Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ai bảo tôi là loại con gái hám giàu (28)

Phiên bản Dịch · 2590 chữ

Chương 328: Ai bảo tôi là loại con gái hám giàu (28)

Thời điểm rời trường học, Lâm Đạm cơ hồ lầm vào tình cảnh nghìn người chỉ trỏ, trở lại lần nữa, mọi người lại hướng cô biểu đạt thiện ý sâu đậm, thái độ trước sau chênh lệch to lớn. Mấy phụ đạo viên luôn gây đủ loại khó khăn cho cô chủ động mang cô tới phòng thí nghiệm tìm thầy, lặp đi lặp lại an ủi cô không nên vì đứa trẻ đã mất mà khổ sở.

Lâm Đạm mỉm cười gật đầu, thái độ mềm mại.

Nửa giờ sau, thầy giáo cô làm xong thí nghiệm, mang cô tới phòng làm việc nói chuyện: "Thầy nhận được tin, bên Harvard hình như muốn bỏ tư cách trúng tuyển của em, chẳng qua thông báo chính thức chưa có, chúng ta còn có thể nghĩ cách."

"Tại sao lại bỏ tư cách trúng tuyển của em ạ? Là bởi em bán thành quả nghiên cứu sao?"

"Đúng, trước đó em đã bảo bên kia là sẽ mang thành quả nghiên cứu sang mà đúng không? Bên kia chờ rất gấp, không ngờ em quay đầu liền bán hết, cho nên trường họ rất có ý kiến với em. Thầy biết em không dễ dàng, nếu không phải bị Uông Tuấn liên lụy, em sẽ không làm ra hạ sách này." Thầy giáo không khỏi thở dài một tiếng. Vì Uông Tuấn, học trò đắc ý của ông thật sự làm trễ nải mình hoàn toàn!

"Vậy em sẽ sang Mỹ xem tình huống thế nào." Lâm Đạm trầm ngâm nói.

"Thầy cũng có ý này, đi sớm một chút, đừng chậm trễ. Thầy nghe nói quan hệ giữa em và Tăng Trấn Uyên rất tốt? Nhân mạch của anh ta tại Mỹ rộng vô cùng, có lẽ giúp được em. Tiến sĩ Darren, trưởng khoa Khoa học sinh vật của Harvard vô cùng cứng đầu, hơn nữa có quyền hành rất cao tại Harvard, Hiệu trưởng tới khuyên cũng vô dụng. Nếu em muốn tìm chỗ đột phá, tốt nhất tập trung trên người hắn nhiều một chút, một khi hắn nới lỏng, việc học của em liền ổn. Nhưng cho đến nay, hắn hình như chưa từng thỏa hiệp với người nào."

"Anh Tăng bề bộn nhiều việc, vẫn để em tự nghĩ cách thì hơn. Tiến sĩ Darren là người thế nào ạ?" Lâm Đạm hiểu rõ thành tựu của tiến sĩ Darren, nhưng không biết tính cách hắn, tự nhiên không biết ra tay thế nào.

"Hắn là một người độc tài tính cách nóng nảy, cố chấp." Thầy giáo xoa huyệt thái dương, cảm thấy rất nhức đầu.

"Hắn để ý nhất cái gì?"

"Hắn để ý nhất là thành quả nghiên cứu, cho nên em đã phạm phải đại kỵ của hắn rồi."

"Em biết, em sẽ nghĩ cách, thầy đừng lo lắng."

Lâm Đạm rất nhanh rời trường, hôm sau liền ngồi máy bay sang Mỹ. Trước khi đi, cô gửi hai bài luận văn cho tiến sĩ Darren, một bài liên quan tới giá trị của thực vật biến dị trong phối thuốc, một bài liên quan tới giá trị của côn trùng biến dị trong phối thuốc, sau đó tái bút: 【 Xin thầy cho em một cơ hội gặp mặt, hai bài luận văn này đã đủ để cho thấy mất đi em đúng là tổn thất của nhà trường. 】

Tiến sĩ Darren bị email này chọc giận quá hóa cười, nhưng sau khi mở luận văn, hắn bị nội dung trong đó hấp dẫn thật sâu. Qua ước chừng hơn hai tiếng, ông chưa thỏa mãn tắt luận văn, trả lời: 【 Well, bốn giờ chiều mai tôi ở phòng làm việc chờ cô, mời cô tới đúng giờ. Chỉ mong cô có thể đền bù được thiếu sót nhân phẩm của mình. 】

Email gửi thành công, hắn suy nghĩ một chút, rồi nói với trợ lý: "Eddie, giúp tôi tra xem Lâm đã làm gì ở Trung Quốc, tại sao cô ấy lại hoãn nhập học." Biết được Lâm Đạm bán hết thành quả nghiên cứu, tiến sĩ Darren lập tức kéo người này vào sổ đen, chưa từng hiểu cặn kẽ nội tình trong đó.

