Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ai bảo tôi là loại con gái hám giàu (23)

Phiên bản Dịch · 2531 chữ

Chương 323: Ai bảo tôi là loại con gái hám giàu (23)

Lâm Đạm cũng không biết mình tại sao phải khóc, cảm tình của cô luôn rất nhạt, gặp chuyện lớn cũng có thể ung dung đối mặt, rất ít khi ưu tư chập chờn. Nếu không phải mệt tới đỉnh điểm, cô sẽ không mất khống chế như thế. Cõi lòng cô tựa như mảnh sa mạc, nhìn như rộng lớn, song vô cùng hoang vu. Nhưng dù vậy, cô cũng muốn mình giữ vững chút tình cảm, không để mình hoàn toàn giống cái máy, cho nên phòng thủ giới hạn, gánh vác trách nhiệm. Giờ đây, sau khi khóc xong một trận, trái tim khô héo của cô bỗng bóng bẩy hơn, dồi dào hơn, cảm giác thật ung dung.

Cô lùi khỏi lồng ngực Uông Tuấn, ngượng ngùng xoa khóe mắt ửng đỏ, Hàn Húc lại lần nữa ôm cô trở về, khẽ cười vuốt ve đầu cô: "Khóc xong có thấy dễ chịu hơn không?" Anh vô cùng dịu dàng hỏi.

"Dễ chịu hơn nhiều." Lâm Đạm hơn gật đầu.

"Cho nên em xem, khi em không chịu nổi, thật ra em có thể xin sự giúp đỡ của người khác. Mềm yếu không phải chuyện gì đáng xấu hổ." Hàn Húc nhẹ nhàng xoa gáy cô.

Lâm Đạm không được tự nhiên giật giật, nhưng vẫn dè dặt dựa vào vai người đàn ông, thử xem cảm giác toàn tâm dựa vào một người nó thế nào. Cô không phải không biết tìm sự giúp đỡ từ người khác, cô chỉ không biết nên tin ai.

Nhìn hai người ôm nhau, Tăng Trấn Uyên nổi giận không lí do, hắn gõ cửa kính xe, thúc giục: "Được rồi, đi bệnh viện đi, tôi đã hẹn xong với bác sĩ rồi. Dù sao sớm muộn gì cũng phải phẫu thuật, không bằng đi ngay hôm nay."

Lâm Đạm trước giờ không phải người do dự không quả quyết, sau khi khôi phục bình tĩnh rất nhanh đồng ý. Ba người đi bệnh viện, trước kiểm tra thân thể, Hàn Húc giúp Lâm Đạm cầm áo khoác, Tăng Trấn Uyên lấy di động của cô nhét vào túi. Hai người đừng ở hai bên hành lang lẳng lặng chờ đợi.

Họ một tao nhã lịch sự, một tuấn mỹ vô song, thân hình cao lớn giống nhau, ăn mặc đầy quý khí, nhìn ai cũng không giống người bình thường. Y tá đi ngang qua liên tục nhìn lại, đều đang suy đoán bệnh nhân kia rốt cuộc là ai mà có hai người đàn ông xuất sắc như vậy đi cùng.

Một lát sau, trợ lý của hai người đồng thời chạy tới bệnh viện, trong tay xách cái túi căng phồng. Hai người nhận lấy túi nhìn một chút, liếc thấy đối phương đang làm động tác giống hết, biểu tình đều có chút vi diệu.

"Cậu đang cầm cái gì?" Tăng Trấn Uyên nhướng mày nói.

"Tiểu Đạm nằm viện cần một ít thứ." Hàn Húc ôn hòa lễ độ trả lời.

"Thật trùng hợp, tôi cũng chuẩn bị. Phần của cậu dư thừa, không bằng bảo trợ lý mang về đi." Tăng Trấn Uyên mở cái túi của mình ra, bên trong có khăn lông, quần áo ngủ, kem đánh răng, bàn chải đánh răng, cốc chén các loại.

Hàn Húc cười lạnh nói: "Tại sao dư thừa là đồ của tôi, mà không phải của anh?"

Tăng Trấn Uyên chậc một tiếng, cười như không cười mở miệng: "Được rồi, hai túi đồ đều giao cho Lâm Đạm, để cô ấy tự chọn. Công ty cậu gần đây không phải đang chuẩn bị ra thị trường à? Còn không mau trở về tăng ca?"

