Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nữ hoàng sàn catwalk (16)

Phiên bản Dịch · 2594 chữ

Chương 345: Nữ hoàng sàn catwalk (16)

Buổi trình diễn của M.M thành công mỹ mãn, lúc hạ màn, Lâm Đạm đứng giữa một hàng người mẫu dài, dọc theo sàn catwalk đi một vòng, tất cả khách quý đều đang tìm bóng dáng cô, mà đây cũng không phải chuyện gì khó. Tướng mạo, khí chất, vóc người, trang phục của cô đều nổi bật nhất trong số người mẫu, cơ hồ không cần làm gì là có thể bắt lấy cô ngay từ ánh nhìn đầu tiên.

Nháy mắt cô xuất hiện ở lối lên sân khấu, tiếng vỗ tay của các khách mời vang lên như sấm rền, thậm chí còn có người đứng lên hoan hô. Chung Dục Tú đi sau lưng cô ngược lại trở thành người bị bỏ qua, nếu không phải Khổng Bang Thần rất nhanh từ sau cánh gà ra tới, cầm tay cô ta, thậm chí không ai nhớ ra cô ta là chủ diễn ngày hôm nay. Cô ta cướp đi vị trí của Lâm Đạm, còn Lâm Đạm cướp đi vinh dự và nổi bật vốn nên thuộc về cô ta.

Chung Dục Tú cười duyên vẫy tay với khách mời, ánh mắt thì nhìn chằm chằm Auston. Nhưng Auston không nhìn cô ta lấy một cái, chỉ đứng tại chỗ, con ngươi xanh biếc chiếu ngược bóng dáng một mình Lâm Đạm. Sự khác thường của y không hề đột ngột, bởi rất nhiều người cũng giống hệt y, hoàn toàn bị Lâm Đạm làm cho mê mẩn, bao gồm siêu sao quốc tế Baird.

Nụ cười trên mặt Chung Dục Tú trở nên cực kỳ cứng ngắc, nếu không phải có Khổng Bang Thần kịp thời lôi cô ta một cái, cô ta thiếu chút nữa đạp phải gấu váy Lâm Đạm. Thẳng tới lúc này cô ta mới cảm thấy hối hận sâu sắc, bởi cô ta phát hiện mình dường như chẳng làm khó được Lâm Đạm chút nào, ngược lại trở thành đá lót đường cho cô, giúp cô leo lên vị trí cao hơn.

Buổi trình diễn kết thúc, Lâm Đạm tẩy trang, thay trang phục thường ngày, cầm cây gậy ba-toong đi tìm Auston, vương miện trên đỉnh gậy nạm rất nhiều đá quý, nhìn là biết giá trị không nhỏ, nếu mất rồi cô không thể bồi thường nổi. Mới vừa đi tới cửa thang máy, cô liền nghe thấy tiếng nói chuyện truyền tới từ một căn phòng gần đó, chính là chính chủ cô muốn tìm và Chung Dục Tú.

"Hôm nay anh tới vì ai?" Chung Dục Tú hỏi nhỏ.

Giọng Auston nghe có vẻ sắp mất kiên nhẫn: "Điều này không rõ ràng sao? Trước khi mở màn tôi hoàn toàn không biết cô sẽ nhô ra, cô đoạt công việc của cô ấy!"

"Đúng vậy, em đoạt công việc của cô ấy, nhưng thế thì đã sao? Loại chuyện này là quá bình thường trong giới." Chung Dục Tú cười lạnh nói.

"Cho nên, ngày sau cô ấy cũng sẽ cướp đi công việc của cô." Auston chắc chắn nói.

Chung Dục Tú dùng giễu cợt đáp lại y.

Auston tiếp tục nói: "Đừng trêu vào cô ấy, cô ấy là một con nhím. Nếu cô tôn trọng cô ấy, cô ấy cũng sẽ tôn trọng cô; nếu cô bắt nạt cô ấy, cô ấy sẽ hung hăng đánh trả, cô ấy là người thuộc phái hành động tiêu chuẩn." Không biết nghĩ tới cái gì, y trầm thấp bật cười, trong giọng nói hoàn toàn mất đi thiếu kiên nhẫn trước đó.

Chung Dục Tú lần nữa dấy lên hi vọng: "Anh đang quan tâm em sao, Auston?"

