Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ai bảo tôi là loại con gái hám giàu (16)

Phiên bản Dịch · 2519 chữ

Chương 316: Ai bảo tôi là loại con gái hám giàu (16)

Giờ đây nhìn Lâm Đạm, Tăng Nghị Hiên không hề thấy ngốc nữa, ngược lại thấy cô từ đầu tới chân đang phát sáng. Không nghi ngờ chút nào, cô là cô gái đẹp nhất anh ta từng gặp, bất kể bên ngoài hay bên trong.

Lâm Đạm cầm cốc sữa bò còn vương hơi ấm, bình tĩnh nói: "Tôi không phải kẻ ngu, tôi chẳng qua làm chuyện mình phải làm."

Tăng Nghị Hiên không nháy mắt nhìn cô, ánh mắt sáng ngời trong suốt.

Tăng Trấn Uyên từ lúc Lâm Đạm bắt đầu kể rõ chuện cũ liền lâm vào yên lặng. Tròng mắt xanh thẳm của hắn giờ phút này hơi có vẻ lam đậm tối tăm, từng câu từng chữ nói: "Cô Lâm, cô thật sự khiến tôi rất kinh ngạc." Hóa ra có người có thể vì một phần ân tình làm đến nước này; hóa ra có người có thể bỏ ra không oán không hối như thế. Nếu người hắn cứu năm đó không phải Âu Dương Tuyết, mà là Lâm Đạm, kết quả sẽ thế nào?

Tăng Trấn Uyên không muốn đem bất kỳ ai ra so sánh với Âu Dương Tuyết, nhưng hắn không nhịn được. Đối mặt với sự kháng cự của Âu Dương Tuyết, hắn sẽ căm tức vô cùng, song cũng hết sức áy áy. Hắn thường thường suy nghĩ, mình làm như vậy rốt cuộc đúng hay sai? Nhưng giờ đây, đối mặt với Lâm Đạm, hắn mới đột nhiên phát hiện, mình đã từng thiếu nợ Âu Dương Tuyết cái gì đâu? Hắn đem hết thảy những gì tốt nhất lên trước mặt cô ta, cô ta có thể không chấp nhận, nhưng không thể vì thế mà oán hận hắn. Hắn có lẽ chưa từng cho cô ta quyền lựa chọn, song cái này tiếp nhận sự trợ giúp của hắn, cô ta có quyền từ chối.

Cô ta hoàn toàn có thể nói với hắn: Xin lỗi, tôi không cần sự trợ giúp từ anh, bởi tôi không có cách hồi báo anh. Như vậy hắn nhất định sẽ buông tay, Tăng Trấn Uyên hắn từng cưỡng bách qua người nào?

Mấy ngày nay, hắn mỗi thời mỗi khắc đều vượt qua trong đau khổ. Hắn không ngừng phản tỉnh mình, có phải vì quá bức bách Âu Dương Tuyết, nên mới khiến cô ta bước lên con đường cùng không. Hiện tại, đôi mắt bị tình yêu che đậy của hắn đột nhiên rõ ràng, con tim bị hối tiếc và trầm thống hành hạ đột nhiên được giải thoát. Nhìn cô gái thong dong không vội vã, vân đạm phong khinh ngồi đối diện mình, hắn cảm thấy hết thảy thật sáng tỏ thông suốt.

Hắn không nhịn được cười một tiếng, nói thẳng: "Cô Lâm, cô là một cô gái tốt, Uông Tuấn không xứng với cô. Tôi rất thưởng thức cô, cũng không nỡ làm khó cô, như vậy đi, cô uống sạch chai rượu này, tôi sẽ bỏ qua nhà họ Uông thế nào? Chỉ cần công ty về nhiên liệu nhà họ Uông đầu tư tại Mỹ được giải lệnh cấm, miễn trừ tiền phạt một trăm triệu đô la Mỹ, nhà họ Uông hoàn toàn có thể xin phá sản trong nước, ra nước ngoài tiếp tục phát triển. Chắc hẳn cô đã phát hiện, con mồi tôi nhìn trúng là Kim Đỉnh, cho dù cô làm nhiễu loạn bố trí của tôi, tôi vẫn có cách bắt lấy nó như thường. Chỉ cần tôi không buông tay, nhà họ Uông tuyệt không có cơ hội chạy thoát."