"Chuyện công ty không quan trọng bằng Tiểu Đạm." Hàn Húc không hề che giấu tình cảm của mình với Lâm Đạm, sau đó lại nói: "Vị hôn thê của anh không phải về rồi sao? Còn không mau mang cô ta về nhà?"

Tăng Trấn Uyên dửng dưng nói: "Một tháng trước tôi đã sớm từ bỏ việc tìm Âu Dương Tuyết." Nói tới đây, ánh mắt hắn tối sầm lại, lập tức gửi weixin cho em trai, để anh ta liên hệ truyền thông tuyên bố tin mình và Âu Dương Tuyết giải trừ hôn ước ra ngoài. Nếu không có Lâm Đạm, hắn vĩnh viễn không thể nào thoát khỏi sự mê luyến đối với Âu Dương Tuyết, hắn vốn tưởng rằng đó là yêu, giờ nhìn lại, dường như giống không cam lòng hơn.

Dáng vẻ khóc lóc của Âu Dương Tuyết hắn thấy quá nhiều, không có một lần nào, trái tim hắn lại khó chịu như khi thấy Lâm Đạm khóc. Thường nói nước mắt của phụ nữ thích khóc không đáng giá, lời này ở một trình độ nào đó mà nói rất đúng. Âu Dương Tuyết khóc tỉ tê, hắn sẽ chán ghét, nóng nảy, nhưng tuyệt không cảm động lây, hắn thậm chí không biết cô ta đang kháng cự cái gì. Hắn chưa từng đặt mình vào hoàn cảnh của đối phương mà cân nhắc, chẳng qua một mực cho đi hoặc một mực đòi lấy.

Nhưng đối mặt với Lâm Đạm, hắn cẩn thận hơn nhiều lắm, bởi hắn cảm giác được rõ ràng Lâm Đạm là cá thể độc lập kiên cường mức nào, coi cô là vật phụ thuộc chẳng khác nào làm nhục cô. Đây chắc là điểm khác biệt rõ nhất giữa Âu Dương Tuyết và Lâm Đạm đi?

Cách đối xử với một vật phụ thuộc và một cá thể là khác nhau. Tăng Trấn Uyên suy nghĩ một chút rồi bật cười, lúc này mới phát hiện trước kia mình ngu dốt biết bao nhiêu. Gương mặt Âu Dương Tuyết đúng là đẹp thật, song bỏ qua vẻ ngoài xinh đẹp cô ta còn có cái gì? Hắn cố gắng hồi tưởng ưu điểm của đối phương, cảm thấy không có gì để nói.

Nếu đặt Âu Dương Tuyết vào vị trí của Lâm Đạm, cô ta sẽ làm thế nào? Trừ lao vào ngực đàn ông khóc lóc thì làm được cái gì? Tăng Trấn Uyên càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, không khỏi lấy một điếu xì gà ra ngậm vào miệng. Đúng lúc này, Tăng Nghị Hiên gọi điện cho hắn, đầy kích động hỏi: "Anh, anh là anh ruột em thật sao, không bị người khác đoạt xác đấy chứ?"

"Nói tiếng người!" Tăng Trấn Uyên có chút không nhịn được.

"Sao anh tự dưng nghĩ thông được hay thế? Anh chịu bỏ tiểu yêu tinh Âu Dương Tuyết rồi à?" Tăng Nghị Hiên không xác định hỏi.

"Có cái gì không bỏ được, đi làm việc nhanh lên. Anh hôm nay không về."

"Anh làm gì mà không về? Lại uống rượu?"

"Lâm Đạm phải phẫu thuật, anh ở bệnh viện bồi cô ấy."

"À, thế anh cứ chờ, em cũng tới nữa." Tăng Nghị Hiên cạch một cái cúp điện thoại, động tác nhanh như gió.

Tăng Trấn Uyên chỉ có thể cầm di động mà nghiến răng ken két. Nhiều một tên Hàn Húc đã phiền lắm rồi, giờ lại thêm một thằng nhóc con, sớm biết thế hắn đã lén đón Lâm Đạm đi trước rồi. Đang nghĩ ngợi, Lâm Đạm từ phòng kiểm tra sức khỏe đi ra, bác sĩ cầm một hình siêu âm đi theo sau cô.

