Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thôn bá, giáo bá, học bá (8)

Phiên bản Dịch · 2611 chữ

Chương 381: Thôn bá, giáo bá, học bá (8)

Lâm Đạm một đường chịu đựng Khang Thiếu Kiệt om sòm, sắp đến cửa thôn liền thả chậm bước chân.

Khang Thiếu Kiệt cũng ý thức được sắp đến thôn rồi, đỏ mặt hắng giọng khù khụ, dáng vẻ có lời muốn nói mà ngại mở miệng. Cậu muốn năn nỉ Lâm Đạm bỏ củi của mình xuống, tránh cho hai thằng bạn thân nhìn thấy lại chê mình vô dụng, nhưng lại thấy làm vậy có chút ăn cháo đá bát, đang giùng giằng, lại thấy Lâm Đạm ngồi xổm xuống, tháo gùi, trực tiếp dùng đao chẻ củi chặt đứt dây mây, bỏ mấy bó củi của cậu xuống ven đường, chính mình rời đi trước.

Khang Thiếu Kiệt nhìn bóng lưng càng lúc càng xa của cô, ánh mắt vô cùng phức tạp.

Hai thợ quay phim ghi lại một màn này, hai mắt nhìn nhau một cái liền cùng quyết định - phàm là ngày sau lúc quay chụp gặp phải cô bé này, nhất định phải thời thời khắc khắc chú ý từng hành động cử chỉ của cô, tránh cho bỏ qua cảnh tượng ấm lòng người như thế. Nghĩ lúc đó hai đứa nhỏ nhà họ Chu nói cô bé thế nào? Đứa nhỏ vô giáo dục nổi danh trong thôn, chỉ biết chơi không biết làm? Thế này còn bảo vô giáo dục, vậy trên thế giới thật sự không có ai là có tư chất hết!

Khang Thiếu Kiệt yên lặng bỏ củi của mình vào gùi, sải bước trở về nhà họ Chu. Dù thường ngày yêu lười biếng hay bày trò như cậu lần này lại không than phiền câu nào, cũng không đùa giỡn trước máy quay nữa.

Lâm Đạm cõng củi đi trên đường nhỏ trong thôn, lúc ngang qua vườn rau nhà mình liền xuống hái ít cải xanh và đỗ non. Cô tận lực quan sát một chút, phát hiện trong vườn rau không thiếu cái gì mới hài lòng lên bờ ruộng, đối mắt với Tiêu Hiểu Nga đứng cách đó không xa.

Tiêu Hiểu Nga xa xa hướng cô nhổ một ngụm nước bọt.

Lâm Đạm mặt không thay đổi vung đao chẻ củi, đối phương sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn nhắm mắt hừ lạnh một tiếng, lúc này mới quay người vào nhà.

Lâm Đạm cõng một tòa "núi nhỏ" về đến nhà, Lâm Xuyên Trụ cả kinh thiếu chút nữa nhảy lên, "Đạm Nhi, cháu đốn nhiều củi như vậy làm gì? Có mệt lắm không?"

"Mệt cũng phải cõng về, ngày mai cháu phải đi học rồi, chỉ có thứ bảy chủ nhật mới có thời gian đốn củi." Lâm Đạm xếp củi chỉnh tề cất cạnh hành lang phòng bếp, lại cầm rìu bổ chúng thành các cọc gỗ nhỏ, như vậy tiện đốt cháy hơn.

Bổ một hồi, Khang Thiếu Kiết liền đi ngang qua cửa nhà cô, hướng cô chắp tay một cái, chớp chớp mắt, biểu tình vừa cảm kích vừa tự trách.

Lâm Đạm không để ý tới cậu, quăng rìu tiếp tục bổ củi, bổ lần một phân làm hai, bổ lần hai phân làm bốn, động tác vừa nhanh vừa mạnh mẽ.

Hai thợ quay phim đứng ở cửa quay cô, zoom ống kính lên cho khuôn mặt nhỏ nhắn mướt mồ hôi của cô một lần cận cảnh, cẩn thận nhìn một chút mới phát hiện: Cô bé này ngũ quan đẹp cực kỳ, lông mày tỉ mỉ cong cong, đôi mắt vừa to vừa tròn, lỗ mũi cao, đôi môi nhỏ nhắn đỏ thẫm, khóe môi hơi nhếch, so với trẻ nhỏ còn tinh xảo đáng yêu hơn.

