Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ai bảo tôi là loại con gái hám giàu (21)

Phiên bản Dịch · 2367 chữ

Chương 321: Ai bảo tôi là loại con gái hám giàu (21)

Khoảng thời gian này, Uông Tuấn mỗi giây mỗi phút đều muốn trở lại, đồng thời sợ hãi trở lại từng giây từng phút. Lâm Đạm gầy hơn lúc y rời đi rất nhiều, đứa trẻ đã bốn năm tháng, nhưng bụng chẳng lộ rõ mấy, có thể thấy gần đây cô mệt mỏi thế nào. Trước kia cô thích mặc váy dài sắc thái diễm lệ, hiện tại mỗi ngày một bộ trang phục công sở màu đen, nhìn qua rất lão luyện, lại thiếu mất cái mềm mại của phái nữ. Nhưng cô cần mềm mại làm gì đâu? Thụy Phong đối mặt với phá sản, ba không chịu nổi gánh nặng, mẹ thân thể không tốt, toàn bộ nhà họ Uông dựa vào một mình cô chống đỡ, cô mềm mại có ích lợi gì? Nếu như cô không mạnh mẽ hơn, nhà họ Uông đã sớm sụp đổ, ba mẹ đã sớm nhảy lầu tự sát, mà y sẽ phải sống với tội nghiệt vĩnh viễn trên lưng.

Uông Tuấn cơ hồ không dám nghĩ tới hậu quả như vậy, cho nên y rất cảm kích Lâm Đạm. Y vô cùng vui khi cô có thể đứng ra lúc ba mẹ gian nan nhất, cho họ dũng khí tiếp tục sống, cho bản thân sắp chìm trong vực sâu tuyệt vọng tội lỗi sự cứu chuộc.

Y ngẩng đầu lên, nhìn cô một cái thật nhanh, dưới ánh mắt sắc bén của cô không cách nào lẩn trốn.

Lâm Đạm cẩn thận đánh giá Uông Tuấn đã lâu không thấy, trên mặt chỗ xanh chỗ tím, hình như bị ai đó đánh một trận, thay đổi lớn nhất chính là ánh mắt y. Nhớ lần cuối cùng thấy Uông Tuấn, y cười hết sức tùy ý, đôi mắt đào hoa tỏa ra ánh sáng ôn nhu đa tình, hiện tại nhìn lại, trong mắt y chỉ còn mệt mỏi và bất an sâu đậm, giống như con thú bị nhốt trong tuyệt cảnh, cả người từ trên xuống dưới thấm ướt sự lụi bại.

Lâm Đạm không có hứng thú với những gì y trải qua trong thời gian này, trực tiếp hỏi: "Anh sớm không trở về muộn không trở về, cố tình về đúng thời gian này, hẳn là có mục đích?"

Uông Tuấn cúi đầu thấp hơn nữa, không dám đáp lại câu nào. Âu Dương Tuyết hoàn toàn không ngờ tới Tăng Trấn Uyên cũng ở đây, vừa vào cửa đã như con chim sợ cành cong lật đật trốn sau lưng Uông Tuấn, dùng lực níu vạt áo y.

Uông Tuấn dịch sang bên cạnh một chút, định thoát khỏi cái lôi kéo của cô ta. Không biết tại sao, y không nguyện ý lộ ra thân mật với Âu Dương Tuyết trước mặt Lâm Đạm chút nào. Y nhìn chằm chằm cái bụng hơi nhô của Lâm Đạm, nói giọng khàn khàn: "Em và đứa nhỏ có khỏe không?"

"Đừng lảng sang chuyện khác, anh trở lại để làm gì?" Lâm Đạm cực kỳ lạnh lùng mở miệng.

Trời mới biết, Uông Tuấn không có ý lảng sang chuyện khác, y thật sự quan tâm Lâm Đạm và đứa trẻ trong bụng cô. Y cả ngày lẫn đêm tạ ơn sự xuất hiện của đứa trẻ này, thậm chí thành tâm cầu nguyện cho nó. Nhưng tín nhiệm của Lâm Đạm dành cho y đã bị hành vi của y phá hủy, y không thể cầu xin cô ôn nhu đối đãi mình như quá khứ nữa.

