Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nữ hoàng sàn catwalk (19)

Phiên bản Dịch · 2327 chữ

Chương 348: Nữ hoàng sàn catwalk (19)

Vốn lịch trình chỉ có nửa ngày, Auston vẫn chụp đến tận chín rưỡi chưa dừng, chủ biên không hề có một câu oán hận nào, ngược lại càng xem càng kích động. Cô nhìn chằm chằm những bức ảnh đẹp mức khiến người ta hoa mắt kia, kích động đỏ bừng mặt. Mà Lâm Đạm một mực phối hợp với các loại yêu cầu của Auston, bảo xuống nước liền xuống nước, bảo treo lên không liền treo lên không, chưa từng than phiền một câu nào.

Càng về sau, nhân viên làm việc cũng mệt đến sắp liệt ra đến nơi, Auston lại càng ngày càng say mê, tiếp tục gọi điện thoại, yêu cầu trợ lý nghĩ cách mượn một rương kim cương tới.

"Boss ngài vừa nói gì cơ? Tôi vừa rồi bị lãng tai, ngài lặp lại một lần được không?" Trợ lý bị sợ tới mức nói năng không mạch lạc.

"Tôi bảo cậu đi mượn một rương kim cương tới, tìm ngân hàng, tìm người hợp tác của tôi, tìm bố hay mẹ tôi, bất kể tìm ai, tôi bây giờ cần một rương kim cương! Không phải loại hộp nhỏ như hộp đựng đồ trang sức, mà là rương lớn, rương lớn năm mét vuông!" Auston cao giọng.

Lâm Đạm mặt không đổi ngồi bên người y, trong lòng lại rung động cực kỳ. Cô lần đầu thấy được cuồng công việc kinh khủng tới mức nào, thời điểm linh cảm của họ bùng nổ thì cái gì cũng dám làm.

"Boss, ngài điên rồi sao?" Trợ lý hỏi ra câu hỏi tất cả mọi người muốn mà không dám cất lời.

"Cậu lập tức nghĩ cách cho tôi, nếu không ngày mai cậu có thể nghỉ việc." Auston từng câu từng chữ nói.

"Ngài Dodge, một rương kim cương lớn như thế, sợ rằng không ai có thể một hơi lấy ra đi? Ngài xem, hợp đồng cho thuê phải định ra, nhân viên phụ trách an ninh vận chuyển cần đi thuê, còn phải có luật sư, nhân viên kế toán, chuyên gia giám định, nhân viên quản lý của ngân hàng, họ đều phải cùng nhau tới, đây là cả một công trình lớn. Nếu không hôm nay dừng lại ở đây thôi, dù sao chúng ta đã chụp ra rất nhiều tấm hình đặc sắc, hoàn toàn đủ dùng." Chủ biên cẩn thận mở miệng.

"Không được, tôi nhất định phải thực hiện ý tưởng này. Tôi có dự cảm, đây là loạt ảnh đẹp nhất tôi chụp được trong đời." Auston không nhường chút nào.

Địa vị của y trong giới thời trang quá cao, chủ biên không cách nào chống lại y, chỉ có thể lựa chọn yên lặng. Lâm Đạm chỉ là một người mẫu, càng không có quyền lên tiếng.

Studio hết sức an tĩnh, chỉ có tiếng kích chuột không ngừng của Auston. Y đang kiểm tra những tấm ảnh chụp trước đó, chân mày nhíu chặt dần dần buông lỏng, tỏ vẻ rất hài lòng. Chỉ có sự đẹp đẽ mới khiến y cảm thấy vui thích, từ sau khi Chung Dục Tú rời đi, y đã rất lâu không được hưởng cảm giác vui sướng tràn trề khi linh cảm tuôn trào rồi.

Trong lúc chờ điện thoại trả lời của trợ lý, chủ biên gọi người mua tới rất nhiều cà phê. Cô có dự cảm, Auston tối nay nhất định sẽ gặp đả kích, một rương kim cương, thằng ngu nào cho mượn?