Lâm Đạm nhìn chằm chằm chai Vodka trên bàn khoogn lên tiếng. Cô dĩ nhiên biết Tăng Trấn Uyên có trăm ngàn loại phương pháp lấy được Kim Đỉnh. Thụy Phong đã phá sản, cổ phần của nó tại Kim Đĩnh sẽ bị thanh toán, chỉ cần Tăng Trấn Uyên tìm một người đại diện bối cảnh sạch sẽ tại Trung Quốc này mua hết số cổ phần ấy, hắn vẫn có thể bỏ Kim Đỉnh vào túi như thường. Bằng vào thủ đoạn và mạng lưới giao thiệp của hắn, người nguyện ý dốc sức cho hắn có rất nhiều.

Kim Đỉnh vẫn nằm giữa nguy nan, điểm này Lâm Đạm hiểu rõ hơn ai hết. Cô chậm rãi đưa tay ra lấy chai rượu, lại bị Hàn Húc dùng sức cầm cổ tay, trầm giọng nói: "Em đừng xốc nổi."

Tăng Trấn Uyên ánh mắt lóe lên nhìn Lâm Đạm.

Tăng Nghị Hiên không đành lòng nói: "Anh, bỏ đi, đừng làm khó cô Lâm."

Lâm Đạm vỗ mu bàn tay Hàn Húc, khẽ cười nói: "Em vẫn chưa ngốc như thế, dùng thân thể mình ra làm trò đùa. Ngài Tăng, ngài sẽ không vì một chai rượu mà bỏ qua cho Thụy Phong và Kim Đỉnh, điểm này tôi rõ ràng. Ngài hiểu, nó chính là thị trường lớn liên quan đến mấy trăm tỉ đô la sau này, là con mồi ngài nhất định phải được. Nếu ngài thật sự bởi một chai rượu mấy nghìn tệ liền buông tha món sinh ý lớn đến thế, tôi sẽ hoài nghi đầu óc ngài có vấn đề. Mà tôi nếu lựa chọn tin tưởng ngài uống chai rượu này, tôi cũng sẽ hoài nghi đầu óc mình có vấn đề."

Lâm Đạm ngả người vào ghế dựa, từ từ nói: "Ngài không cần trêu chọc tôi, chúng ta đều là người trong cuộc, ngài ra chiêu, tôi tiếp chiêu, trực tiếp một chút sẽ tốt hơn."

Hàn Húc lúc này mới buông cổ tay cô ra, ánh mắt âm trầm nhìn Tăng Trấn Uyên.

Tăng Trấn Uyên mở chai rượu Vodka, rót đầy một ly uống cạn sạch, khẽ cười nói: "Cô Lâm quả nhiên giỏi đánh trực diện, tôi đã rất lâu chưa thấy kiểu người chân thành không giả dối như cô. Có thể quen biết cô Lâm tôi rất vui vẻ, ly rượu này tôi mời cô. Không dối gạt cô Lâm, tôi gần đây đã tìm được người đại diện thích hợp, không lâu sau là có thể làm chủ Kim Đỉnh, cô Lâm muốn cứu Kim Đỉnh thì nhất định phải mau, tôi chờ cô ra chiêu."

Con ngươi xanh thẳm của hắn lóe sáng, lông mày giãn ra tỏ vẻ rất nhẹ nhõm sung sướng, hoàn toàn khác vẻ lạnh lùng lúc mới gặp, như một khối băng bất thình lình bị hòa tan.

Nhận ra tâm tình anh cả tốt hơn hẳn, Tăng Nghị Hiên không nhịn được thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Đạm vuốt cằm: "Tôi biết, tôi sẽ không tiếc bất kỳ giá nào ngăn cản ngài Tăng thu mua. Thời gian gấp gáp, tôi không bồi ngài Tăng ăn cơm nữa." Dứt lời đứng dậy liền đi.

Hàn Húc vội vàng đuổi theo, lấy tay đỡ hờ eo cô, một tay khác chắn nhân viên tạp vụ suýt thì đâm vào.

