Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nữ hoàng sàn catwalk (8)

Phiên bản Dịch · 2489 chữ

Chương 337: Nữ hoàng sàn catwalk (8)

Lâm Đạm ngày hôm sau tới phòng làm việc của J&K thử đồ và diễn tập, nhà thiết kế thủ tịch Văn Sâm nhìn cô chằm chằm một lúc lâu mới bất đắc dĩ gật đầu: "Vóc người và khí chất tạm được, không tệ hại như tôi tưởng."

Hai trợ lý đứng sau lưng anh liếc mắt nhìn trời, rất bội phục cái miệng cay nghiệt của boss. Nếu điều kiện thân thể của Lâm Đạm chỉ có thể miễn cưỡng qua cửa, thế mấy siêu mẫu khác tính là cái gì? Lấy Lâm Đạm làm tiêu chuẩn thấp nhất, 99.9% người mẫu phải thất nghiệp. Cô mặc dù là người phương Đông, tỉ lệ vóc người còn tốt hơn người mẫu da đen, thân cao 182 cm, đôi chân dài 120 cm, từ ngực trở xuống toàn là chân, hơn nữa cực kỳ thẳng, cực kỳ nhỏ, cứ như búp bê Barbie do linh cảm của Thượng đế đắp nặn ra. Bỏ qua trình độ đi catwalk, chỉ nhìn điều kiện bề ngoài, cô hoàn toàn có tư cách chủ diễn.

Lâm Đạm không để ý tới lời bắt bẻ của Văn Sâm, trên thực tế, tại giới thời trang, mỗi một nhà thiết kế thành danh đều nổi tiếng cùng sự bắt bẻ và cay nghiệt, điều này có liên quan rất lớn tới nghề nghiệp của họ. Nếu không phải do chứng OCD (1) và chủ nghĩa hoàn hảo, họ không thiết kế ra tác phẩm ưu tú. Nếu một người cảm thấy cái gì cũng OK, cái gì cũng fine, vậy anh ta trên phương diện ăn mặc phối đồ nhất định hết sức tệ hại. "OK" và "fine" là hai chữ các nhà thiết kế ghét nhất, thứ họ muốn là perfect, là vẻ đẹp cùng cực, tất cả sự bắt bẻ của họ cũng vì cái 'không thể bắt bẻ' mà tồn tại.

Lâm Đạm khẽ mỉm cười với Văn Sâm, lễ phép nói: "Cảm ơn ngài đã thưởng thức, tôi sẽ cố gắng."

Văn Sâm dùng lỗ mũi hừ một tiếng, tiếp tục nói: "Nghe nói cô đi catwalk rất tệ hại, tôi cảnh cáo cô, cô có thể đi không thú vị, thậm chí bình thường không gì lạ, nhưng cô quyết không thể ngã. Nếu cô phá hỏng buổi trình diễn thời trang của tôi, tôi sẽ phong sát cô."

Lâm Đạm vuốt cằm nói: "Tôi sẽ cho ngài một buổi trình diễn hoàn mỹ."

Nếu đổi một người ý chí không đủ kiên định đối mặt với Văn Sâm, vào lúc này đã sớm lòng đầy e ngại. Lần cảnh cáo này của Văn Sâm không khác nào ám thị tâm lý, anh ta chỉ ra tính nghiêm trọng của vấn đề, người bị cảnh cáo tự nhiên sẽ thời thời khắc khắc nhớ chuyện này trong lòng, hơn nữa liên tục nhắc mình không được ngã không được ngã, sau đó sinh ra sợ hãi, theo định luật Murphy, người bị cảnh cáo tám chín mươi phần trăm sẽ ngã.

Nhưng Lâm Đạm tâm chí quá kiên định, căn bản không để mấy lời này trong lòng, bằng thể năng và khả năng thăng bằng của cô, còn chưa đến nỗi đi mấy bước còn ngã. Tiếp theo, vô luận Văn Sâm dặn dò cái gì, cô cũng chỉ yên lặng gật đầu, không hiểu thì hỏi, hiểu rồi liền nhớ trong lòng, sau đó lên sân khấu đi mấy lần, thái độ vô cùng nghiêm túc.