Nhưng kì tích cứ như vậy xảy ra, không tới nửa tiếng sau, trợ lý gọi điện tới, hưng phấn nói: "Boss ngài chờ một lát, người đưa kim cương rất nhanh sẽ tới."

Cốc cà phê trong tay chủ biên thiếu chút nữa rơi trên đất, ngay cả Lâm Đạm cũng không nhịn được nhướng mày. Thật sự có người nguyện ý cho mượn nhiều kim cương như thế, không phải giả chứ?

Qua hai mươi phút, dưới ánh mắt chú mục của mọi người, một chiếc xe chở hàng cực lớn chậm rãi đỗ trước cửa studio, sau khi cửa xe mở ra, rất nhiều lính đánh thuê, trinh sát súng đạn sẵn sàng chạy xuống, vòng ra sau xe, mở rất nhiều cánh cửa mới chậm rãi kéo ra một chiếc rương rộng năm mét vuông.

Một chiếc Rolls Royce từ phía sau vòng ra trước, có người ra mở cửa xe, chỉ thấy Baird mặt không thay đổi bước ra, trên người mặc bộ âu phục xa hoa, mái tóc được vuốt cẩn thận ra sau, lộ ra gương mặt vô cùng tuấn mỹ.

Tất cả mọi người đều đang ngó chừng chiếc rương bạc, duy chỉ có hắn tìm kiếm thân ảnh xinh đẹp nọ trong đám người. A, thấy rồi, cô ấy mặc một chiếc váy dài màu hồng thắt eo, gấu váy điểm xuyết những đóa hoa quyên nhỏ vụn, trên đầu đội vòng hoa, mái tóc đen búi lên lỏng lẻo lười biếng, một lọn tóc rủ xuống bên tai, theo làn gió nhẹ đậu lên đôi môi đầy đặn của cô.

Ánh mắt Baird sáng lên, bỗng nhiên có chút ghen tị lọn tóc kia. Hắn không dấu vết quan sát vẻ ngoài của mình, chắc chắn không có vấn đề gì mới sải bước đi tới.

"Xin chào, ngài Adams!" Chủ biên khoogn biết làm sao nhìn hắn, lại phát hiện ánh mắt hắn xuyên qua mọi người, thẳng tắp rơi lên người Lâm Đạm. Thẳng tới lúc này cô mới hiểu rương kim cương làm thế nào tới được, không phải do Auston thế lực lớn, mà là người theo đuổi Lâm Đạm quá cuồng nhiệt!

"Xin chào," Baird rốt cuộc bố thí cho cô một ánh mắt, giọng lạnh như băng, sau đó hơi gật đầu: "Ngài Dodge, đồ ngài muốn tôi đã mang tới." Cuối cùng nhìn về phía Lâm Đạm lần nữa, đôi mắt sâu thẳm như đại dương, chất giọng trong nháy mắt trở nên dịu dàng: "Xin chào, cô Lâm, chúng ta lại gặp mặt."

"Xin chào, cảm ơn anh lên tiếng ủng hộ tôi trên ins." Lâm Đạm cong môi cười, hai mắt trong veo.

Baird hơi đỏ lỗ tai, thấp giọng nói: "Đây là chuyện nên làm."

Bầu không khí giữa hai người rõ ràng rất lạnh nhạt, song lại tỏ ra ăn ý mà ấm áp, Auston chẳng biết tại sao cảm thấy khó chịu. Y nhăn chặt chân mày, trầm giọng nói: "Vào thôi, đứng bên ngoài không an toàn."

"Được, được, chúng ta vào thôi." Chủ biên như được đại xá, kéo Lâm Đạm đi vào trong studio. Chỉ cần vị này ở đâu, hai người đàn ông kia nhất định sẽ đi theo đó, không sai được! Sau khi vào phòng trang điểm, cô hết nhìn hai két sắt lớn Auston mang đến lại nhìn chiếc rương kim loại đang được tám lính đánh thuê bảo vệ hai bên, đột nhiên cảm thấy chân có chút mềm. Cô dám đánh cuộc, tối nay, studio của cô tuyệt đối còn đáng tiền hơn ngân hàng, tuyệt đối!

