Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nữ hoàng sàn catwalk (21)

Phiên bản Dịch · 2451 chữ

Chương 350: Nữ hoàng sàn catwalk (21)

Sau khi hoàn thành công việc, Lâm Đạm mới cảm giác được mệt mỏi. Làn váy của cô quá dày, ngồi xuống rất không tiện, vì vậy chỉ đành dựa nghiêng cạnh cửa, thúc giục: "Ngài Dodge, ngài có chuyện xin nói thẳng."

Auston gạt bỏ tâm trạng phiền loạn, nói thẳng: "Lâm, hợp tác với tôi cảm giác của em thế nào?"

Lâm Đạm yên lặng hồi tưởng, mặc dù rất mệt mởi, song cũng rất thú vị. Bộ não của Auston đơn giản là một bảo khố, luôn toát ra rất nhiều linh cảm kì dị, sau đó hết biện pháp hóa chúng thành thực tế. Hợp tác với y là một lần mạo hiểm, cũng là một cơn ảo mộng.

Lâm Đạm không sợ khổ, không sợ mệt mỏi, cô chỉ sợ cuộc sống của mình như một đầm nước đọng. Chuyện ngày hôm nay đúng thật rất điên cuồng, nhưng cô vô cùng thích, nếu không có Auston, cô có lẽ vĩnh viễn không biết mùi vị của phóng túng lại tốt đẹp như thế.

"Tôi không khỏi thừa nhận, làm việc với anh vô cùng thú vị." Cô thẳng thắn nói.

Auston thở phào nhẹ nhõm, cùng lúc đó lại cảm thấy trái tim xông lên cảm giác sợ hãi. Nói thật, y từng hợp tác với vô số người mẫu, không có bất kỳ ai cảm thấy đó là một trải nghiệm thú vị. Các cô luôn than phiền y quá hà khắc, thay đổi quá thất thường, cho dù Chung Dục Tú khi bước vào phòng làm việc của y cũng lộ ra biểu tình nhút nhát.

Nhưng Lâm Đạm thì không, cô tình nguyện thực hiện bất kỳ ý tưởng gì của y, vui vẻ phối hợp với mọi điên cuồng của y. Họ đều là người coi công việc như sinh mạng. Không chỉ Lâm Đạm cảm nhận được vui vẻ trong quá trình, chính y cũng hưởng thụ vui thú to lớn. Linh cảm và lực sáng tác của y còn thịnh hơn trước đó, tựa như trở lại ngày đầu tiên bước vào giới thời trang vậy.

"Gần đây tôi thiết kế một vài tác phẩm cho em, em nguyện ý xem không?" Auston dùng ánh mắt khát vọng nhìn Lâm Đạm.

Lâm Đạm không có cách nào từ chối đôi mắt trong suốt như thế, không khỏi gật đầu: "Được, đây là vinh hạnh của tôi."

Auston vội vàng đưa bản vẽ của mình ra.

Lâm Đạm lật từng tờ nghiêm túc xem, trong mắt tràn đầy kinh diễm. Cô bỗng nhiên biết tại sao người đàn ông này có thể đứng ở đỉnh giới thời trang và sáng tạo nhiều kỳ tích tới vậy, nội y do y thiết kế có thể sánh ngang với tác phẩm nghệ thuật. Đơn giản mấy dải băng, mấy khối vải, y lại có thể tổ hợp chúng thành tạo vật đẹp nhất thế giới, gom đủ tính cảm, duy mỹ, ưu nhã, cao quý... tất cả từ ngữ tốt đẹp vào một. Nếu những tác phẩm này có thể được triển lãm trong buổi trình diễn của A.C, y nhất định có thể sáng tạo lại một kỳ tích thương hiệu!

Lâm Đạm thật sự rất thích những tác phẩm này, không nhịn được nhìn đi nhìn lại.

Auston chuyên chú nhìn gò má cô, mong mỏi nói: "Em nguyện ý trình diễn giúp tôi sao? Không có em sẽ không có số tác phẩm này, tôi đặc biệt vì em thiết kế chúng."