Văn Sâm mắt lạnh nhìn, biểu tình khắc nghiệt rốt cuộc được hài lòng thay thế.

Cạnh sân khấu đang xây dựng chen chúc rất nhiều siêu mẫu tới diễn tập, duy chỉ có gương mặt Lâm Đạm là xa lạ. Biết được cô là chủ diễn, không ít người mẫu nhìn cô xì xào bàn tán, biểu tình có chút vi diệu, nhưng ngại Văn Sâm cũng ở đây, ngược lại không ai dám ra gây chuyện.

Tám giờ tối hôm sau, buổi trình diễn sắp mở màn, Lâm Đạm mặc trang phục của mình, đứng sau sân khấu chuẩn bị bắt đầu, người mẫu còn lại xếp hàng đứng sau lưng cô, hoặc trêu chọc lẫn nhau, hoặc châu đầu ghé tai nói chuyện phiếm, tỏ ra rất thân quen, không có bất kỳ người nào chủ động nói chuyện với Lâm Đạm, cô gái đứng thứ hai thậm chí còn cách cô ít nhất hai ba chỗ trống, giống như khó chịu với sự tồn tại của cô vậy. Rất rõ ràng, cô bị cô lập.

Một nhiếp ảnh gia chụp được một màn này, chuẩn bị sau khi buổi trình diễn kết thúc tung lên mạng làm một loạt ảnh hậu trường. Bên thương hiệu sẽ không để ý làm vậy có tạo thành ảnh hưởng xấu tới người mẫu nào không, họ chỉ quan tâm hiệu quả tuyên truyền.

Liếc thấy nhiếp ảnh gia bỗng nhiên lại gần, Lâm Đạm liếc ống kính, trong mắt không có nửa điểm khiếp đảm hay khó chịu, đôi mắt cô đen là đen, trắng là trắng, bên trong chứa đầy lạnh lùng và kiên nghị.

Nhiếp ảnh gia bị ánh mắt cô đâm một chút, vội vàng lui lại, nhưng không nhịn được chụp cận cảnh cô một cái. Vì phối hợp quần áo, trang điểm của người mẫu áp dụng phong cách thiên trung tính, phấn mắt không đậm, đường kẻ mắt và lông mày cũng vẽ to và cứng, ranh giới ngũ quan dùng phấn sửa thành thâm thúy, che giấu đi cái nhu hòa của phái nữ, làm bật lên một mặt lạnh lùng của họ. Theo lý mà nói, Lâm Đạm là người phương Đông, đường cong khuôn mặt không lập thể như người phương Tây, dù sửa thế nào đi nữa cũng không đạt hiệu quả như nhà thiết kế mong muốn, đứng giữa đám đông người phương Tây mũi cao mày rộng giống hệt hạc trong bầy gà, trong nháy mắt tỏ ra rất xa lạ cách biệt.

Nhưng Lâm Đạm hết lần này tới lần khác có vẻ ngoài phương Đông và khung xương phương Tây, đẹp đến không có cảm giác biên giới. Lông mày rậm xếch lên hợp với đuôi mắt tà tà của người phương Đông, khí tràng ác liệt giống như chuôi đao sắc bén, loại ánh mắt nhìn đời bằng nửa con mắt cứ thế tuôn ra, nghiền ép mọi người. Cô yên tĩnh im lặng đứng đó, dường như rất đáng thương, nhưng một khi đối diện với ánh mắt cô, loại cảm giác đáng thương này sẽ bị rung động thay thế, sau đó người nhìn sẽ tỉnh ngộ theo bản năng —— hóa ra không phải cô bị gạt bỏ cô lập, mà cô căn bản không thèm phản ứng người khác.

Trước khi trang điểm, các người mẫu khác đối Lâm Đạm chỉ có hiểu lầm và khinh miệt, sau trang điểm, các cô đối Lâm Đạm nhiều thêm kiêng kỵ.

Ngay cả Văn Sâm xưa nay kén chọn cũng không nhịn được nhìn chằm chằm Lâm Đạm rất lâu, khen ngợi: "Quá hoàn hảo, đây chính là hiệu quả tôi mong muốn, đây chính là thứ tôi muốn biểu đạt!"