Trợ lý đã sớm được Tăng Trấn Uyên liên lạc xong rồi, cho dù tiến sĩ không đề cập tới, anh ta cũng sẽ nghĩ hết biện pháp nói tốt cho Lâm. Anh ta làm bộ gọi điện thoại tới Trung Quốc tìm hiểu tình huống, nhận mấy bản fax, rồi bày kết quả điều tra lên mặt bàn của tiến sĩ.

Darren nghiêm túc lật xem tài liệu, biểu tình bắt bẻ biến thành kinh ngạc, cuối cùng thì thầm nói: "Trên thế giới sao lại có cô gái ngu ngốc như vậy, thật sự không thể tin tưởng." Vì thế vào buổi chiều hôm sau, Lâm Đạm ngồi đối diện hắn, bị ánh mắt như nhìn kẻ ngu của hắn dò xét.

Lâm Đạm cũng đang quan sát bậc đàn anh trong giới Sinh vật hoc này. Đối phương rất trẻ tuổi, mới hơn ba mươi, gương mặt đường nét lập thể, ngũ quan vô cùng tuấn mỹ, mái tóc nâu vàng có chút xốc xếch, hiện ra mấy phần dã tính hoàn toàn không giống học giả. Hắn mở phanh áo vest, sơ mi đen bên trong tháo mấy khuya trên, lộ ra yết hầu và xương quai xanh gợi cảm, tay áo xắn lên tới khuỷu tay, bắp thịt nơi cánh tay và cẳng tay căng rất chặt, đường cong ưu mỹ lưu loát. Đừng nói tới trong giới học giả, thậm chí trong giới điện ảnh, vóc người của hắn cũng tuyệt đối được coi là nhất lưu, cách ăn mặc rất có phẩm vị.

Thầy giáo bên Trung hình dung hắn là một người độc tài, Lâm Đạm cảm thấy từ này rất hợp, trên người hắn đúng là có một loại ngạo mạn duy ngã độc tôn.

Darren đã sớm in luận văn của Lâm Đạm ra giấy, lúc này đang lật xem từng trang, từ từ nói: "Tôi gần đây mới biết cô tại sao lại nhập học chậm. Nói thật, tôi rất khó hiểu với lựa chọn của cô. Hôm nay tôi cho cô cơ hội kiểm tra cuối cùng, nếu cô có thể đả động tôi, tôi sẽ thu lại quyết định trước đó."

Lâm Đạm bình tĩnh nói: "Cảm ơn tiến sĩ."

Trợ lý đứng một bên bỗng dừng vì cô chảy mồ hôi lạnh. Người giới Sinh vật học đều biết, tiến sĩ Darren vô cùng lý tính, nếu muốn đả động hắn quá khó khăn!

Darren giơ tờ giấy trong tay nói: "Luận văn của cô đã đủ chứng minh năng lực của cô trong nghiên cứu khoa học, tôi muốn hỏi cô vài vấn đề riêng tư được không?"

"Có thể." Lâm Đạm hơi gật đầu.

"Vì trợ giúp những người đó, bây giờ cô phải đối mặt với nguy hiểm thất học, cô hối hận không?"

Lâm Đạm nghĩ ngợi trong chốc lát, thận trọng nói: "Không hối hận. Có việc em phải thẳng thắn với thầy, em hình như trời sinh thiếu một ít cảm tình."

Darren tỏ ra vô cùng bất ngờ: "Chứng thiếu sót cảm tình? Cái này rất nguy hiểm."