"Không, tôi đang cảnh cáo cô." Chất giọng của Auston lập tức khôi phục sự lạnh lùng.

Chung Dục Tú dùng chất giọng lạnh lẽo giống vậy đáp lại: "Em đã biết, từ sau khi em đi, anh không vẽ ra được bản thiết kế nào, linh cảm của anh đã cạn phải không? Em rốt cuộc có bao nhiêu quan trọng đối với anh, anh cho đến giờ còn không muốn thừa nhận sao? Auston, em chờ ngày anh phải cầu xin em! Anh yêu em, chung quy có một ngày anh sẽ hiểu điểm này! Nhà thiết kế không có linh cảm và năng lực sáng tác còn gọi là nhà thiết kế sao? Auston, không có em anh chỉ có thể tự hủy bản thân mà thôi!"

"Thật đáng tiếc, linh cảm và năng lực sáng tác của tôi đã trở lại, tôi trước kia không yêu cô, giờ càng không yêu cô, tương lai cũng vĩnh viễn không." Giọng Auston giống như đóng băng vậy.

Chung Dục Tú hoàn toàn không tin lời y, gằn từng chữ: "Vậy để em nhìn xem anh có thể thiết kế ra tác phẩm như thế nào. Anh đã luân lạc tới mức làm tổng giám cho một thương hiệu đồ lót sắp phá sản rồi không phải sao? Hi vọng anh lần này còn có thể sáng tạo ra kỳ tích, chúc anh may mắn." Nói xong, cô ta đẩy cửa phòng đi ra ngoài, lập tức đối diện với Lâm Đạm.

"Xin lỗi, tôi không cố ý nghe lén." Lâm Đạm vượt qua cô ta, đưa cây gậy ba-toong cho Auston.

Sắc mặt lạnh như băng của Auston lập tức hòa hoãn một chút, y khoát tay nói: "Cầm đi thân ái, đây là món quà tôi đặc biệt chuẩn bị cho em."

"Cảm ơn, nhưng nó quá quý trọng." Lâm Đạm trực tiếp bẻ ngón tay Auston ra, nhét cây gậy ba-toong vào, sau đó sải bước rời đi. Cô không tham gia yến hội tổ chức sau đó, bởi cô và Khổng Bang Thần không hề hợp tác vui vẻ.

Chung Dục Tú nhìn chằm chằm bóng lưng cô, trong mắt dấy lên hai ngọn lửa. Cô ta từng thua một lần, nhưng cô ta sẽ không vĩnh viễn thua như thế.

---

Nửa giờ sau, tiệc mừng của M.M được tổ chức tại một khách sạn, Khổng Bang Thần dắt tay Chung Dục Tú, đi lại giữa đám đông. Một đại lão giới thời trang tới gần hỏi gã: "Khổng, nữ hoàng hoa hồng đâu? Sao cô ấy không tới?"

"Nữ hoàng hoa hồng?" Khổng Bang Thần lập tức ý thức được anh ta nói tới ai, vội vàng giải thích: "Cô ấy có chuyện đi trước."

"Oh, thật đáng tiếc, tôi còn tưởng có thể tiếp xúc khoảng cách gần với cô ấy một phen chứ, biểu hiện trên sàn catwalk của cô ấy quá ưu tú." Vị đại lão này lộ ra biểu tình tiếc nuối, sau đó liền đi. Không có Lâm Đạm, anh ta liền mất hứng thú nói chuyện.

Khổng Bang Thần chỉ có thể cười khổ nhìn bóng lưng anh ta, mà biểu tình của Chung Dục Tú trở nên cực kỳ mất tự nhiên.

Lại một lát sau, chủ biên của một tạp chí thời trang đi tới, há mồm liền hỏi: "Khổng, người đẹp mặc bộ đồ đen váy kết hợp quần đạp hoa hồng ở đâu rồi? Tôi tìm khắp phòng yến hội đều không thấy bóng dáng cô ấy."

Khổng Bang Thần lại giải thích lần nữa.

Chủ biên hỏi: "Vậy anh có phương thức liên lạc với cô ấy không? Tôi muốn mời cô ấy tới chụp ảnh bìa cho tôi. Cô ấy quá đặc biệt rồi!"

"Xin chờ một chút, tôi để trợ lý mang phương thức liên lạc tới." Khổng Bang Thần khom người nói.