Khách mời đã ngồi xuống, ánh đèn chiếu xuống sàn catwalk hoa lệ, nhạc nền vang khắp toàn trường, buổi họp báo quan trọng nhất quý của J&K sắp bắt đầu. Văn Sâm nhìn chằm chằm đồng hồ đeo tay nói: "OK, sắp lên sân khấu rồi, tôi đếm ngược hết mười giây thì cô đi ra ngoài, biết chưa?"

Mỗi buổi trình diễn thời trang đều qua sự sắp xếp chặt chẽ từ nhà thiết kế, thay đổi trang phục không thể quá bao nhiêu giây, đi catwalk không thể quá bao nhiêu giây, pose không được quá bao nhiêu giây, người mẫu phải ghi tạc chúng vào lòng, nếu không sẽ nhiễu loạn toàn bộ tiến trình.

Lâm Đạm gật đầu đồng ý, dỏng tai nghe mới phát hiện nhạc nền hôm nay là ca khúc thành danh của Ca vương Baird 《 Fire me 》, đây là một bài hát miêu tả chiến tranh và bạo lực, tiết tấu nhanh, nhịp trống dày đặc và tiếng huyên náo của chiến hỏa trộn lẫn vào nhau, khiến người nghe nhiệt huyết sôi trào. Nguyên chủ rất thích bài hát này, replay bảy tám ngày còn chưa nghe chán, cho nên Lâm Đạm có ấn tượng khắc sâu với nó.

Sản phẩm mới quý này của J&K sáng tác trên linh cảm quân trang, kết hợp với bài hát này để đi catwalk, hiệu quả không thể nói chơi. Nhưng, khi Văn Sâm bắt đầu đếm ngược, Lâm Đạm dần ý thức được, nếu mình dựa theo thời gian anh ta hạn định đi ra, bài hát này vẫn cách cao trào hai mươi mấy giây.

Cô ánh mắt lóe lên, đang định nói gì, Văn Sâm đã đếm ngược giây cuối cùng, sau đó hung hăng đẩy cô một cái. Cô không chút nghĩ ngợi dùng mũi chân chặn thân thể, vững vàng đứng tại chỗ không động.

"Mau đi ra!" Văn Sâm nóng nảy.

"Chờ một chút." Lâm Đạm biểu tình bình tĩnh.

"Cô còn chờ cái gì? Chờ bị phong sát à?" Văn Sâm giận đến cổ cũng phình ra, dùng sức đẩy sau lưng Lâm Đạm, nhưng căn bản không lay động cô được tí nào.

Khách mời ngồi hai bên sân khấu căn bản không ý thức được chuyện gì đang xảy ra, đang cười cười nói nói với người bên cạnh, hoặc lật xem quyển giới thiệu sản phẩm mới.

"Fuck! Tôi điên rồi mới đồng ý với Auston!" Văn Sâm hận không thể thay thế Lâm Đạm đi catwalk, lại hận không thể trực tiếp đuổi người, nếu không phải trên người Lâm Đạm mặc tác phẩm xuất sắc nhất của mình, lúc này cởi ra đã không còn kịp rồi, anh ta nhất định sẽ băm cô tại chỗ uy cá!

Mấy siêu mẫu đứng phía sau thấp giọng nói: "Mau đi đi! Sao cô không chuyên nghiệp thế!"

Nhưng lời các cô còn chưa dứt, Lâm Đạm đã không hề báo trước bước ra ngoài, hại Văn Sâm đang dùng sức đẩy cô theo quán tính xông về phía trước, thiếu chút nữa ngã nhào. Cũng chính vào lúc này, 《 Fire me 》vừa vặn tiến đến phần hùng dũng nhất.

Nghe tiếng âm nhạc chiến hỏa ồn ào náo động, tinh thần khách mời vốn đang rung lên, nhưng càng thấy họ rung động hơn chính là cô gái bỗng nhiên xuất hiện dưới ánh đèn sáng rực của sàn catwalk. Cô buộc tóc đuôi ngựa thật cao, tóc kéo rất chặt, khiến đuôi mắt vốn tà tà hơi xếch kéo thành độ cong cực kỳ ác liệt, trên người cô mặc chiếc váy kiểu quân phục, bên hông thắt thắt lưng da, chân đạp bốt da cao 10cm, sải bước đi tới. Cô một bước một nhịp trống, một bước một tiếng súng vang, đạp lên sàn catwalk có hiệu ứng lửa đặc biệt, đi qua như một ngọn gió.