Lâm Đạm biết mình không phải vì bệnh nên mới thiếu cảm tình, nhưng cảm thấy không cần thiết giải thích, vì vậy vuốt cằm nói: "Đúng vậy, rất nguy hiểm. Không có cảm tình, một người nhìn như sống không câu chấp, cái gì cũng không quan tâm, thực ra đang từ từ mất đi chính mình. Họ không hận, cho nên lãnh đạm; họ không thích, cho nên lãnh khốc; họ không lo, cho nên chết lặng. Em không muốn biết thành một cái máy lãnh đạm, lãnh khốc, chết lặng, cho nên em muốn mình gánh vác một chút gì, hoặc là trách nhiệm, hoặc là ân tình, vô luận là cái gì, chỉ cần có thể khiến em cảm giác được mình tồn tại liền tốt, em phải giữ vững ranh giới cuối cùng này. Trải qua hết thảy, em từng mệt mỏi, từng đau đớn, từng khóc, có lẽ trong mắt người khác đó là trải nghiệm hỏng bét, nhưng với em, nó là những tình cảm quý giá."

Lâm Đạm chỉ trái tim mình, từ từ nói: "Em biết mình xảy ra vấn đề, lòng em giống như mảnh sa mạc, rộng lớn mà hoang vu. Nhưng khi nước mưa đổ xuống, sa mạc trong một tối sẽ biến thành biển hoa, kỳ tích trong nháy mắt xảy ra. Tình cảm yêu và hận, cảm động và tức giận, đối với em mà nói chính là nước mưa tẩm bổ sa mạc, rất trân quý, nên chỉ có cảm ơn, không có hận."

Giết người phóng hỏa sẽ khiến cô sinh cảm giác áy náy sao? Sẽ không, cho nên cô cần phải tự đeo lên cho mình tầng tầng gông xiềng. Cô hoàn toàn có thể không cần gánh vác trách nhiệm của nguyên chủ, nếu cô thật sự làm thế, cô sẽ sống rất tiêu sái, nhưng cố có thể cảm nhận được lạc thú học tập và nghiên cứu khoa học sao? Cô có thể tìm được mục tiêu cuộc sống và kiên định không đổi đi tiếp sao? Sẽ không, cô sẽ chỉ tại thế giới này vô tri vô giác mà sống, cuối cùng sống thành một cái xác biết đi. Người không có cảm tình sẽ tự mình biến mất, đó là lẽ tất nhiên.

Darren trầm mặc rất lâu mới nói: "Nếu cô không nói, tôi một chút cũng không nhìn ra cô có chướng ngại cảm tình." Người có chứng thiếu sót cảm tình không có năng lực thông cảm, không hiểu được vui buồn giận đau của người khác, họ đa nghi, chết lặng, lãnh khốc, hoàn toàn xa lạ với xã hội. Nhưng trên người Lâm Đạm, Darren nhìn thấy là đặc điểm ngược lại hoàn toàn.

Lâm Đạm cười khổ nói: "Đó là bởi em đang chữa trị chính mình. Em cố gắng quan tâm cảm thụ của người khác, cố gắng dung nhập vào hoàn cảnh xung quanh, dù nó rất khó." Mỗi một đoạn đời người của cô là một lần lịch luyện, mà ý nghĩa của việc lịch luyện là làm cho mình trở nên tốt hơn. Không có trí nhớ, cô vẫn có cảm thụ và thể ngộ, giống như vô số loài hoa núp trong sa mạc, mặc dù không nhìn thấy, nhưng bạn không thể từ chối sự tồn tại của chúng.

Darren nhìn chằm chằm cô rất lâu, tiếp tục nói: "Nghe nói cô mất một đứa con, cô hối hận không?"

Lâm Đạm trầm mặc trong chốc lát mới chậm rãi lắc đầu: "Có lẽ câu trả lời của em sẽ khiến thầy khó chịu, nhưng em không hối hận. Thầy biết đấy, tính chất công việc của chúng ta quyết định chúng ta không thể thời thời khắc khắc bầu bạn bên người trẻ thơ. Một ngày hai mươi bốn giờ, chúng ta thường thường tiêu phí hơn mười tám giờ trong phòng thí nghiệm, mà quá trình trưởng thành của trẻ không thể thiếu sự bầu bạn của ba mẹ. Em chỉ có một người, nên sự bầu bạn của em với đứa nhỏ càng quan trọng hơn, cho nên em lựa chọn buông tha."