"Cảm ơn sự quan tâm của ngài," Lâm Đạm nhìn thẳng y, vui vẻ gật đầu: "Tôi đồng ý, chúng đã chinh phục tôi."

Auston trước giờ luôn kiêu ngạo tự phụ lộ ra biểu tình không dám tin, sau đó nói giọng khàn khàn: "Cảm ơn em thân ái, cảm ơn em." Y bỗng nhiên đưa tay ôm chặt thiếu nữ trước mặt, giống như người sắp chết đuối bắt được một khối gỗ nổi. Không ai biết, khi rơi vào tình cảnh linh cảm khô kiệt y tuyệt vọng biết nhường nào, y thậm chí từng nghĩ: Hay là thỏa hiệp với Chung Dục Tú đi, kết hôn với cô ta, như vậy có khi còn có thể sống tạm bợ. Nhưng không yêu chính là không yêu, y không cách nào tưởng tượng khi mình bị khóa bên người cô ta lại là vũng bùn tuyệt vọng tới mức nào.

Chỉ trong một tối, cuộc sống của y bị Chung Dục Tú phá hủy toàn bộ! Y bây giờ cảm ơn Thượng đế từ tận trong thâm tâm vì đã mang Lâm Đạm tới cạnh mình, y ban đầu sao có thể ngu xuẩn tới mức cho rằng cô chẳng qua là đồ thay thế cho Chung Dục Tú cơ chứ?

Nghĩ tới đây, Auston từng câu từng chữ thận trọng nói: "Thật xin lỗi thân ái, thật xin lỗi."

Áy náy của y tới không đầu không đuôi, nhưng Lâm Đạm hiểu, nhẹ nhàng vỗ sống lưng y.

Auston lần nữa siết chặt cánh tay, lẳng lặng ôm Lâm Đạm một hồi, sau đó buông cô ra, nhanh nhẹn nói: "Nếu em đã đồng ý, vậy tôi trở về chuẩn bị cho buổi trình diễn đây. Thân ái, chúng ta sẽ sáng tạo kỳ tích, tin tưởng tôi!"

Lâm Đạm cười khẽ gật đầu.

---

Các giám định sư bận rộn tới tận tám rưỡi sáng hôm sau mới giám định xong tất cả số kim cương, lần nữa kiểm tra số lượng, sau khi xác nhận không có sai lầm nào mới bỏ vào rương, do lính đánh thuê mang về ngân hàng. Lâm Đạm đôi mắt thâm quầng leo lên xe Bolsa, bỗng nghe thấy tiếng gọi của Baird từ sau lưng: "Lâm nữ sĩ, xin cô chờ một chút."

"Ngài Adams, ngài có chuyện gì sao?" Lâm Đạm lập tức quay đầu nhìn hắn.

Baird giơ di động trong tay, tựa hồ có lời muốn nói, nhìn thấy gương mặt phá lệ tái nhợt cùng mí mắt xanh đen của cô, lại thu hết lời sắp bật thốt lên lại, khom người nói: "Không có chuyện gì, tôi chỉ muốn chào tạm biệt cô. Đây là bữa sáng tôi chuẩn bị cho cô, cô có thể ăn trên xe, về nhà đến nhà rửa dọn một phen vừa vặn có thể lên giường nghỉ ngơi, hôm nay cô vất vả rồi."

Baird đưa tay, trợ lý vội vàng đưa bữa sáng đã gói kỹ tới.

Nói thật, Lâm Đạm bây giờ vừa mệt vừa đói, rất muốn tìm một chỗ ăn uống thỏa thích, nhưng lại không muốn trễ nải thời gian ngủ. Linh hồn cô tựa như bị xé thành hai nửa, một nửa rêu rao: Tôi thật đói, tôi muốn ăn cái gì đó; nửa kia lại kêu gào: Không, mày không đói bụng, mày phải ngủ ngay!

Bữa sáng Baird đưa đến đúng là cơn mưa kịp thời, vì cô giải quyết một vấn đề khó khăn không nhỏ. Cô không lập tức nhận lấy bữa sáng, ngược lại ôm Baird một chút, sau đó mới xách túi đi lên xe. Cô gạt cửa kính xe xuống, nhẹ nhàng vẫy tay với Baird đang ngốc lăng, nụ cười trên mặt còn ấm hơn ánh ban mai phương Đông.