Kiểu đi của nữ người mẫu đếm tới đếm lui chỉ có mấy loại, hoặc là bước chân mèo êm ái, hoặc là bước chữ nhất tiêu sái, hoặc bước hình kéo chập chờn nhiều vẻ, nhưng đi catwalk của cô không phải bất kỳ loại nào trong số đó, mà nghiêng về kiểu đại khai đại hợp của nam người mẫu, từng bước lớn mà trầm ổn, nhẹ nhàng, mạnh mẽ, giống như con mãnh thú to lớn đang đi dạo trong địa bàn của mình. Cô mỗi một bước đều dẫm trên nhịp trống, tiết tấu cực kỳ tinh chuẩn, khí thế lôi đình vạn quân, phong cách cương nhu kết hợp, đôi mắt đen nhánh phản chiếu ánh đèn chói lóa xung quanh, nhưng lại tỏa ra một mảnh hư vô, tựa như bất kỳ ai đều không đáng để cô đặt vào mắt.

Cô giống như chuôi quân đao, bổ ra một sàn catwalk chiến hỏa rợp trời, cướp đi tất cả hô hấp của mọi người. Tựa hồ chỉ trong chớp mắt, cô đã đi tới cuối, không tạo một pose nào, cũng không để chuyên viên quay phim quá nhiều cơ hội chụp hình, mũi chân chuyển một cái liền quay về, bóng lưng cao nhất tựa súng thép.

Khách mời sửng sốt một lúc lâu mới vỗ tay nhiệt liệt, phong cách của người mẫu chủ diễn quá đậm, bước catwalk rất vững vàng có lực, vừa mở màn đã đẩy bầu không khí lên cao trào! Càng hay chính là, khí chất của cô cùng trang phục trên người cực ăn khớp, nâng chiếc váy vốn thiên cứng rắn càng thêm cool ngầu mười phần. Ánh mắt tất cả khách mời đều dính trên người cô, sau đó bị chiếc váy quân trang này chinh phục.

"Văn Sâm quả nhiên không khiến tôi thất vọng, tác phẩm quý này quá khiến người kinh ngạc!" Chỉ nhìn phần mở đầu, đã có đại lão cho ra đánh ra cao như thế.

Trơ mắt nhìn Lâm Đạm chinh phục toàn trường, người mẫu theo sát sau cô tự nhiên không cam lòng thấp kém hơn. Các cô theo bản năng từ bỏ bước đi catwalk sở trường của mình, bắt chước phong cách của Lâm Đạm, đạp sàn catwalk ánh sáng biến ảo không ngừng bước ra ngoài. Bởi Lâm Đạm bắt nhịp cực kỳ chính xác, người mẫu phía sau có thể vô cùng ổn định dẫm chuẩn từng nhịp trống, chỉ một người thì xem không thấy quá hiếm lạ, song khi tất cả các cô người này tiếp người kia bước chân khỏe mạnh, vẻ mặt kiên nghị đi qua, hiệu quả thị giác cực kỳ rung động.

Các cô không giống nữ người mẫu, ngược lại càng giống quân đoàn được huấn luyện nghiêm chỉnh, đây không phải buổi trình diễn thời trang, mà một chiến trường, mỗi bộ quần áo tựa như nhồi đầy khói súng, cứng rắn càng cứng rắn, cool ngầu càng cool ngầu.

Tiếng vỗ tay vang vọng như thủy triều, không ngừng có người thở dài nói: "Amazing, quá tuyệt vời, đây là buổi trình diễn thời trang tốt nhất năm nay, không có một trong!"


(1) OCD (Obsessive-Compulsive Disorder) hay chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, là một rối loạn tâm lí mang tính chất mãn tính. Biểu hiện của bệnh là những ý nghĩ ám ảnh, lo lắng không có lí do chính đáng và phải thực hiện các hành vi mang tính chất ép buộc để giảm bớt căng thẳng, lo âu.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 497

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.