Ban đầu khi tham gia kiểm tra các người mẫu đều lưu lại cách thức liên lạc, giao nó cho chủ biên tương đương với giúp Lâm Đạm tìm được một cơ hội công việc, Khổng Bang Thần cũng không cảm thấy có gì không đúng. Nếu Lâm Đạm tham dự tiệc mừng, cô có thể lấy được nhiều tài nguyên và mạng giao thiệp hơn bây giờ nhiều.

"A, ok, tôi nhớ rồi, cảm ơn." Lấy được phương thức liên lạc với Lâm Đạm rồi chủ biên liền rời đi, một lát sau, lục tục có không ít người tới hỏi Khổng Bang Thần hướng đi của Lâm Đạm, họ hoặc muốn mời cô làm người mẫu, hoặc muốn hỏi cô có muốn ký hợp đồng với công ty quản lý không, hoặc chuẩn bị cho cô quay quảng cáo, nhưng hoàn toàn không thấy hứng thú chút nào với chủ diễn Chung Dục Tú.

Biểu tình Khổng Bang Thần càng ngày càng khổ sở, mà Chung Dục Tú ngay cả nụ cười lễ phép giả tạo cũng không duy trì nổi nữa. Cho dù Lâm Đạm không ở đây, cô vẫn có thể cướp đi mọi hào quang của cô ta.

"Khổng," Rốt cuộc, CEO tập đoàn M.M bưng một ly rượu vang đi tới, thấp giọng nói: "Mới rồi tôi nghe điện của chủ tịch, cô ấy rất hứng thú với thiết kế mới của cậu. Trước khi nhậm chức chẳng phải cậu có nộp một bản kế hoạch phát triển cho tôi, bảo cậu muốn đổi phong cách cho M.M sao? Lúc ấy tôi đè bản kế hoạch của cậu xuống, bởi tôi cảm thấy vẫn chưa đến lúc, nhưng bây giờ, tôi khích lệ cậu đao to búa lớn thử một phen. Cậu biết không, cơ hồ tất cả khách mời tham gia buổi trình diễn đều bày tỏ ý nguyện muốn mua bộ đồ kia với tôi, nó vô cùng được chào đón, đả động cả chủ tịch. Dĩ nhiên, cô người mẫu cậu chọn đã giúp cậu lấy được cơ hội quý giá này, nếu cậu dùng cô ấy để thiết kế một bộ sưu tập mới, chủ tịch hẳn sẽ đồng ý cho cậu tiêu tiền. M.M an nhàn quá lâu rồi, chúng ta cần một trận cải cách, cố gắng lên, Khổng."

CEO vỗ vai Khổng Bang Thần, lại trò chuyện một vài vấn đề khác, lúc này mới rời đi. Chờ anh ta đi rồi, Khổng Bang Thần chau mày, tỏ ra hết sức nóng nảy. Không thể trách, vì giúp Chung Dục Tú, gã đã hung hăng đắc tội Lâm Đạm, còn khiến cô nói ra lời vĩnh viễn không hợp tác với M.M. Bết bát hơn chính là, bóng người phóng khoáng đi trong mưa hoa hồng đã khắc sâu trong đầu gã, chỉ cần nghĩ tới việc chuẩn bị bộ thiết kế tiếp theo, gã sẽ tự động mặc trang phục đó vào người Lâm Đạm rồi tưởng tượng...

Điều này đại diện cho cái gì Khổng Bang Thần quá rõ, chỉ một buổi trình diễn, chỉ một bộ quần áo, Lâm Đạm đã trở thành suối nguồn linh cảm mới của gã. Gã rất cần cô, nếu không gã không biết mình còn có thể thiết kế ra loạt sản phẩm mới nữa không.

Thượng đế ơi, hi vọng Lâm Đạm chỉ giận lẫy nói lời không hay thôi, hi vọng Lâm Đạm có thể nể mặt tiền thù lao hậu hĩnh tiếp tục hợp tác với mình. Nghĩ tới đây, Khổng Bang Thần một hơi uống sạch ly rượu, có chút không đợi nổi nữa. Chỉ có độc lập sáng tác ra bộ sưu tập mới thành công, gã mới có thể tiêu trừ hoàn toàn sức ảnh hưởng của nhà thiết kế thủ tịch cũ. Thứ gã muốn không phải dập khuôn theo người khác, mà là khai sáng một con đường mới, leo lên một độ cao mới. Rất hiển nhiên, ở phương diện này, Chung Dục Tú không thể cho gã bất kỳ trợ lực gì.

