Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ai bảo tôi là loại con gái hám giàu (25)

Phiên bản Dịch · 2548 chữ

Chương 325: Ai bảo tôi là loại con gái hám giàu (25)

Lúc Âu Dương Tuyết tới phòng bệnh, Tăng Trấn Uyên và Tăng Nghị Hiên đang ngồi cạnh giường bệnh Lâm Đạm, trên giường có một cái bàn vuông nhỏ, trên bàn để một cái cân tiểu màu vàng sáng. Thật ra vật này gọi là khiếu đẳng, chuyên môn dùng để cân đo lượng thuốc bắc và tỉ trọng vàng bạc, chẳng qua Âu Dương Tuyết không biết mà thôi.

Tăng Trấn Uyên mở từng túi giấy nhỏ ra, đưa cho Lâm Đạm, Lâm Đạm thì đổ thuốc bắc trong túi giấy vào khay, nghiêm túc cân đo, từ từ nói: "Không phải tôi không tin anh, mà là cân tiểu ly ở cửa hàng thuốc không quá chính xác, bốc thuốc hay bị thiếu nọ thừa kia. Nếu là thứ khác, ít một chút thì cứ ít đi, không có gì to tát, nhưng thuốc bắc không được. Đây là cái gọi là 'sai một ly đi một dặm', nếu một vị thuốc bị thiếu một gam, thậm chí nửa gam thôi cũng không có hiệu quả chữa bệnh cứu người."

"Vậy thuốc tôi mua cho em có đúng liều lượng không?" Tăng Trấn Uyên mở một gói thuốc khác ra, ân cần nói: "Tôi còn mua cho em một cây nhân sâm dại trăm năm, nghe nói vật này rất bổ."

Lâm Đạm cầm nhân sâm lên ngửi một cái, vuốt cằm nói: "Đúng là mọc hoang, năm chân sung túc, là đồ tốt. Để anh phải tốn kém rồi, cảm ơn, tiền sau này tôi trả lại cho anh." Phá thai gây tổn thương rất lớn tới cơ thể phụ nữ, cô tự nhiên phải nghĩ cách bù lại.

"Hai ta là đồng bọn hợp tác, nhắc đến tiền tổn thương tình cảm quá." Tăng Trấn Uyên nhướng mi nói.

"Chính vì chúng ta là đồng bọn hợp tác, cho nên phải phân rõ vấn đề tài chính." Lâm Đạm có ranh giới của bản thân.

Tăng Trấn Uyên không thể ép cô, chỉ có thể sờ mũi cười khổ. Tăng Nghị Hiên giống chân chó nhỏ, mở các gói thuốc ra, giúp Lâm Đạm cân đo, nhiều thì bỏ đi một ít, thiếu thì thêm vào một ít, còn oang oang hỏi rất nhiều vấn đề. Lâm Đạm không hề thấy anh ta phiền chút nào, biết cái gì dạy cái đó, chọc cho Tăng Nghị Hiên liên tục khen ngợi: "Chị Lâm, chị biết nhiều thật đó! Không hổ là cao tài sinh của đại học Bắc Kinh."

Lâm Đạm mặc dù sắc mặt có chút tái nhợt, nụ cười vẫn rất trong, hoàn toàn khác với bộ dáng nghiêm túc trong thời sự. Cô sau khi tháo xuống gánh nặng giống như đóa hoa hướng dương, cả người tắm trong ánh sáng ấm áp.

"Miếng gừng mới này phải đặt trên lò nướng thành dạng than, cuối cùng được đến một loại dược liệu gọi là khương thán (than gừng); đây là hồng tham, phải tách rời các dược liệu khác, dùng một nồi riêng để nấu, cuối cùng đổ nước của nó vào thuốc, như vậy dược tính mới không mất." Lâm Đạm dọn hai loại thuốc này đi, để sang một bên.

Tăng Trấn Uyên cuốn ống tay áo lên nói: "Tôi giúp em nướng gừng thành khương thán, cả hồng tham cũng giao cho tôi, tôi nấu."

"Anh biết cách không?" Lâm Đạm có chút không yên lòng.

"Nếu không tôi ôm em lên xe lăn, em ngồi ở cửa bếp xem tôi làm được không?" Tăng Trấn Uyên cúi người nhìn Lâm Đạm, mặt đầy nụ cười.