Nếu da có thể trắng thêm chút nữa thì tốt. Hai thợ quay phim cảm thán trong lòng, thấy cô bé cần bổ củi vẫn bổ củi, không hề quay sang nhìn ống kính, không khỏi bị tính cách chững chạc của cô đánh động. Đạo diễn nói không sai, cô bé này ước chừng là đứa trẻ có triển vọng nhất thôn Lục Tinh.

Khang Thiếu Kiệt trở lại nhà họ Chu, hai bạn từ nhỏ thấy cậu liền tiến lên đón, cười đùa nói: "Lấy được củi đốt rồi sao?"

"Ừ, xem có đủ không?" Khang Thiếu Kiệt dời mấy bó củi ra ngoài, biểu tình 'ông đây thật cool'.

"Thật sự chặt được về? Không tệ nha Kiệt Tử!" Thiếu niên âm nhu vỗ bả vai bạn tốt.

"Còn dài ngắn đồng đều nữa chứ, rất có tài! Kiệt Tử, hôm nay tôi phải nhìn ông với cặp mắt khác xưa!" Thiếu niên mập mạp không hề keo kiệt giơ ngón tay cái.

Khang Thiếu Kiệt sờ lỗ mũi, da mặt lại bắt đầu ửng đỏ lên, nhưng cuối cùng vẫn không biết xấu hổ mà không nói gì về việc đây là củi cô bé cách vách chặt cho. Đến nỗi lúc chương trình phát sóng rồi mọi người có thể cười nhạo mình không, chuyện này căn bản không nằm trong phạm vi cân nhắc của cậu.

"Tài nghệ cũng chỉ bình thường thôi, đi, mang củi dọn đến phòng bếp, tôi sắp chết đói đây này!" Khang Thiếu Kiệt ý đồ dời đi sự chú ý của các bạn.

Thiếu niên mập mạp quả nhiên bị cậu kéo đề tài, quẹt miệng nói: "Đói cũng không muốn ăn, tài nấu nướng của bà Tiêu quá kém, nguyên liệu nấu ăn gì cũng cắt nhỏ bỏ vào nồi quấy loạn, đó là thức ăn cho người hay cho heo? Tôi chỉ nửa tháng đã đói gầy mấy cân, chính tôi cũng thấy đau lòng cho mình."

Thiếu niên âm nhu véo cằm cậu, nói: "Đúng là gầy đi không ít thật."

"Thấy không? Ông bà nội tôi mà thấy không phải khóc chết à? Chương trình này bao giờ phát sóng? Tôi muốn ông bà nội nhanh nhanh nhìn xem tôi sống thế nào, rồi dạy dỗ ba mẹ tôi một trận. Có ai lại ngược đãi con cái mình thế không?" Nhắc tới cơm nước, thiếu niên mập mạp một bụng oán khí.

Lời của cậu còn chưa dứt, Chu Thúy Thúy liền xách một bọc sách mới tinh đi vào nhà, gò má một mảnh đỏ bừng. Rất hiển nhiên, vừa rồi đứng ngoài cửa cô bé đã nghe được cuộc đối thoại giữa các thiếu niên.

"Để em nói với bà nội một tiếng, bảo bà buổi tối chưng thịt muối ăn." Cô bé cúi đầu chạy, tựa như hết sức xấu hổ.

Ba thiếu niên tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, rốt cuộc lộ ra vẻ mặt cao hứng. Tới hơn nửa tháng, đây là lần thứ hai họ được ăn thịt.

---

Lâm Đạm bổ củi xong liền đi nấu cơm, sau đó gỡ thịt muối khô treo trên mái hiên xuống, hỏi: "Ông ơi, tối nay chúng ta nấu lẩu thịt nha?"

"Được." Lâm Xuyên Trụ không có yêu cầu gì quá lớn với đồ ăn.

Lâm Đạm liền mang thịt muối đi trần nước sôi, cắt thành phiến mỏng để một bên, lại múc ra bột ớt và ngô chua để làm nước lẩu. Người vùng Tây Nam phần lớn khẩu vị nặng, mà thôn Lục Tinh chuộng ăn chua và cay, tự có một loại nấu lẩu riêng.

Lâm Đạm rửa sạch nồi, đun cạn nước, đổ dầu cải vào, chờ nóng bảy phần thì cho ngô chua vào xào, xào đến khi vàng hạt ngô thì đổ bột ớt vào tiếp tục đảo. Vị chua và cay hòa cùng một chỗ, trong nháy mắt lan tràn khắp gian nhà.

Lâm Đạm tiếp tục trộn xào hai nguyên liệu nấu ăn, chờ mùi vị của chúng hoàn toàn dung hợp thì thêm lượng nước thích hợp đun thành nước canh đặc màu đỏ tươi, xong rồi đổ ra một bên đợi dùng, lại bỏ thịt muối vào nồi xào, bức ra mỡ thừa, cho nước canh vào tiếp tục hầm nấu.

