Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mẹ của nữ phụ pháo hôi (hoàn)

Phiên bản Dịch · 2537 chữ

Chương 300: Mẹ của nữ phụ pháo hôi (hoàn)

Lâm Đạm nói không quá mấy ngày Bạch Bằng Phi sẽ bán bản quyền, sự thật quả bị cô nói trúng.

Nhìn kịch bản vòng vo một hồi thì rơi vào tay mình, Bạch Chỉ Lan giống như đang mơ: "Mẹ, xảy ra chuyện gì thế ạ? Bạch Bằng Phi thương Bạch Trúc như thế, ông ta sao chịu bán đi cơ hội duy nhất để Bạch Trúc đông sơn tái khởi chứ?"

"Chính gã cũng không bò dậy nổi, sao chú ý được Bạch Trúc?" Lâm Đạm mở di động, khẽ cười nói: "Mấy ngày nay con không chú ý tin tức tài chính sao?"

"Con có xem mà, tin tức tài chính lớn nhất gần đây đều có liên quan tới Niếp thị, quan hệ gì với nhà họ Bạch?"

"Quan hệ rất lớn. Mới đầu, có người đồn rằng Niếp lão gia tử sắp chết, Niếp thị lâm vào nguy cơ nợ nần, Niếp Vinh và các cổ đông lớn liên tục xảy ra mâu thuẫn, khiến công ty không thể vận chuyển bình thường, các tin tức mặt trái dày đặc khiến dân đầu tư cổ phiếu khủng hoảng, hẳn là cố ý tố không cổ phiếu Niếp thị, chuẩn bị mò một khoản lớn."

"Nhưng trong lúc nguy cấp, Niếp lão gia tử hiện thân tại Mỹ, cùng người của tài chính Rawls đánh golf tại phố Walls, trạng thái tinh thần tốt vô cùng, còn tổ chức họp báo tuyên bố hợp tác với tập đoàn Rawls. Tin tức tốt này vừa đưa ra, giá cổ phiếu Niếp thị không giảm nữa mà tăng trở lại, mấy người định tố không cổ phiếu Niếp thị tự nhiên thua thiệt vốn không hoàn lại được. Nếu mẹ không đoán sai, Bạch Bằng Phi chắc chắn tham dự chuyện này. Gã quá tham lam, chỉ cần ngửi được chút xíu mùi máu tanh là nhào tới như chó hoang, mẹ tiết lộ tin Niếp lão gia tử bị bệnh nặng cho gã, gã không có lý nào không làm." Lâm Đạm vừa uống trà vừa lật xem tin tức tài chính, biểu tình nhàn nhạt, cứ như đang kể chuyện của người khác.

Bạch Chỉ Lan sửng sốt một lúc lâu mới đỏ mặt mở miệng: "Tố không cổ phiếu nghĩa là gì ạ?"

Lâm Đạm bật cười khanh khách, sau đó giải thích: "Tố không là chỉ dự đoán được giá thị trường cổ phiếu một công tay nào đó trong tương lai giảm xuống, liền tới thị trường chứng khoán mua cổ phiếu, bán đi với giá cả trước mắt, đợi giá thị trường giảm thì lại mua vào, lấy được tiền lời khi giá cả chênh lệch."

Bạch Chỉ Lan gãi múi nói: "Vẫn nghe không hiểu."

Lâm Đạm thở dài, tiếp tục giải thích: "Thí dụ mẹ đoán được cổ phiếu của tài phiệt Niếp thị sẽ giảm mạnh, vì vậy mẹ tại thời điểm giá cổ phiếu tài phiệt Niếp thị là 10 tệ/ cổ thì bán đi cho chứng khoán công ty 100 cổ, thu được 1000 tệ, sau đó chờ giá cổ phiếu giảm chỉ còn 5 tệ/ cổ thì mua lại 100 cổ ban đầu, tốn 500 tệ. Bán rồi mua, mẹ kiếm được 500 tệ tiền chênh lệch, cái này gọi là tố không. Điều kiện tiên quyết để tố không là con phải xác định được giá cổ phiếu tài phiệt Niếp thị nhất định sẽ giảm, nếu giá cổ phiếu không giảm mà tăng, vậy con phải tốn số tiền nhiều hơn để mua lại 100 cổ này, lúc đó con chẳng những không kiếm được tiền, còn thua thiệt thêm. Nếu con dùng tiền không cân bằng, có bao nhiêu cổ phần liền dùng bấy nhiêu, thua thiệt quá nhiều thì sẽ phá sản."