Nghĩ tới Lâm Đạm dù bận bịu học tập vẫn đưa cơm cho mình mỗi ngày, Uông Tuấn bỗng có cảm giác bừng tỉnh cơn mơ. Khi đó y chỉ cảm thấy Lâm Đạm dối trá, hám tiền, làm bộ làm tịch, hôm nay nhìn lại, y mới hiểu mình từng hạnh phúc bao nhiêu.

Hốc mắt y dần đỏ bừng, câu "Em đừng bán cổ phần đi" vô luận thế nào cũng không thốt ra được. Đó vốn là cổ phần của y, chỉ cần y còn sống, Lâm Đạm không có quyền xử lý. Nhưng trong lòng y không phải nghĩ như thế, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, y nguyện ý để lại hết thảy của mình cho Lâm Đạm.

Thấy Uông Tuấn không nói ra miệng, Lâm Đạm cười một tiếng, vạch trần: "Anh muốn lấy lại cổ phần của Khoa học kỹ thuật Lĩnh Hàng? Có thể, tôi trả lại cho anh, nhưng tôi muốn hỏi anh mấy vấn đề, anh phải thành thật trả lời tôi."

Uông Tuấn cúi đầu, bày tư thái sám hối, thấp giọng nói: "Em hỏi đi." Nên tới vẫn phải tới, y sớm muộn phải đối mặt với sự tra hỏi của Lâm Đạm, chuyện này chẳng khác nào hành hình y.

Lâm Đạm hơi nghiêng người, không chớp mắt nhìn y, hỏi: "Thời điểm Thụy Phong phá sản anh biết không?"

"Anh biết." Uông Tuấn nhắm mắt lại.

"Vậy tại sao anh không trở lại?"

"Anh..." Uông Tuấn cắn răng, cuối cùng khó khăn mở miệng: "Anh sợ Tăng Trấn Uyên tổn thương Tiểu Tuyết, cho nên không dám về."

"Cho nên nói, Âu Dương Tuyết trong lòng anh quan trọng hơn nhà họ Uông? Anh có nghĩ tới không, sau khi anh rời đi, Tăng Trấn Uyên sẽ trả thù nhà họ Uông thế nào?" Lâm Đạm nhìn chằm chằm Uông Tuấn.

Tăng Trấn Uyên thân là đầu sỏ nhịn không được sờ chóp mũi, cảm thấy có chút lúng túng.

Uông Tuấn nắm chặt nắm đấm, vô lực nói: "Anh cho rằng nhà họ Uông chịu nổi." Y thật sự không nghĩ tới năng lực của Tăng Trấn Uyên lớn đến thế, đánh sụp nhà họ Uông chỉ tốn ba ngày. Nhưng càng khiến y bất ngờ hơn là năng lực của Lâm Đạm, dưới âm mưu trùng trùng của Tăng Trấn Uyên, cô tráng sĩ chặt tay, vì nhà họ Uông giữ lại đường sống cuối cùng, còn cùng người tâm tính lãnh khốc như Tăng Trấn Uyên hóa địch thành bạn. Cho dù y không rời đi, mà dũng cảm đối mặt với khó khăn, cũng không có khả năng làm tốt hơn thế.

Uông Tuấn nghĩ càng nhiều, cảm giác tội lỗi càng đậm, hận không thể đào một cái lỗ chui xuống.

Lâm Đạm không tính bỏ qua cho y, tiếp tục nói: "Chuyện chú Uông nhảy lầu anh biết không?"

"Anh, anh biết, thời điểm thấy tin tức anh không kịp về nữa." Uông Tuấn lấy tay che mặt, xấu hổ không đất dung thân.

Lâm Đạm nhìn y thật lâu, lại hỏi: "Đứa nhỏ trong bụng tôi anh định thế nào?"

Lần này Uông Tuấn không chần chờ chút nào, lập tức nói: "Tiểu Đạm, em sinh con ra, anh sẽ chiếu cố mẹ con em cả đời."