"Cũng được, nướng gừng rất cần chú ý sức lửa, cái này anh có thể làm không tốt. Ngoài ra tôi viết cho anh thêm một danh sách, anh dựa theo thứ tự và thời gian trên danh sách bỏ dược liệu vào nồi nhé." Lâm Đạm vui vẻ đồng ý. Cô sau này còn cả đời người, tự nhiên cần một thân thể khỏe mạnh.

"Chờ chút đã, anh giúp em tìm một cái áo khoác, thêm một đôi găng tay cho ấm, đúng rồi, khăn trùm đầu cũng phải mang, tránh cho trúng gió." Trong phòng có lò sưởi, Tăng Trấn Uyên vẫn sợ Lâm Đạm bị lạnh, vừa di chuyển loạn trong phòng, vừa tìm kiếm các loại vật giữ ấm.

Tăng Nghị Hiên theo sau mông hắn lục lọi, biểu tình tha thiết và quan tâm, mà Lâm Đạm thì ngồi trên giường bệnh nhìn họ cười yếu ớt.

Một màn này kích thích Âu Dương Tuyết một cách nghiêm trọng, cô ta ngay cả nháy mắt cũng không dám, dường như hoàn toàn không tiếp nhận được thực tế. Cô ta cũng từng bị bệnh, nhưng Tăng Trấn Uyên đã từng chú tâm chăm sóc như thế bao giờ? Hắn luôn đến khuya mới chạy tới bệnh viện, sau đó ngồi đối diện cô ta xử lý các loại văn kiện, tổ chức các loại hội nghị qua video call. Hắn rất ít ân cần hỏi han cô ta, càng không biết vì cô ta tự tay sắc thuốc, tối đa chỉ gọt một trái táo cho cô ta thôi.

Mà Tăng Nghị Hiên càng chưa từng khách khí với cô ta, trừ châm chọc chính là đùa dai không hồi kết. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, cô ta rất khó tin tiểu ma đầu Tăng Nghị Hiên cũng có một mặt linh động đáng yêu như thế.

Âu Dương Tuyết đừng ở cửa rất lâu mới gõ cửa phòng, chậm rãi đi vào.

"Cô tới rồi." Nhìn thấy cô ta, Tăng Trấn Uyên không có phản ứng đặc thù gì, chẳng qua không nhịn được nhíu mày một cái, "Sang phòng bên cạnh đi."

Lâm Đạm gật đầu với Âu Dương Tuyết, thái độ rất bình tĩnh. Sau khi bỏ đứa trẻ, cô và Uông Tuấn đã không còn quan hệ gì, tự nhiên không cần giận cá chém thớt lên người một cô gái nhỏ. Huống chi trong đoạn tình cảm này cô chưa từng bỏ ra ình yêu, cho nên không thấy tổn thương, cô chỉ làm chuyện mình nên làm.

Âu Dương Tuyết tựa hồ rất sợ cô, nhìn cô một cái thật nhanh liền cúi đầu, ngoan ngoãn đi theo Tăng Trấn Uyên sang phòng tiếp khách bên cạnh. Tăng Nghị Hiên tò mò cào tim cào phổi, con người xanh thẳm liên tục phiêu sang cách vách.

Lâm Đạm buồn cười nói: "Muốn đi thì đi đi, phối hợp sắc thuốc thôi, không cần em hỗ trợ."

Tăng Nghị Hiên hoan hô một tiếng, bay nhanh sang cách vách.

Tăng Nghị Hiên bỏ điếu xì gà vào trong miệng, từ từ nói: "Cô tìm tôi có chuyện gì."

Âu Dương Tuyết hít một hơi thật sâu, cầu khẩn nói: "Trấn Uyên, cầu anh bỏ qua cho A Tuấn đi. Tôi biết, chỉ cần một câu nói của anh, công ty ở Mỹ của anh ấy sẽ được bỏ lệnh cấm. Ban đầu lúc tôi và anh ấy ở bên nhau, anh ấy không hề biết tôi đã đính hôn, nếu không anh ấy sẽ không tới trêu chọc tôi. Là tôi hại anh ấy. Trấn Uyên, chỉ cần anh bỏ qua cho anh ấy, tôi nguyện ý làm bất cứ chuyện gì! Van cầu anh!" Vừa nói xong, nước mắt của cô ta liền rơi lã chã.