Darren viết lên giấy hai chữ: Gánh vác, buông tha, sau đó đánh một dấu chấm hỏi ở giữa. Hắn yên lặng tự hỏi trong lòng: Nếu đổi vị trí cho Lâm Đạm, mình sẽ lựa chọn thế nào? Cuối cùng hắn phát hiện, mình sẽ chọn lý tưởng và sự nghiệp. Có người nghiêng về cảm tính, có người nghiêng về lý tính, mà chứng thiếu sót tình cảm của Lâm Đạm khiến lựa chọn của cô nghiên về lý tính hơn, chuyện này không sai, chẳng qua do quan niệm khác biệt mà thôi.

Hắn rất lâu không lên tiếng, ước chừng qua năm sáu phút mới cố ý lạnh giọng: "Lâm, nếu tôi vẫn quyết định bỏ tư cách trúng tuyển của cô, cô định làm thế nào?"

Lâm Đạm đặt một tấm chi phiếu giá trị lớn lên bàn trước mặt hắn, thấp giọng nói: "Em có thể hướng thầy thể hiện thành ý của mình, thí dụ như xây lại một tòa nhà thí nghiệm cho khoa Khoa học sinh vật, hoặc mua một đợt dụng cụ thí nghiệm mới? Thầy cảm thấy cái nào thích hợp hơn?" Vì tờ thông báo trúng tuyển, cô cũng liều mạng.

Vẻ mặt nghiêm túc của Darren có chút không kiềm được, nhịn cười nói: "Được rồi Lâm, thành ý của em đả động tôi. Từ cuộc trò chuyện với em tôi hiểu được, em là một người có trách nhiệm và ranh giới cuối cùng, em muốn cố thủ một vài thứ cho mình, điều này rất tốt. Khi tôi biết em bán thành quả nghiên cứu của mình, tôi vô cùng tức giận, tôi cho rằng em là người vì tiền có thể bán đứng hết thảy, nhưng hôm nay tôi phát hiện mình đã lầm."

Hắn nhìn chằm chằm ánh mắt Lâm Đạm, tiếp tục nói: "Gần đây có một nhà khoa học ban bố một thành quả nghiên cứu, anh ta lợi dụng kỹ thuật sửa gen để dựng dục hai đứa bé. Việc này nghiêm trọng xúc phạm tới ranh giới đạo đức cuối cùng của tôi. Sửa lại gen của loại người, đây là khoa học của Thượng đế, là thanh kiếm hai lưỡi, cũng không ai biết cái gọi là loài người hoàn mỹ có còn phải đồng loại của chúng ta không. Tận thế, zombie, hủy diệt, cánh cửa tai nạn đã bị chúng ta đẩy ra một kẽ hở, hậu quả như vậy quá đáng sợ. Giới khoa học có năng lực sáng tạo một thế giới, cũng có năng lực hủy diệt một thế giới, tôi không thể không thận trọng lựa chọn. Tôi phải chắc chắn tất cả học sinh của mình đều có ranh giới cuối cùng, mà không phải hạng người điên cuồng duy lợi."

"Em có thể hiểu được thầy." Lâm Đạm vuốt cằm nói.

Darren đứng lên ôm cô, "Rất tốt, em đã thông qua kiểm tra, tôi sẽ thành thầy hướng dẫn của em. Biết không, em là người thứ nhất thuyết phục được tôi thay đổi chủ ý, thành ý của em đả động tôi." Hắn nghịch ngợm nháy mắt với Lâm Đạm, song không hề nhận tờ chi phiếu. Một nguời không có cảm tình có thể vì người khác làm tới mức này, hắn cảm thấy Lâm Đạm chính là một kì tích.

Lâm Đạm vốn không hề trông cậy vào việc thuyết phục được tiến sĩ Darren sửng sốt rất lâu mới cảm kích nói cảm ơn. Cô ra khỏi phòng làm việc, đắm chìm trong ánh mặt trời rực rỡ, bỗng nhiên cảm thấy tất cả mệt mỏi giãy giụa, lựa chọn thống khổ trong khoảng thời gian này trở nên sáng tỏ thông suốt. Cô biết mình thực sự còn sống, đang làm gì, đây chính là câu trả lời tốt nhất.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 625

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.