Bạch Chỉ Lan tiêu hóa một lúc lâu mới giật mình nói: "Mẹ, ý mẹ là Bạch Bằng Phi chuẩn bị tố không cổ phiếu Niếp thị, kết quả thất bại, bây giờ ông ta nợ chứng khoán công ty rất nhiều tiền?"

"Xem trình độ tham lam của gã tới mức nào đã, nếu quá tham lam, chuẩn bị một ngụm ăn sạch Niếp thị, mẹ nghi ngờ gã bây giờ đang ở ranh giới phá sản." Lâm Đạm vừa dứt lời, website liền cập nhật, một dòng chữ đỏ to xuất hiện —— Bạch thị tuyên bố phá sản, thiên tài kinh doanh Bạch Bằng Phi có nạn lao ngục!

Bạch Chỉ Lan trừng lớn mắt, không dám tin nói: "Bạch Bằng Phi phá sản? Chỉ bởi cú điện thoại ngày đó ông ta gọi con?"

Lâm Đạm từ từ nói: "Gã ngay cả con sống hay chết đều không quản, làm sao chủ động quan tâm con được? Ngày đó gã liên tiếp gọi mười mấy cuộc cho con, ý đồ hỏi thăm tình trạng thân thể của Niếp lão gia tử thì mẹ đã đoán được gã sẽ làm thế. Tại sao gã tuổi còn trẻ đã xây dựng nên được cơ nghiệp như thế? Đó là bởi gã đủ tham lam, đủ mạo hiểm, duy lợi là mấu chốt quan trọng quyết định thành công của gã, song thời khắc mấu chốt cũng có thể lấy mạng gã. Nhược điểm nhân tính là công cụ lợi dụng tốt nhất, cho nên không cần phải sợ kẻ ác, bởi phá hủy họ là chuyện vô cùng dễ dàng."

Bạch Chỉ Lan nhìn chằm chằm trang chủ tin tức tài chính, hồi lâu không nói ra lời. Cô cho rằng Bạch Bằng Phi là vô địch, hóa ra trong mắt mẹ ông ta không chịu nổi một kích như thế. Mẹ thậm chí còn chẳng cần tận lực làm gì, chỉ đẩy nhẹ một cái, ông ta đã rơi vào vực sâu vạn kiếp bất phục.

Cô không biết nên hận ông ta hay đáng thương thay cho ông ta nữa, nhưng bất kể thế nào, ông ta có ngày hôm nay đúng là tự làm tự chịu, không trách được ai.

"Mẹ, sau này ông ta sẽ thế nào?" Bạch Chỉ Lan giọng khàn khàn hỏi.

"Chắc là sẽ ngồi tù đi, dù sao gã tham ô tiền công của công ty. Đừng nghĩ chuyện của gã nữa, chuẩn bị thật tốt cho bộ phim của con đi. Mẹ đầu tư hai trăm triệu đấy, con nếu quay không tốt, số tiền này đều trôi theo dòng nước." Lâm Đạm khẽ cười nói.

Bạch Chỉ Lan vội vàng nhặt kịch bản lên nghiêm túc suy ngẫm, không dám suy nghĩ linh tinh nữa.

Tiểu Quả rón rén rời phòng khách, tới ngoài sân mới thở phào một hơi, không khỏi may mắn thầm nói: Có dì Lâm ở đây, chị Chỉ Lan còn sợ không nổi chắc? Thật muốn biết qua mấy năm chị ấy sẽ rạng rỡ tới mức nào.

---

Sáu năm sau, tại sân vận động Bắc Kinh, Bạch Chỉ Lan mặc đầm trắng dài đứng trên sân khấu ánh đèn lộng lẫy. Cô vén ống váy bông mềm, khẽ cười nói: "Váy của tôi có đẹp không?"

Khán giả dưới sân khấu hô vang: "Đẹp!!"

"Đây là váy do mẹ tôi làm, nhìn qua rất nhẹ và mỏng, thật ra bên trong có lông ngỗng. Không sai, đây chính là một áo váy lông, mẹ tôi sợ tôi lạnh, bắt tôi phải mặc vào." Bạch Chỉ Lan nhìn về phía ống kính cười khẽ.