Âu Dương Tuyết núp sau lưng y bỗng nhiên khóc thút thít, dùng hai cánh tay ôm chặt eo y.

Lâm Đạm cười như không cười cong môi, rốt cuộc hỏi ra vấn đề cuối cùng: "Thế Âu Dương Tuyết nên làm thế nào?"

Uông Tuấn bị hỏi, cúi đầu nhìn hai cánh tay trên hông mình, không biết nên lựa chọn thế nào. Âu Dương Tuyết quyết định thật nhanh nói: "A Tuấn, em nguyện ý cùng anh chăm sóc cô Lâm và đứa nhỏ, cũng sẽ nuôi dưỡng đứa nhỏ của cô Lâm thật tốt, như vậy có được không? Anh đừng rời bỏ em, em cái gì cũng không có!" Cô ta không dám nhìn biểu tình của Tăng Trấn Uyên, chỉ có thể vùi mặt vào lưng Uông Tuấn.

Uông Tuấn do dự, gắt gao cắn chặt hàm răng không nói lời nào. Hàn Húc toàn bộ hành trình đều không nhìn y, chỉ không ngừng vỗ sống lưng Lâm Đạm. Tăng Trấn Uyên ngậm điếu xì gà trong miệng, thái độ có chút cao thâm khó lường.

Lâm Đạm đứng lên, đi tới đối diện Uông Tuấn.

Ngửi được mùi sữa nhàn nhạt trên người cô, Uông Tuấn nhịn không được hít sâu một hơi, trái tim rét lạnh hơi ấm áp trở lại. Y ngẩng đầu lên, như đói như khát nhìn cô, lại bị cô bất ngờ cho cái tát lệch mặt, nhưng lòng y không có oán hận, thậm chí ngay cả tránh cũng không nỡ.

Lâm Đạm từng câu từng chữ nói: "Cái tát này tôi đánh thay chú Uông, chính anh nghĩ quẩn, hại cơ nghiệp nửa đời của chú hủy trong chốc lát, anh có phục không?"

"Anh phục." Uông Tuấn hốc mắt đỏ bừng nhìn cô.

Lâm Đạm lại hung hăng tát một phát nữa, tiếp tục nói: "Cái tát này tôi đánh thay cho dì Tiết, anh tình nguyện chăm sóc bạn gái anh, cũng không muốn để ý đến thân thể dì, anh bất hiếu."

"Anh bất hiếu." Uông Tuấn nghẹn ngào lặp lại.

Lâm Đạm tát lần nữa, đánh đến khóe miệng người đàn ông chảy máu, trầm giọng nói: "Cái tát này tôi đánh thay nhân viên Thụy Phong, nếu không phải do anh, họ sẽ không rơi vào khốn cảnh. Anh hủy bát cơm của bao người anh có biết không?"

"Anh biết." Uông Tuấn cắn chặt hàm răng.

Hàn Húc khẩn trương nhìn chằm chằm Lâm Đạm, rất sợ cô ưu tư chập chờn khiến thân thể tổn thương, Tăng Trấn Uyên thì thấy mặt mình nóng rát, tựa như cũng bị Lâm Đạm cho một cái bạt tai. Trước đó, hắn không cảm thấy hành động thu mua những công ty khác của mình tàn nhẫn bao nhiêu, từ khi biết Lâm Đạm, hắn mới dần ý thức được —— một số thời điểm, thủ đoạn của mình thật ra có thể ôn hòa hơn chút, cho nên gần đây hắn một mực tìm những nhân viên cũ của Thụy Phong về làm việc, dĩ nhiên, chỉ giới hạn với tinh anh và nhân tài thôi, số còn lại thì kệ đi.

Mặt Uông Tuấn sưng đỏ, nhưng y không hề né tránh, mà tiếp tục nhìn Lâm Đạm chằm chằm. Lâm Đạm thì thả tay xuống, ngồi về chỗ cũ.

Uông Tuấn sửng sốt một lúc lâu mới nói giọng khàn khàn: "Sao em không đánh tiếp? Còn em thì sao?" Chỉ cần Lâm Đạm có thể dễ chịu hơn, y bị đánh bao nhiêu bạt tai cũng cam tâm tình nguyện.