Tăng Trấn Uyên giơ tay hô: "Cô Lâm, tôi đề nghị cô nên phá thai, hết thảy thứ này với cô mà nói quá nặng nề." Đây là lần đầu hắn sinh ra hảo cảm sâu sắc như thế với một người xa lạ mới gặp một lần, cũng là lần đầu hắn đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà cân nhắc. Uống chai rượu này, cô Lâm có thể vứt bỏ đứa bé đổi lấy sự giải thoát, không ai sẽ vì thế chỉ trích cô, nhưng cô không làm gì cả, giữa trốn tránh và gánh vác, cô lựa chọn gánh vác.

Lâm Đạm nhịp bước không ngừng, thẳng đi xa.

Tăng Nghị Hiên tò mò hỏi: "Anh cả, anh nói xem Lâm Đạm có thể cứu Kim Đỉnh không?"

"Tài sản Thụy Phong sẽ được đem đi đấu giá vào ba ngày sau, trong đó bao gồm 45% cổ quyền của nó tại Kim Đỉnh. Nếu Lâm Đạm có thể gom đủ ba trăm triệu tiền vốn trong ba ngày, còn có cơ hội tranh với anh một chuyến." Tăng Trấn Uyên cắt một miếng gan ngỗng vào miệng thưởng thức, cuối cùng thở dài nói: "Mới rồi anh nên giữ cô Lâm lại mới đúng, đồ Tây ở đây làm rất khá, cô Lâm hẳn sẽ thích."

Hắn để dao xuống, khẽ cười nói: "Lần sau đi, lần sau nhất định phải mời cô Lâm nếm thử."

Tăng Trấn Uyên phun tào: "Anh ơi, Lâm Đạm khẳng định không muốn gặp lại anh đâu. Ba ngày gom đủ ba trăm triệu, khó hơn lên trời, Lâm Đạm có thể làm được không?" Không biết tại sao, anh ta không thiên về anh cả nhà mình, ngược lại thấy lo cho Lâm Đạm.

Tăng Trấn Uyên thu nụ cười lại, từ từ nói: "Thương trường như chiến trường, những lời này không phải nói đùa. Gần đây chú rỗi quá rồi đấy, đến công ty học hỏi kinh nghiệm đi."

Đáp lại hắn là tiếng kêu rên của Tăng Nghị Hiên.

---

Sau khi rời hội sở, sống lưng thẳng tắp của Lâm Đạm nhịn không được hơi cong, nhưng được Hàn Húc lập tức đỡ lấy. Anh nhẹ nhàng vỗ lưng cô, dịu dàng nói: "Anh đi xoay tiền giúp em, em đừng lo lắng."

"Tiền đấu giá ít nhất ba trăm triệu, anh lấy tiền ở nơi nào?" Lâm Đạm lắc đầu cười khổ.

"Trong tài khoản của anh còn mấy triệu vốn lưu động, anh mượn thêm ông nội một chút, hẳn là đủ."

"Em cầm vốn lưu động của anh rồi, công ty anh cần quay vòng thì phải làm sao?" Lâm Đạm kiên định từ chối: "Em không thể lấy tiền của anh."

Hàn Húc dùng sức giữ bả vai cô, từng câu từng chữ nói: "Lâm Đạm, em đừng lúc nào cũng 'Em không thể' như thế, em cần tự hỏi bản thân mình có cần trợ giúp hay không. Có một số việc em hoàn toàn không cần tự gánh vác một mình, em thử dựa vào người khác không tốt sao? Em không phải nữ siêu nhân."

"Em có thể dựa vào ai?" Lâm Đạm không hiểu nhìn anh.

Hàn Húc hít sâu một hơi, thận trọng nói: "Em có thể dựa vào anh, em cứ thử phân chút gánh nặng cho anh được không?" Nói xong lời cuối cùng, giọng của anh thậm chí mang theo chút cầu khẩn. Lúc anh từ chối lời tỏ tình của Lâm Đạm, anh chưa từng nghĩ một ngày nào đó trong tương lai mình sẽ khát vọng được cô toàn tâm lệ thuộc vào như thế. Anh nguyện ý vì cô ngăn cản phong ba bão táp, nguyện ý vì cô chịu đựng hết thảy gánh nặng, anh hi vọng cô có thể sống tốt hơn bất kỳ ai khác.

Lâm Đạm không hiểu được tâm tình của hắn, không chút nghĩ ngợi liền từ chối: "Anh và em không có quan hệ gì, em dựa vào đâu mà ném gánh nặng cho anh? Hàn Húc, anh vì nhà họ Uông làm quá nhiều rồi, em không muốn làm phiền anh nữa."