Cô ta biết Tăng Trấn Uyên không thể nhìn mình khóc lóc tỉ tê, cứ mỗi lần như thế, hắn sẽ trở nên rất nóng nảy, không ngừng truy hỏi cô ta thấy không khỏe chỗ nào, sau đó đối với cô ta có cầu tất ứng. Vì để chiếm ưu thế trong đoạn tình cảm bất bình đẳng này, Âu Dương Tuyết không ít lợi dụng nhược điểm ấy, nước mắt vẫn luôn là vũ khí sắc bén của cô ta. Mà bây giờ, Tăng Trấn Uyên thờ ơ nhìn cô ta, ánh mắt lúc sáng lúc tôi, con ngươi thâm thúy, bộ dáng hết sức lạnh lùng.

Trái tim Âu Dương Tuyết nhịn không được lộp bộp một chút.

Tăng Nghị Hiên nhìn lén ở ngoài cửa vỗ ngực một cái, cảm thấy hết sức vui mừng: Khá tốt anh cả lần này chịu được áp lực. Thấy Âu Dương Tuyết khóc lóc tỉ tê, da đầu anh ta cũng tê dại, e sợ anh cả lần này lại bị ả đàn bà yêu tinh đùa bỡn xoay quanh. Cô ta đội nón xanh cho anh cả, hôm nay còn chạy về cầu hòa để làm gì? Cái gì gọi là "tôi nguyện ý làm bất cứ chuyện gì"? Thì ra cô ta tưởng anh cả còn mang cô ta về chắc?

Tăng Trấn Uyên cũng đang bình luận mấy chư này, cười như không cười nói: "Cô thật sự nguyện ý làm bất cứ chuyện gì?"

Âu Dương Tuyết vội vàng mở miệng: "Nguyện ý, chỉ cần anh bỏ qua cho A Tuấn, tôi cái gì cũng nguyện ý."

Tăng Trấn Uyên một tay đỡ trán, một tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn, giống như đang suy tư gì. Tăng Nghị Hiên có chút không nhịn nổi, đang chuẩn bị đạp cửa phòng xông vào thức tỉnh anh cả, thì thấy hắn ngẩng đầu lên, từ từ nói: "Chỗ tôi có một phần hợp đồng, nếu cô có thể dụ dỗ Uông Tuấn ký tên, ấn dấu vân tay, tôi sẽ bỏ qua công ty tại Mỹ của cậu ta."

"Hợp đồng gì?" Phản ứng của Tăng Trấn Uyên hoàn toàn khác so với tưởng tượng của mình, Âu Dương Tuyết không khỏi ngẩn người.

"Cô chờ một chút, tôi để trợ lý in hợp đồng đã." Tăng Trấn Uyên gửi tin nhắn cho trợ lý. Trợ lý vốn đợi dưới tòa nhà rất nhanh liền tới, cầm trên tay một xấp tài liệu.

"Để Uông Tuấn ký vào tôi sẽ bỏ qua công ty của cậu ta. Cô cũng biết đấy, tôi là người nói chuyện giữ lời." Tăng Trấn Uyên đưa đồ cho Âu Dương Tuyết.

Tăng Nghị Hiên bị trợ lý bắt gặp cũng nghênh ngang theo vào, rướn cổ lên nhìn mới phát hiện đó là hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, vừa vặn là 30% cổ phần của Uông Tuấn tại Khoa học kỹ thuật Lĩnh Hàng.

Âu Dương Tuyết nhìn chằm chằm hợp đồng, trong mắt tràn đầy giãy giụa, ước chừng qua năm sáu phút mới gật đầu nói: "Được, tôi sẽ để A Tuấn ký tên." Cô ta không nghi ngờ lời Tăng Trấn Uyên nói, trước nay hắn chưa từng không thủ tín bao giờ. Nhưng cô ta không biết rằng, Tăng Trấn Uyên chỉ như vậy với cô ta thôi, đối với người ngoài thì không chừa thủ đoạn nào.

"Nếu đã thế, tôi đây chúc cô Âu Dương mã đáo thành công. Sớm ngày để Uông Tuấn ký tên, công ty của cậu ta có thể sớm ngày thoát khốn, cô Âu Dương nên nắm chặt thời gian." Tăng Trấn Uyên khẽ cười nói.