Gã bây giờ rất cần Lâm Đạm, vô cùng cần. Lỗ Bang Thần buông lỏng tay Chung Dục Tú, đi tới bên sân thượng an tĩnh, gã phải gọi điện cho Lâm Đạm xác định thái độ của cô, nếu không gã căn bản không có tâm tư giao tiếp với khách.

Chung Dục Tú nhìn bóng lưng vội vã của gã, trong mắt một mảnh tối tăm.

Cùng lúc đó, Baird đang không ngừng đi loanh quanh yến hội, cố gắng tìm kiếm bóng lưng mảnh khảnh nọ. Hắn đi tới cửa nhìn quanh, sau đó kiên nhẫn chờ đợi một hồi, lại tới hành lang gần nhà vệ sinh đứng mười mấy phút, thản nhiên thừa nhận ánh mắt nghi ngờ của người qua lại, sau đó trở lại phòng yến hội, lặng yên ngồi một góc. Hộ vệ của hắn đi vòng vòng cùng hắn, trong mắt đầy hài hước.

"Boss, cô Lâm đã về rồi, cô ấy vốn là chủ diễn của buổi trình diễn lần này, lại bị Khổng Bang Thần đuổi xuống tại chỗ, nghe ít người nói họ ở sau cánh gà huyên náo rất không vui, cô Lâm còn quẳng lời độc ác, nói sau này sẽ không cùng Khổng Bang Thần hợp tác nữa." Một người đàn ông trẻ tuổi vội vàng tới bên người Baird báo cáo tình hình.

Biểu tình mong đợi của Baird lập tức bị lạnh lùng thay thế, hắn buông ly rượu nói: "Đi thôi."

CEO của M.M đang muốn tới trò chuyện cùng hắn, thì chỉ thấy một bóng lưng cao ngạo.

---

Trở lại phòng trọ, Bolsa nơm nớp lo sợ nói với Lâm Đạm: "Cục cưng, anh trước đó có dùng instagram của em đăng tin em sắp thành chủ diễn của M.M, bởi vì em hết thời lâu rồi, rất nhiều fan không tin, còn có vài anti châm chọc em mơ tưởng hão huyền, anh còn đang cãi vã với họ đây, chuyện này huyên náo khá khó nhìn. Bây giờ tin Chung Dục Tú là chủ diễn tung ra, anti công kính trang chủ của em, làm thế nào bây giờ? Anh hình như gây họa rồi!"

"Để em xem." Lâm Đạm biểu tình bình tĩnh như thường ngày.

Bolsa vội vàng đưa di động cho cô. Cô tùy ý lật xem bình luận, sau đó xóa toàn bộ bình luận ác độc, lại không xóa bài đăng nói mình là chủ diễn. Mọi người đều thấy cả, nếu cô xóa lúc này chỉ biết bị giễu cợt lợi hại hơn.

Bolsa nằm trên bả vai cô, không ngừng nói thật xin lỗi. Những bình luận kia thực sự không thể chấp nhận được, anti không ngừng châm chọc Lâm Đạm là người mẫu hết thời, thánh ảo tưởng, mặc dù 《 Thiên kiều tranh bá 》 giúp cô có ít danh tiếng, buổi trình diễn của J&K cũng lấy được thành công lớn, nhưng fan của cô so với fan của Chung Dục Tú vẫn quá ít, sức chiến đấu không đáng nhắc tới.

"Nếu họ có thể chính mắt xem em đi catwalk, họ sẽ biết mình ngu xuẩn thế nào! Chờ video buổi trình diễn của M.M được đăng lên, chúng ta có thể hung hăng vả mặt đám anti này. Cho dù chủ diễn cũng không thể đoạt được hào quang của em!" Bolsa tức giận bất bình nói.

Lâm Đạm lơ đễnh lắc đầu: "Video có thể được biên tập, nếu Khổng Bang Thần cố ý bảo vệ Chung Dục Tú, anh ta có thể cắt phần của em, đây là thao tác cơ bản."

Bolsa trầm mặc, anh hiểu rõ hơn bất kỳ ai rằng không có chống lưng lăn lộn trong cái giới này có bao nhiêu khó khăn.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 463

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.