Vị cay của bột ớt, vị chua của ngô, cùng vị mặn của thịt muối hòa chung với nhau, hình thành một mùi thơm kỳ lạ. Lâm Đạm bỏ nấm hương đã rửa sạch sẽ vào, cuối cùng là rau cải và oản đậu, chờ đến khi tỏa mùi thơm, món ăn này liền xong.

Canh trong nồi còn chưa sôi, mùi vị bá đạo của nó đã phóng lên cao, cho dù Lâm Xuyên Trụ không quá để ý đến đồ ăn cũng bắt đầu giục: "Đạm Nhi, bao giờ chúng ta có thể ăn cơm?"

"Ông nội chờ cháu một chút, cháu cho thêm chút hành làm gia vị." Lâm Đạm cất giọng nói.

Lâm Xuyên Trụ xoa bụng, hơi đứng ngồi không yên, thôn dân đi ngang qua nhà ông ai cũng đứng ngoài cửa một hồi, hít hà hỏi: "Lão Lâm, nhà ông tối nay nấu gì thế? Sao lại thơm như vậy?"

"Không có thứ gì tốt, chỉ nấu chút thịt muối ăn." Lâm Xuyên Trụ cười khoát tay.

Thôn dân đứng gần nhà họ một lúc lâu mới đi, nhưng có không ít trẻ con bám cửa sắt chậm chạp không chịu về, trong miệng còn chảy nước miếng. Mùi thơm hãy còn tràn ngập, bốn phía xao động, tiếng gọi con về ăn cơm thay nhau vang lên, còn nhấn mạnh nhà mình cũng nấu thịt muối.

Đám trẻ lúc này mới lục tục chạy đi, bước chân vội vàng. Mùi thơm này ngay cả người lớn ngửi còn thấy không chịu nổi, huống chi đám trẻ chưa thể tự khắc chế.

Lâm Đạm đặt một cái bàn tròn nhỏ trong sân, để cái bếp nhỏ ở giữa, bắc nồi lên trên, mang thêm hai bát cơm trắng cùng một rổ rau xanh, đẩy Lâm Xuyên Trụ ra ngoài ăn tối. Lâm Xuyên Trụ múc một muỗng canh chua cay, chan cơm ăn nhanh hai miếng, không nhịn được thở dài: "Vẫn là cơm nhà ngon nhất!"

"Ông ăn nhiều một chút." Lâm Đạm gắp mấy miếng thịt muối bỏ vào chén ông.

Hai ông cháu có thói quen ăn cơm ngoài sân, cái nồi mở rộng dưới không khí, không ngừng tản ra mùi thơm phưng phức. Chỉ khổ cho ba thiếu niên thành phố và nhân viên làm việc ở cách vách.

"Tào Mộc Thần, sao tôi lại thấy chúng ta đang ăn thịt muối giả vậy nhỉ?" Mập mạp đụng nhẹ vào cánh tay thiếu niên âm nhu.

Thiếu niên âm nhu vốn đang ăn rất thơm lúc này thực sự không nuốt được, miếng thịt muối đang gắp ăn cũng không được, bỏ cũng không xong. Khả năng nấu ăn của Tiêu Hiểu Nga thực sự quá thô thiển, trực tiếp rửa qua thịt muối, cắt lát, bỏ vào lồng hấp đun mười lăm phút là xong chuyện, không có quy trình nêm nếm gia vị hẳn hoi gì cả.

Bản thân thịt muối đã là nguyên liệu mùi vị rất nặng, xử lý như vậy vốn không có gì sai, nhưng thật không đúng lúc, cách vách có một cao thủ gia vị, chỉ một món lẩu thịt muối cũng làm ra đủ loại vị chua cay mặn ngọt, khiến ba thiếu niên vốn kén ăn không biết làm sao để tiếp tục ăn tạm nữa.

Khang Thiếu Kiệt bỏ thịt muối lại đĩa, trực tiếp bưng cơm trắng rời khỏi nhà họ Chu, đứng ngoài cửa nhà họ Lâm nhìn chăm chăm. Cậu từng giáp mặt Lâm Đạm, lại giỏi về quan sát, thế nào cũng thấy cô nhóc này là người vẻ ngoài lạnh lùng nội tâm mềm mại, chỉ cần khiến mình chật vật một chút, nhỏ nhất định sẽ vươn tay giúp đỡ.