Hàn Húc và Tăng Trấn Uyên đồng thời đưa tay ra đỡ cô, đồng thời vươn tay cầm hình siêu âm, sau đó sắc mặt u ám trừng trừng nhìn đối phương.

Hai người đàn ông rất cao lớn, có thẩm mĩ riêng, có khí chất riêng, cho dù đặt trong giới giải trí cũng thuộc cấp bậc thần nhan, vô cùng hiếm thấy. Bác sĩ nhìn Tăng tiên sinh một chút, lại nhìn Hàn tiên sinh một chút, không khỏi chậc lưỡi lấy làm kì lạ. Người đẹp đúng là khác biệt, ngay cả kiểm tra sức khỏe thai sản cũng có hai chàng trai giàu có đẹp trai tới bồi, hơn nữa trông dáng vẻ đều rất quan tâm cô Lâm, hai cái thuyền đạp cũng vững quá đi chứ?

Bác sĩ nhìn chằm chằm hai bàn tay to nắm hình siêu âm, trong lúc nhất thời thấy rất khó xử.

Lâm Đạm tự mình nhận hình siêu âm xem.

Tăng Trấn Uyên và Hàn Húc đồng thời buông tay, hai miệng đồng thanh hỏi: "Có cần thuê xe lăn không?"

Lâm Đạm bị hai người chọc cười, khoát tay nói: "Em có phải người khuyết tật đâu, thuê xe lăn làm gì? Đi thôi, trở về phòng bệnh trước."

Tăng Trấn Uyên và Hàn Húc vội vàng đuổi theo, vừa vào cửa liền lấy đồ dùng hàng ngày trong túi ra, tranh nhau đặt lên tủ và bồn rửa mặt. Tăng Trấn Uyên còn giơ lên một bộ mỹ phẩm dưỡng da đắt tiền hỏi: "Lâm Đạm, em có dùng loại này không? Có muốn đổi thương hiệu khác không?"

Trợ lý theo sau lưng hắn hỗ trợ quét dọn vệ sinh không nhịn được ngẩng đầu nhìn boss một cái. Nghĩ lúc đó lúc boss và Âu Dương Tuyết ở chung toàn muốn đưa cái gì thì đưa cái đó, chưa từng hỏi ý kiến Âu Dương Tuyết, nào giống bây giờ, bày ra tư thái điềm đạm hòa nhã. Hắn đối đãi với Âu Dương Tuyết giống vật sợ hữu nhiều hơn, còn đối với cô Lâm tất cả đều là tôn trọng.

Trợ lý không nhịn được nhìn Lâm Đạm một cái, không khỏi thừa nhận chênh lệch giữa người với người. Đối mặt với người đàn ông cường thế như boss đây, Âu Dương Tuyết sẽ sợ hãi, còn cô Lâm thì không thấy nửa điểm không tự nhiên nào, chắc là vì khí tràng hợp nhau?

Lâm Đạm nhận lấy mỹ phẩm dưỡng da nhìn một chút, mỉm cười gật đầu: "Tôi sẽ dùng cái này. Cảm ơn hai người."

"Không cần cảm ơn." Hàn Húc và Tăng Trấn Uyên liếc mắt nhìn nhau, đều hi vọng đối phương nhanh chóng biến mất.

---

Viện an dưỡng cấm người ngoài ngủ lại, Uông Tuấn bồi ba mẹ mấy tiếng rồi phải rời đi, không có nhà để về, y chỉ đành ở lại quán bar phụ cận, Âu Dương Tuyết dập khuôn đi theo sau lưng y.

Uông Tuấn thả mình vào ghế salon, lộ ra thần thái mệt mỏi cực độ, "Em định làm thế nào?" Y trầm giọng hỏi.

Âu Dương Tuyết lập tức hỏi ngược lại: "A Tuấn, anh không cần em nữa sao?"

Uông Tuấn lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng: "Tôi muốn không nổi! Tại sao cô không nói cho tôi biết cô là vị hôn thê của Tăng Trấn Uyên? Nếu sớm biết chuyện này, tôi sẽ không ở cùng với cô. Cô biết không, khi tôi biết Đạm Đạm mang thai tôi đã hối hận rồi, nhìn thấy em ấy khổ sở chống đỡ cái nhà này, tôi mỗi ngày mỗi đêm đều đang đau khổ."

