khuê tú khoác lụa mỏng, mặc quần lụa bắt đầu xụt xịt mũi, lạnh đến run rẩy. Duy chỉ có Chu Hân sắc mặt đỏ thắm, dáng vẻ hoàn mỹ, làm tất cả người nhìn ghen tỵ không ngừng cắn răng. Nếu các nàng cũng có thể có một chiếc váy vừa có tiên khí vừa giữ ấm thế này, thật là tốt biết bao!


(1) Thái phấn điệp: tên tiếng anh là Pieris rapae, loài bướm có kích thước nhỏ đến cỡ trung bình trong chi Pieris trong họ Pieridae. Loài này phân bố rộng khắp khắp châu Âu, Bắc Phi, châu Á và Anh và đã vô tình như vậy được du nhập vào Bắc Mỹ, Australia và New Zealand. Con bướm có sải cánh 32–47 mm. Loài này bay hai lần trong năm, tháng tư-tháng năm và tháng 7-tháng 8. Sâu bướm của nó có thể là một dịch hại trên các loài rau trồng như cải bắp cải xoăn, củ cải, bông cải xanh, cải ngựa. Tục gọi bướm trắng aka bướm cải =)))

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 330

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.