Một câu "không có quan hệ gì" đập trái tim nóng bỏng của Hàn Húc vỡ tan tành. Anh nghiến răng nghiến lợi nhìn Lâm Đạm lúc lâu, sau đó xoay nguời rời đi, trước khi đi trầm giọng dặn dò: "Anh đi hút điếu thuốc, em đứng trong đại sảnh chờ anh. Còn nữa, anh làm những việc này không phải vì nhà họ Uông, mà vì em."

Cứ tiếp tục vậy nữa anh sẽ bị Lâm Đạm làm cho tức chết mất, nhưng anh trách ai được đây? Nếu như ban đầu anh không từ chối lời tỏ tình của cô, nếu như anh có thể buông thành kiến nghiêm túc tìm hiểu cô từ đầu, còn có chuyện quái gì mắc mớ đến Uông Tuấn? Anh hút liền hai điếu thuốc mới khôi phục bình tĩnh, ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc trên người mình, trong lòng dâng lên cảm giác tội ác.

Bất kể thế nào thì tiền nhất định phải góp, trừ anh, còn ai có thể giúp được Lâm Đạm? Nghĩ vậy, anh lấy điện thoại ra gọi một cuộc cho ông nội mình.

Khi anh trở lại đại sảnh hội sở, thấy Lâm Đạm đang gọi điện thoại. Cô dùng tiếng Anh lưu loát nói: "Đúng vậy, trong vòng ba ngày có thể gửi tới cho tôi không? Đúng, tôi không hối hận, không có thành quả thí nghiệm này, tôi còn có thể nghiên cứu ra cái khác, cảm ơn sự giúp đỡ của ngài, rất cảm ơn. Được, tôi sẽ gửi số tài khoản của mình cho ngài, cảm ơn."

Sau khi cúp điện thoại, khóe mắt cô có chút đỏ, tựa hồ sắp khóc.

Trái tim Hàn Húc như bị viên đạn bắn trúng, đau đến muốn nổ tung. Anh sải bước đi tới, không dám tin nói nhỏ: "Em bán hết thành quả thí nghiệm của mình?"

"Không sai, được tám chục triệu đô la Mỹ." Lâm Đạm nhanh chóng nén lại ưu tư.

Hàn Húc liên tiếp hít thở sâu mấy cái mới có thể dùng giọng bình tĩnh nói chuyện với cô: "Anh đã gom đủ tiền, em lập tức gọi điện từ chối đối phương đi." Anh cũng là người làm công tác nghiên cứu, cho nên anh hiểu ý nghĩa của thành quả nghiên cứu với nhà nghiên cứu hơn ai hết. Giống như Uông Triệu Khôn tình nguyện bỏ qua hết thảy tài sản cứu Thụy Phong vậy, anh sẽ tuyệt không giao phần mềm mình viết ra ngoài. Đối với họ mà nói, thành quả nghiên cứu chẳng khác nào con cái mình.

Anh thật sự không cách nào tưởng tượng lúc Lâm Đạm đưa ra quyết định này trong lòng thống khổ bao nhiêu. Thành quả hạng mục nghiên cứu này là căn cơ để cô đặt chân vào giới Sinh vật học, là phương tiện để cô gõ cửa học viện cao cấp quốc tế, mất đi nó, tương lai của nó nên làm thế nào? Có những người nghiên cứu cả đời cũng chưa phát hiện ra vật gì giá trị, Lâm Đạm so với họ may mắn biết bao?

Bây giờ cô tự tay buông tha hai thành quả nghiên cứu, tương lai còn có thể có phát hiện tốt hơn không ai mà biết? Vì cứu vãn Kim Đỉnh, cứu vãn nhà họ Uông, cô cơ hồ đánh cược hết thảy!

Hàn Húc thật muốn lay tỉnh cô gái trước mắt, nhưng hơn cả là muốn ôm cô thật chặt. Nếu năm đó anh có thể thay dì Tiết tài trợ Lâm Đạm thì tốt biết bao nhiêu? Anh không cần cô báo ân, anh chỉ hi vọng cô sống vui vui vẻ vẻ mà thôi.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 612

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.