Vừa nghĩ thế, Khang Thiếu Kiệt liền gõ bát, định hấp dẫn sự chú ý của Lâm Đạm, sau đó dùng đũa gắp cơm trắng, từng miếng từng miếng đưa vào trong miệng, vẻ mặt sầu khổ. Thiếu niên âm nhu và thiếu niên mập mạp đứng một bên nhìn lén, ý thức được cậu muốn làm gì, nhất thời mắt sáng lên, cũng bỏ thịt muối lại vào đĩa, bưng bát cơm trắng ngồi ở cửa nhà họ Lâm.

Ba thiếu niên ngồi xếp hàng, ăn một miếng cơm trắng lại nhìn Lâm Đạm một cái, trên mặt viết: Tui đang đói bụng, tui không ai giúp, tui thật đáng thương.

Lâm Xuyên Trụ đã sớm chú ý tới họ, nghi ngờ nói: "Đạm Nhi, họ là ai?"

"Họ là người thành phố tới quay chương trình bên nhà Tiêu Hiểu Nga. Ông cứ ăn đi ạ, không cần để ý họ." Lâm Đạm giọng bình tĩnh nói.

"Ồ, người thành phố à." Lâm Xuyên Trụ lập tức thu tầm mắt. Cuộc sống của người trong thành phố rất tốt, không cần ông đáng thương thay cho họ.

Lâm Đạm không nhanh không chậm ăn cơm tối, chẳng nhìn cửa lần nào. Cô biết ba người này đang giả vờ, nhưng cũng tin họ thực sự có phần đói bụng. Tiêu Hiểu Nga cầm bao nhiêu tiền của Lâm Xuyên Trụ cũng có thể mặc nguyên chủ chết đói, nào chịu đem thứ tốt cho ba thiếu niên ăn? Túi tiền của bà ta chỉ có vào không có ra, ở tại nhà họ Chu, mấy người này không thể thiếu ăn khổ.

Hai ông cháu ngồi ăn hơn nửa tiếng, Khang Thiếu Kiệt cùng hai đồng bạn nhỏ cũng ngồi ngoài cửa nửa giờ. Tiêu Hiểu Nga không ngừng gọi họ về dùng cơm, bọn họ không chịu nghe, Chu Thúy Thúy đứng một bên nhìn thấy, trong mắt lộ thần sắc khuất nhục và bất mãn.

Mắt thấy Lâm Đạm đã thu thập bát đũa sạch sẽ, Khang Thiếu Kiệt mới mất hết ý chí đứng lên, lầm bầm: "Nhóc thật là độc ác, đến vậy rồi mà không chịu cho anh ăn một miếng thịt."

Song cậu vừa dứt lời, liền thấy Lâm Đạm bưng một cái nồi nhỏ đi ra, nhàn nhạt nói: "Cầm ăn đi, lúc nấu bị dư ra, vẫn luôn đun lửa nhỏ trong bếp, em với ông nội em chưa động qua."

Khang Thiếu Kiệt nhất thời mở cờ trong bụng, dùng hai tay nhận lấy nồi, không ngừng nói cảm ơn.

Lâm Đạm dặn dò: "Ăn xong nhớ trả nồi."

"Đã rõ, tuân lệnh!" Khang Thiếu Kiệt lon ton chạy đi, trực tiếp đặt nồi lên bàn đá ngoài sân nhà họ Chu, cùng hai anh bạn nhỏ vây chặt xung quanh, và như hổ đói. Chờ đạo diễn giơ bảng bảo họ nhớ chừa lại một chút, bọn Khang Thiếu Kiệt đã mang cái nồi không đi rửa rồi. Đại thiếu gia hôm nay thay đổi hẳn, chẳng những chủ động đốn củi, còn học rửa bát, đây là đột phá lớn đầu tiên mà tổ làm chương trình nhận được.

Tiêu Hiểu Nga đảo cặp mắt trắng dã, biểu tình khinh thường bị máy quay ghi lại toàn bộ. Chu Thúy Thúy vùi đầu ăn thịt muối nhà mình, hốc mắt ướt nhẹp, nhìn qua có chút ủy khuất. Chu Phóng từng nói với cô bé, đừng chủ động va chạm gì với Lâm Đạm, chỉ cần để ý khóc là được.

Nhưng một chiêu này không có tác dụng gì với ba thiếu niên cả, họ ăn uống no đủ xong liền về phòng đánh bài, hoàn toàn không nghĩ chiếu cố đến ưu tư nhỏ của Chu Thúy Thúy.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật 小七192
Lượt thích 9
Lượt đọc 757

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.