Baird theo bản năng giơ tay lên quơ quơ, đôi mắt màu tím tựa như bị bao phủ bởi lớp sương mù dày đặc, có vẻ mờ mịt luống cuống, nhưng lại tràn đầy vui mừng.

"Boss, còn một viên kim cương có phải ở chỗ ngài không? Ngân hàng bên kia nhắc ngài trả lại." Trợ lý sát phong cảnh mở miệng.

Nụ cười trong mắt Baird nháy mắt thu lại, hắn lạnh lùng nói: "Bảo với họ, viên kim cương này tôi giữ, để họ tới công ty lập chứng từ đi."

"Được, mời ngài lên xe." Trợ lý mở cửa xe, nhìn về phía cái bàn vuông được chuẩn bị sẵn, hai ly rượu vang lẳng lặng đứng trên mặt bàn, đang chờ người tới nếm. Chỉ tiếc người mà chúng đợi quá không hiểu phong tình, đã sớm rời đi.

Baird bưng một ly rượu vang uống một hơi cạn sạch, trong mắt mơ hồ có chút mất mát. Hắn cầm viên kim cương kia ra mân mê, cảm thụ nhiệt độ kéo dài không tan trên nó, bỗng bật cười trầm thấp, "Mang viên kim cương này đi làm thành nhẫn, phải nhanh." Hắn trầm giọng dặn dò.

"Ok boss." Trợ lý không dám hỏi nhiều một câu nào. Anh không hiểu tại sao Baird Adams - người sở hữu vô số tài bảo - lại bỗng nhiên tình hữu độc chung với một viên kim cương nho nhỏ, chẳng lẽ nó rất đặc biệt?

Cùng lúc đó, Bolsa đang hỏi Lâm Đạm: "Em yêu, công việc thuận lợi không? Anh còn tưởng em nửa ngày là xong cơ đấy, không ngờ giằng co một ngày một đêm."

"Công việc rất thuận lợi, hơn nữa rất thú vị..." Lâm Đạm miêu tả lại tất cả những gì đã xảy ra một lần, khóe miệng treo nụ cười vui thích.

Bolsa vừa lái xe vừa hô to: "Thượng đế ơi, một rương kim cương? Em chắc chắn? Quá điên rồ! Sau này lúc em làm việc anh nhất định phải đi theo, nếu không trời mới biết anh đã bỏ qua bao nhiêu chuyện thú vị! Cục cưng, lúc kim cương rơi xuống em có căng thẳng không? Có phải cảm thấy khó thể chịu nổi không?"

"Không biết, em cảm thấy rất vui sướng." Lâm Đạm cũng không biết nụ cười bây giờ của mình cởi mở bao nhiêu, sự điên cuồng ẩn sâu trong xương của cô dường như hoàn toàn bị kích thích.

"Ha ha ha ha ha! Bị kim cương đập chết đương nhiên là sướng!" Bolsa thở dài nói: "Gia tộc Adams cũng thật có tiền mà! Cục cưng, nếu ngài Baird Adams mà theo đuổi em, em nhất định phải đồng ý!"

Lâm Đạm nhìn chằm chằm phong cảnh không ngừng chạy ngược lại ngoài cửa sổ, nghiêm túc nói: "Em sẽ không đồng ý sự theo đuổi của một người chỉ vì người đó nhiều tiền, em muốn tìm một người tâm linh phù hợp, có thể khiến em thấy ấm áp. Chỉ là nói gì bây giờ hãy còn quá sớm, ngài Adams cũng không nói gì với em, anh không nên nghĩ quá nhiều."

"Được rồi được rồi, anh không nói, tránh cho người ta lại bảo chúng ta không biết xấu hổ." Bolsa ngoài miệng hừ hừ, thực ra trong lòng đã sớm chắc chắn Baird có ý với Lâm Đạm.