Đến ngày bị bắt gian tại giường, y mới biết Âu Dương Tuyết là vị hôn thê của Tăng Trấn Uyên. Nhìn gương mặt khóc lóc thảm thiết của cô ta, y không biết tại sao bị đầu độc, đồng ý mang cô ta rời đi. Y cho rằng mình là anh hùng, cứu vớt thiếu nữ bơ vơ không nơi nương tựa, song hóa ra y là một tên gieo họa, đẩy càng nhiều người về phía vực sâu. Hiện tại hồi tưởng, y hận không thể giết chết bản thân tinh trùng thượng não hôm đó!

Âu Dương Tuyết xông lại, nằm trên đùi y khóc đến không thở được: "A Tuấn anh đừng bỏ em, Tăng Trấn Uyên sẽ giết em mất!"

Nhớ tới thủ đoạn tàn nhẫn của Tăng Trấn Uyên, Uông Tuấn lại có chút do dự. Nói thật, cảm tình của y với Âu Dương Tuyết cũng không sâu dày bao nhiêu. Hai người họ cộng tổng thời gian bắt đầu yêu còn chưa đầy một tháng, sau đó họ liền bắt đầu bỏ chạy thục mạng, cuộc sống hỏng bét, căn bản không có gì lãng mạn. Đáng sợ hơn là, trong quá trình ẩn núp, y không ngừng biết được tin tức tại nhà, tận mắt thấy sự kiên cường vô tư của Lâm Đạm. Dưới tình huống như vậy, y sao có thể lòng không khúc mắc, rễ tình đâm sâu với Âu Dương Tuyết được?

Y mỗi ngày chạy ra ngoài làm thêm, tiền kiếm được không đủ hai người ăn một bữa cơm no. Âu Dương Tuyết trừ khóc lóc tỉ tê căn bản không giúp được việc gì, chính y cũng sắp không chịu nổi, còn phải thời thời khắc khắc đối mắt với gương mặt phàn nàn của Âu Dương Tuyết, thật sự không tìm được tí hi vọng và ấm áp nào trong cuộc sống.

Không có ai biết, lúc đêm khuya vắng người, y hoài niệm đồ ăn Lâm Đạm nấu cho mình hàng ngày biết bao nhiêu, y sợ trở lại đối diện cô, nhưng nằm mơ cũng muốn quay trở về.

Thấy Uông Tuấn thờ ơ, Âu Dương Tuyết khóc càng thương tâm, cầu khẩn nói: "A Tuấn, anh cho em ở lại đi, nếu như em ra ngoài, Tăng Trấn Uyên sẽ bắt em đi. Hắn là con ác quỷ, hắn tuyệt sẽ không bỏ qua cho em."

Uông Tuấn nắm chặt di động, hồi lâu không nói. Đúng lúc này, một thông báo weibo mới nổi lên, khiến y ánh mắt tối sầm. Y mở weibo nghiêm túc đọc, sau đó thở dài nói: "Đừng lo lắng, Tăng Trấn Uyên sẽ không làm gì cô đâu. Cô xem, hắn giải trừ hôn ước với cô rồi."

Âu Dương Tuyết không rõ nhìn về phía di động, sau đó lộ ra biểu tình không dám tin. Chỉ thấy trên weibo official của Tài phiệt Tăng thị đăng thông báo, do Tăng Trấn Uyên tự tay viết, cách dùng từ rất đoạn tuyệt: 【 Từ ngày hôm nay, Tăng Trấn Uyên tôi hủy bỏ hôn ước với Âu Dương Tuyết, Tăng thị và cô Âu không còn dây mơ rễ má gì nữa, mong các giới đều biết. 】

Âu Dương Tuyết nhìn chằm chằm weibo này, chậm rãi lắc đầu, cũng không biết nên phản ứng thế nào cho phải. Cô ta từng suy tưởng tình cảnh phải đối mặt khi quay về: Có lẽ Tăng Trấn Uyên sẽ bắt cô ta về giam lỏng, có lẽ sẽ lập tức bức bách cô ta cử hành hôn lễ, nhưng cho tới giờ chưa từng nghĩ hắn sẽ hủy bỏ hôn ước, không mang theo chút do dự nào.

Gông xiềng trói buộc đã được gỡ bỏ, cô ta lại tựa như mất chỗ dựa vào, trong nháy mắt xụi lơ trên đất.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 606

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.