Lâm Đạm từ từ nói: "Tại sao tôi phải đánh anh? Ngày anh xảy ra chuyện không phải đã chia tay với tôi rồi sao? Giữa hai ta chưa từng có phản bội. Mang thai là chuyện ngoài ý muốn, tôi vốn định phá đi, thì chú Uông và dì Tiết có chuyện, tôi chỉ đành dùng đứa bé để kích thích ý chí sống của họ. Về sau họ ngã bệnh, tôi không thể mặc kệ ông bà nội của đứa bé, chỉ đành nhắm mắt từng bước đi xuống. Chỉ cần ban đầu tôi cắn chặt chuyện mình có thai không nói cho bất luận kẻ nào, cuộc sống của tôi đã khác hẳn. Đây là số mạng của tôi, là lựa chọn tôi tự mình làm ra, không trách bất kỳ ai cả."

Uông Tuấn vốn sống chết không muốn rơi lệ trước mặt Lâm Đạm rốt cuộc bật khóc. Đến lúc này, Lâm Đạm tại sao vẫn còn tỉnh táo như thế, khoan dung như thế? Cô làm thế nào để gánh vác hết thảy mà không oán không hối, giận cá chém thớt?

"Tiểu Đạm em đừng như vậy, em đánh anh đi! Em đánh anh thật mạnh vào! Nhìn em như vậy anh rất khó chịu!" Uông Tuấn tránh khỏi cái ôm của Âu Dương Tuyết, dùng sức lôi tay cô đánh lên mặt mình. Thẳng tới bây giờ y mới ý thức được mình bỏ lỡ cái gì. Y sao có thể buông tay cô gái tốt như Lâm Đạm cơ chứ?

Tăng Trấn Uyên một cước đá văng y, chán ghét nói: "Cậu đủ rồi! Lâm Đạm đang mang thai, cậu đừng đụng vào cô ấy!" Thật kỳ quái, thời điểm người này ôm ôm ấp ấp với Âu Dương Tuyết hắn không có phản ứng, giờ đặc biết muốn chặt tay đối phương!

Hàn Húc nắm bả vai Lâm Đạm, kéo cô vào ngực mình.

Lâm Đạm từ chối sự bảo vệ của anh, bình tĩnh nói: "Giấy tờ quyền cổ phần tôi để chỗ chú Uông, tự anh về mà lấy. Nếu anh vừa vào cửa liền bảo tôi phá thai, tôi còn coi trọng anh một chút, chỉ tiếc anh không dám nói một chữ nào. Anh cho mình xử lý rất chu toàn, nhưng anh thử nhìn xem, có ai mà anh không phụ lòng? Chú Uông vì anh bồi gia sản, dì Tiết vì anh tâm lực mệt mỏi, Âu Dương Tuyết vì anh lo lắng sợ hãi, tôi vì anh gánh nặng khắp người. Nếu anh để tôi bỏ đứa bé này, ít nhất anh không phụ lòng Âu Dương Tuyết, ngược lại thành toàn cho đoạn tình yêu oanh oanh liệt liệt của hai người, anh nói có đúng không? Bỏ đi, đừng lãng phí thời gian ở chỗ tôi nữa, về nhà đi, chú Uông và dì Tiết sẽ rất cao hứng."

Lúc tới không dám tới, lúc đi không dám đi. Uông Tuấn từ dưới đất bò dậy, cõi lòng khao khát hỏi: "Tiểu Đạm, em định làm thế nào? Em nguyện ý cùng anh trở về không?"

Lâm Đạm không trả lời y, cầm một xấp văn kiện lên, từ từ nói: "Hôm nay anh trở lại, nhà họ Uông đã chẳng còn quan hệ gì với tôi. Anh đừng quên, chúng ta đã sớm chia tay."

"Sao lại không có quan hệ? Trong bụng em còn con anh." Uông Tuấn nóng nảy.

Lâm Đạm chỉ để lại cho y bóng lưng lạnh nhạt: "Đứa nhỏ tôi sẽ bỏ."

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 576

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.