"Để bảo đảm kim cương an toàn, chúng ta mau bắt đầu chụp sớm đi. Lâm, em đi đổi bộ lễ phục đen đi, tôi và ngài Adams nói chuyện một chút." Auston quyết định thật nhanh.

Lâm Đạm đi ra sau màn vải, vẫn có thể nghe thấy rõ ràng tiếng đối thoại bên ngoài.

Auston nói thẳng: "Ý tưởng của tôi là làm mưa kim cương, Lâm mặc lễ phục màu đen, đứng trong bóng tối, chỉ có một bóng đèn trên đầu chiếu vào, vô số kim cương từ trên đầu cô ấy rơi xuống..."

"Ngài chờ một chút," Trợ lý của Baird xác nhận lại: "Ý của ngài là, ngài chuẩn bị đổ rương kim cương từ trên đầu cô Lâm xuống?"

Chủ biên thật may không phải đang uống cà phê, nếu không cô nhất định sẽ phun ra ngoài, ngay cả Lâm Đạm đang thay quần áo cũng thiếu chút đứng không vững, ngã vào màn vải tại chỗ. Nhiều kim cương như thế đổ xuống đất, rất dễ dàng lăn vào xó xỉnh tạo thành mất mát, Auston làm sao dám? Đã từng có một ngôi sao nữ chụp kiểu ảnh tương tự, cũng dùng kim cương thật, nhưng người ta chỉ là cho kim cương vào bồn tắm, như thế bảo quản dễ hơn. Nếu làm theo tưởng tượng của Auston, hình nhất định sẽ rất đẹp, nhưng kim cương có thể thu về toàn bộ hay không, không có bất kỳ ai bảo đảm được! Ý tưởng này quá điên cuồng!

Trợ lý lập tức bác bỏ: "Như vậy không được! Ngài biết kim cương chúng tôi mang tới giá trị bao nhiêu sao? Hai trăm sáu mươi triệu đô la Mỹ."

Chủ biên không nhịn được run lên. Cô cho rằng mình đã từng trải lắm rồi, cho tới giờ mới biết thế nào gọi là hào hoa xa xỉ.

Auston giễu cợt nói: "Tôi biết chúng rất đáng tiền, nhưng vậy thì sao? Tôi chỉ quan tâm có đẹp hay không."

Đương nói chuyện, Lâm Đạm từ sau màn vải đi ra. Cô cảm thấy mình rất cần phát biểu cái nhìn, dù sao đó chính là số kim cương trị giá hơn hai trăm triệu, làm mất dù một viên cô cũng phải chịu trách nhiệm liên đới, hay là thôi đi.

Nhưng cô còn chưa kịp mở miệng, Auston liền chỉ vào cô nói: "Nhìn thấy không, cô ấy mặc chiếc đầm đen này, đứng trong bóng tối, trên đỉnh đầu có một vầng sáng, làn váy dài giống đầm nước đen gợn sóng dưới chân cô ấy, vô số kim cương từ đỉnh đầu cô ấy rơi xuống, mà cô ấy thì coi trời bằng vung nhìn thẳng về phía trước. Bên cạnh cô ấy có vô số kim cương lóng lánh, nhưng đều không thể cướp đi hào quang của cô ấy, cảnh tượng kia rất đẹp phải không?"

Rất đẹp, cũng rất đắt tiền! Lâm Đạm vô cùng muốn đỡ trán than thở. Cô vốn tưởng rằng Baird nhất định sẽ bác bỏ đề nghị điên cuồng này, không ngờ hắn dùng đôi mắt tím sáng ngời nhìn cô một cái thật sâu, vuốt cằm nói: "Rất đẹp, cứ chụp như vậy đi."