Fan bị thổi gió lạnh phía dưới hít hà một cách đầy thiện ý, còn có người la lớn: "Lan Lan em yêu chị, nếu chị đổi mẹ cho em, em càng yêu chị hơn!"

Bạch Chỉ Lan giơ ngón trỏ lắc lắc, nụ cười vui vẻ: "Cái gì tôi cũng cho mọi người được, duy chỉ có cái này là không thể đồng ý. Đứa trẻ có mẹ là bảo bảo, người ta còn muốn làm bảo bảo cơ."

Khán giả dưới sân khấu cười điên rồi, hi hi ha ha nhạo báng: "Người hai mươi mấy tuổi, đừng giả bộ non được không?"

"Được rồi được rồi, cô vĩnh viễn là bảo bảo của chúng tôi!"

Bạch Chỉ Lan cúi người thật sâu chào các fan. Dưới sân khấu người người tấp nập, ánh đèn lóng lánh, giống như dải Ngân hà rót ngược xuống phàm trần. Đây là vinh dự của cô. Cô nhìn về phía hàng ghế đầu cho khách quý, trên màn hình lớn lập tức xuất hiện mấy gương mặt quen thuộc.

Lâm Đạm ngồi bên người An Lãng, đầu vai khoác âu phục dành cho nam. Hai người đồng loạt nhìn ống kính mỉm cười, hết sức ăn ý. An Tử Thạch một tay cầm lightstick, một tay cầm bảng hiệu tự thiết kế, trên đó viết ba chữ "Tiểu tổ tông".

An Trọng Anh trên mặt dán sticker hình hoa lan, tỏ ra rất hưng phấn, trên cổ chồng dì là một bé trai máu lai tầm năm tuổi, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Bạch Chỉ Lan, không ngừng hô: "Dì ơi dì, dì ơi dì!"

Tề Cốc Vũ, Niếp Vinh, còn có Niếp lão tiên sinh tuổi hơn tám mươi bất ngờ ngồi ở ghế khách quý, cũng giơ cao lightstick.

Tập đoàn người thân này thực sự quá hào hoa, khơi dậy tiếng thét chói tai của fan, "Lan Lan, chị có thể thành công không phải dựa vào thực lực, mà dựa vào bối cảnh, chị là một cô gái tốt số chị biết không? Ông bố quốc dân, bà mẹ quốc dân, nam thần quốc dân, ông chồng quốc dân đều là người thân chị, chị muốn thế nào? Muốn lên trời hay sao?"

Bạch Chỉ Lan vừa cười khẽ vừa gật đầu: "Đúng, mọi người nói không sai, tôi rất tốt số, may mắn nhất chính là có một người mẹ tốt. Bài hát tiếp theo có tên 《 Tránh thoát 》, hi vọng người mắc bệnh trầm cảm khắp thế giới đều có thể tránh thoát tuyệt vọng, khôi phục sức khỏe. Tôi xin tặng bài hát này cho chính tôi, cũng xin tặng cho người mẹ tôi yêu nhất."

Âm nhạc chậm rãi vang lên, mới đầu rất ôn hòa, về sau càng ngày càng sục sôi, Bạch Chỉ Lan cất giọng ba quãng tám liên tiếp, tiếng hát vang tận mây xanh: "... Hướng trời cao, hướng thái dương, hướng đỉnh núi liều mạng sinh trưởng! Tránh thoát, tránh thoát bóng tối tuyệt vọng, người là mái che, người là nơi trăng sao rơi xuống!"

Trong lòng cô, mẹ chính là ô dù của cô, vĩnh viễn đón lấy tay cô.

---

Concert thu được thành công chưa từng có, hội trường chứa được tám chục nghìn người ngồi đầy ắp, tất cả mọi người đều vì Bạch Chỉ Lan hoan hô, thét chói tai. Những năm này, cô từng bước từng bước lên đỉnh, bằng vào tài năng ca hát phi phàm và kỹ năng diễn xuất tinh vi lấy được sự yêu thích của công chúng. Cô liên tiếp lấy được ba giải ảnh hậu, thành tựu trong ngành âm nhạc nhiều không đếm xuể, là nữ nghệ sĩ có lực ảnh hưởng lớn nhất trong nước.