Một câu "cô Âu Dương" trong nháy mắt kéo dài khoảng cách giữa hai người, làm Âu Dương Tuyết cảm nhận được nỗi thống khổ muốn nghẹt thở. Cô ta khẽ run đầu ngón tay nhận hợp đồng, thất tha thất thểu ra khỏi phòng tiếp khách. Khi bóng người cô ta hoàn toàn biến mất trong thang máy, Tăng Nghị Hiên mới giễu cợt nói: "Không có số cổ phần kia, Uông Tuấn liền hoàn toàn không có cơ hội trở mình, Âu Dương Tuyết ngay cả loại chuyện hoang đường thế này cũng tin, đầu óc ả vận hành thế nào thế? Anh, trước kia anh vừa ý cô ả chỗ nào? Ngu sao?"

Tăng Trấn Uyên lắc đầu một cái, lòng tràn đầy nghi hoặc: "Chú hỏi anh, anh biết hỏi ai?" Lúc người mình yêu rơi vào cảnh khó khăn, thứ Âu Dương Tuyết nghĩ tới đầu tiên là hướng một người đàn ông khác lòng dạ khó dò giúp đỡ, mà không phải mưa gió cùng thuyền. Cô ta thậm chí mang ý niệm nương nhờ mà tới, chẳng lẽ không cân nhắc tới cảm thụ của Uông Tuấn sao? Dù cho công ty của Uông Tuấn được cứu, y có cảm kích không?

Tăng Trấn Uyên không rõ ý nghĩ của Âu Dương Tuyết, vì vậy càng hoài nghi ánh mắt trước kia của mình.

Tăng Nghị Hiên không khách khí chút nào đưa lời giải thích: "Anh, trước kia anh bị mù!"

Tăng Trấn Uyên ho khan một cái, biểu tình hết sức khó xử.

---

Âu Dương Tuyết vô tri vô giác trở lại quán bar, ném phần hợp đồng nặng tựa thái sơn lên giường, một lát sau lại nhặt lên, giấu trong ngăn kéo. Cô ta đi tới đi lui trong phòng, lòng tràn đầy bất an. Tới gần mười hai giờ, Uông Tuấn mới người đầy mùi rượu trở lại, vừa kéo cà vạt vừa hô to: "Đạm Đạm anh trở lại rồi! Đạm Đạm!"

Âu Dương Tuyết không phải lần đầu tiên bị y nhận nhầm thành Lâm Đạm, vội vàng chạy tới đỡ y lên giường.

Uông Tuấn kéo chặt tay cô ta, hai mắt ngấn lệ mông lung cầu khẩn: "Đạm Đạm, xin em đừng bỏ đứa nhỏ được không! Anh sai rồi, chúng ta kết hôn, xuất ngoại, sau này sống thật tốt qua ngày được không? Anh giao hết thẻ ngân hàng cho em quản, anh làm việc cho giỏi, không ăn uống chơi bời nữa, anh mua cho em một căn nhà lớn, xây khu trò chơi cho con chúng ta, thời điểm ăn tết anh mang em về quê giỗ tổ, để bà nội nhìn xem hai ta có bao nhiêu hạnh phúc. Chúng ta sẽ mang theo ba mẹ tới ở chung. Em biết không, ba mẹ anh thật sự rất thích em, ba anh vì em lần đầu dùng roi da đánh anh. Anh không phải đang than phiền đâu, em đừng hiểu lầm anh mà, anh chỉ thấy ba đánh không đủ ác, ba nên sớm quản lý anh, nếu không anh sẽ không lớn lên vô liêm sỉ như thế. Ngày em muốn chia tay với anh tại sao không nói thật? Tại sao không nói cho anh em là Bé Trứng? Nếu em sớm nói cho anh biết, anh nhất định sẽ đối xử thật tốt với em. Cho dù em ở cùng anh chỉ vì báo ân, cho dù em không hề yêu anh chút nào, anh cũng sẽ thật yêu em. Đạm Đạm, anh yêu em, tim anh ngày nào cũng đau, anh khó chịu sắp chết..."

Uông Tuấn áp tay Âu Dương Tuyết vào ngực mình không ngừng sụt sùi. Nếu không có vọng tưởng còn có thể gặp Lâm Đạm, y đã sớm hỏng mất.

Nghe lời tỏ tình của y, trái tim Âu Dương Tuyết đau như bị dao cứa, cô ta rốt cuộc không do dự nữa, lấy hợp đồng chuyển nhượng ra.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 642

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.