What? Xin hỏi ngài có phải điên rồi không? Cả hai vị cùng nhau điên rồi? Chủ biên hận không thể siết cổ áo Auston và Baird chất vấn. Ý tưởng này thật sự rất xuất sắc, nhưng lúc kim cương rơi xuống lăn vào góc bị mất rồi thì phải làm gì? Bị người nhặt trộm mất thì phải làm gì? Bị người điên cướp thì phải làm gì? Hai người không suy xét một chút về vấn đề an toàn sao?

Lâm Đạm tự xưng trời sập cũng mặt không đổi sắc, lúc này cũng không nhịn được lộ biểu tình kinh ngạc.

Baird đi tới trước mặt cô, nhẹ giọng nói: "Tôi muốn nhìn cảnh tượng như thế một lần, bất kể thế nào, chỉ cần cô đẹp là được."

"Không, xin ngài..." Lâm Đạm vội vàng mở miệng, lại thấy hắn cúi người xuống, thay cô cầm làn váy dài, mỉm cười nói: "Tôi muốn tự tay rải kim cương cho cô, có thể không?"

Lâm Đạm: "..."

"Có thể không? Tôi có thể có được niềm vinh hạnh này không?" Baird vô cùng nghiêm túc hỏi.

Lâm Đạm rốt cuộc thua trận, khoát tay nói: "Không, đây là niềm vinh hạnh của tôi."

Baird thở phào nhẹ nhõm nhẹ không thể thấy, sau đó dè dặt giúp cô ôm làn váy vào ngực, mang cô đi tới sân chụp, không ngừng nhắc nhở: "Cẩn thận dưới chân, có đường ray, gót giày của cô có thể bị vướng. Giá đèn sẽ vướng tóc, cô chờ một chút, để tôi chỉnh nó dịch ra một chút."

Lâm Đạm không ngừng nói cảm ơn, thái độ vô cùng cẩn trọng, nhưng chẳng biết tại sao, lỗ tai có chút nóng lên.

Auston vừa điều chỉnh máy ảnh vừa nhìn hai người họ chằm chằm, sự cuồng nhiệt với công việc bỗng có chút tiêu giảm. Nhưng kim cương đã chở tới, để người ta lại chở đi thì không hay, y chỉ đành kiềm chế loại cảm giác kỳ lạ này.

Boss đã đồng ý rồi, trợ lý có lo nữa thì cũng chỉ là lo lắng suông. Anh chỉ có thể rải một lớp thảm đen xuống nề, dựng một vòng tấm ngăn cao nửa mét xung quanh, để lúc kim cương rơi xuống có thể nhanh chóng thu gom lại.

Mấy chục lính đánh thuê yên lặng lên nòng súng, trong lòng lại rất mong đợi. Họ còn chưa từng thấy mưa kim cương bao giờ đâu.

"Làn váy rải ra thế này sao?" Baird đỡ Lâm Đạm đi tới trên tấm thảm đen, sau đó ngồi xuống, tỉ mỉ đem làn váy rộng hoa lệ của cô xếp thành một hình tròn vuông vắn. Auston buông máy ảnh xuống, không nhịn được nói: "Anh đứng sang một bên đi, tôi tới."

Baird không nghe lời y nói, tiếp tục đứng bên người Lâm Đạm, yên lặng giúp cô xếp làn váy.

Cùng lúc đó, trợ lý mở chiếc rương kim loại, dể vô số viên kim cương sáng chói bại lộ dưới ánh đèn. Chủ biên rướn cổ lên nhìn, hô hấp không nhịn được hơi khó khăn. Cô có dự cảm, cô sắp chụp xong bộ ảnh lóng lánh nhất, hoa lệ nhất trong lịch sử của tạp chí 《 Marie Claire 》, đồng thời sáng tạo kỳ tích lượng tiêu thụ!

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 427

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.