Gia thế của cô đơn giản là một truyền kỳ, tuy rằng là con gái riêng, lại được An Lãng cưng chiều tới vô pháp vô thiên, cảm tình giữa hai người không phải ruột thịt song thắng cả ruột thịt. An Tử Thạch cũng rất chiều chuộng cô, vì thế bị đặt biệt danh là "sủng muội cuồng ma".

Concert kết thúc, Bạch Chỉ Lan mồ hôi đầy người trở lại phòng trang điểm, thở hồng hộc than phiền: "Chị đã bảo không lạnh, mẹ còn làm cho chị cái váy này, thiếu điều hun chị nóng chết luôn."

"Cái váy này trông thì bông, trên thực tế rất nhẹ, còn ôm chặt eo nhỏ của chị nữa. Liếc một cái là em bị kinh diễm ngay rồi. Nếu dì Lâm chịu tự tay làm cho em một bộ quần áo, em nằm mơ cũng cười tỉnh! Chị đúng là thân trong phúc mà không biết hưởng mà." Tiểu Quả liếc mắt.

Bạch Chỉ Lan cười đùa nói: "Ai bảo chị thân trong phúc mà không biết hưởng hả, chị tiếc phúc nhất đấy! Quà chị mua cho mẹ đâu, em đừng làm mất đó!"

"Chưa mất, còn đây này." Tiểu Quả đang lật túi, một cô gái dung mạo thanh tú cuống cuồng đi tới, hấp tấp nói: "Chỉ Lan, nhiều năm qua đi như thế, cô bớt giận chưa? Cô cho tôi một con đường sống đi! Ba đã ngồi tù, mẹ tôi bị bệnh không có tiền nằm viện, tôi cần công việc!"

"Cô là... Bạch Trúc?" Bạch Chỉ Lan kinh ngạc không thôi nhìn cô gái xa lạ này.

"Là em, em bây giờ đổi tên, cũng đã chỉnh dung, em không phải Bạch Trúc nữa, chị thả lỏng miệng, để tổ làm phim đừng ghim em nữa đi? Em đã thiếu tiền thuê phòng ba tháng, nếu không đóng, em và mẹ em thực sự không còn chỗ ở. Em van cầu chị, Chỉ Lan em van cầu chị không được sao! Em biết sai rồi, năm đó em cố ý không cầu xin tha thứ với ba, bởi em ghen tị chị ưu tú hơn em, không muốn để chị đi học. Em biết chị mặc quần áo của em không vừa, nhưng em vì thể hiện cảm giác ưu việt của mình, không giúp chị mua quần áo mới. Em bây giờ thật sự rất hối hận, nếu có thể làm lại, em nhất định sẽ đối xử thật tốt với chị, chúng ta là chị em gái mà!" Bạch Trúc khóc mặt đầy nước mắt nước mũi.

Bạch Chỉ Lan chậm rãi thở ra một hơi. Cô đã sớm đoán được Bạch Trúc cố ý, nếu cô ta thật sự quan tâm mình, cũng sẽ làm như không thấy với khốn khó của mình, dẫu sao quần áo và giày dép không vừa nhìn cái là ra, cần gì người ngoài phải nói. Hôm nay gặp lại, cô đã không còn hận thù gì với người này nữa, vì vậy khoát tay nói: "Cô đi đi, tôi không hề làm khó cô, cô bị tổ làm phim nhằm vào ắt hẳn có nguyên nhân khác. Sau này cô thế nào đều không liên quan tới tôi, cô tự bảo trọng."

Bạch Trúc vô tri vô giác đi, Bạch Chỉ Lan nhìn chằm chằm bóng lưng gầy gò không chịu nổi kia, cảm giác mình giống như đang nằm mơ. Đoạn nhân sinh đặc sắc này thật sự thuộc về mình sao? Trong lòng cô vừa mới dâng lên suy nghĩ khủng hoảng thì thấy mẹ từng bước đi tới, ánh mắt dịu dàng mà kiên định, vì vậy tất cả khủng hoảng liền biến mất tiêu...

Cô tiến lên trước, ôm lấy người khiến cô thật hạnh phúc và bình yên ấy.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 674

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.