Lâm Đạm trở lại phòng trọ, hơi rửa mặt chải đầu một phen liền ngủ. Bolsa nằm trên chiếc giường cạnh đó xoát instagram. Anh theo thói quen mở trang của Baird, thấy hắn đăng một tấm ảnh kèm theo dòng chữ: 【 Viên kim cương đẹp nhất trên đời. 】

Trong ảnh là một bàn tay trắng noãn, trong lòng bàn tay lẳng lặng nằm một viên kim cương bị đục một lỗ, ánh nắng loang loáng phản xạ trên mình nó, khiến nó phá lệ sáng ngời, tựa như vì sao trên bầu trời. Vô số fan để lại lời khen ngợi, còn có cả anti đả kích hắn khoe giàu, nhưng hắn một mực không để ý tới, lại gửi một status không thể giải thích được liền offline.

"Chào buổi sáng, chúc ngủ ngon?" Bolsa đọc status này lên, biểu tình càng ngày càng quỷ dị. Chào buổi sáng, nhưng lại chúc ngủ ngon, lời này chẳng lẽ là nói với Lâm Đạm? Anh ngẩng đầu, nhìn về phía thiếu nữ đang nằm ngủ say đối diện mình, càng cảm thấy suy đoán này đáng tin.

Cùng lúc đó, Auston cầm một xếp bản thảo thật dày, đi gặp mặt người sáng lập A.Carine, ngài Connor.

Connor vừa nhìn bản thảo vừa run giọng nói: "Cho nên, ý anh là chỉ cần chúng tôi bắt đầu dùng Lâm nữ sĩ làm phát ngôn viên toàn cầu, anh liền cho tác phẩm anh thiết kế vào buổi trình diễn sắp tới của chúng tôi? Anh chắc chắn muốn triển lãm toàn bộ chúng?"

"Chắc chắn, cho nên câu trả lời của anh là gì? Nếu các anh không dùng Lâm làm phát ngôn viên, tôi sẽ thu hồi số tác phẩm này." Auston thận trọng nhấn mạnh.

Connor nhìn chằm chằm những tác phẩm đẹp đến tận cùng này, hô hấp trở nên nặng nề: "Được, tôi đồng ý, tôi cái gì cũng đồng ý với anh! Gosh, tôi đã có thể tưởng tượng được buổi trình diễn của chúng ta sẽ tỏa sáng thế nào! Tôi muốn thiết kế lại sàn catwalk một lần nữa, lật đổ kế hoạch trước đó, chúng ta phải dời ngày, phải lập một bản kế hoạch khác! Anh chờ, tôi lập tức mở họp hội đồng quản trị góp kinh phí cho anh, bất kể tốn bao nhiêu tiền chúng tôi đều nguyện ý!"

Connor vội vã rời đi, hơn nữa rất nhanh đăng thông báo kéo dài thời hạn buổi trình diễn sắp tới lên website.

Chung Dục Tú sáng sớm bởi hai chữ "Cảm ơn" của Lâm Đạm mà tâm tình hỏng bét không nhịn được bật cười.

Người đại diện của cô ta nói chắc chắn: "Em chờ xem, lượng tiêu thụ của tạp chí 《 Marie Claire 》 nhất định sẽ giảm mạnh. Lực hiệu triệu của em tại Âu Mỹ và Trung Quốc quá mạnh mẽ, há lại để loại người mẫu nho nhỏ như Lâm Đạm so sánh được? Cô ta cho rằng mình cọ độ hot của Baird là có thể xông pha sao? Quá ngây thơ! Fan của Baird có thể xé nát cô ta tại chỗ! Chỉ cần chúng ta dẫn dắt dư luận một chút, người hâm mộ của Baird có thể dẫn đầu phát động cuộc chiến chống đối 《 Marie Claire 》, lượng tiêu thụ có thể khiến chủ biên đó phát khóc! Đến nỗi Auston, anh ta không kiên trì được bao lâu đâu, rời khỏi em, anh ta ngay cả nội y còn không thiết kế ra nổi, chị nghi ngờ buổi trình diễn của A.C không chỉ trì hoãn, mà còn trì hoãn vô thời hạn."

Chung Dục Tú cong môi không nói lời nào, trong mắt tràn đầy dã tâm nhất định phải được.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 413

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.