Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mẹ của nữ phụ pháo hôi (60)

Phiên bản Dịch · 2401 chữ

Chương 297: Mẹ của nữ phụ pháo hôi (60)

Thời điểm rời khỏi công ty quản lý cũ, đầu Bạch Chỉ Lan mơ mơ màng màng, thẳng đến khi bước chân vảo của Universal Pictures mới phục hồi tinh thần, sau đó hít một ngụm khí lạnh. Chỉ một hồi lâu không ra cửa, không lăn lộn trong giới giải trí, sao cô cảm giác toàn thế giới đã thay đổi thế này? Cô và sếp cũ hủy hợp đồng rồi? Cô trở thành tiểu hoa đán của Universal Pictures? Đây không phải mơ chứ?

"Chị Chỉ Lan, chị mau nhéo em một cái, em không phải đang mơ chứ?" Tiểu Quả ghé gần tai Bạch Chỉ Lan nói.

Bạch Chỉ Lan lập tức nhéo Tiểu Quả một cái, sau đó cõi lòng đầy mong đợi hỏi: "Đau không?"

"Đau!" Tiểu Quả đau đến chảy nước mắt.

Hai người trố mắt nhìn nhau, sau đó che miệng cười trộm.

"Hai người có ấu trĩ không thế?" Chất giọng trầm thấp của An Tử Thạch từ phía sau truyền tới, dọa Bạch Chỉ Lan giật mình. Cô trợn mắt xem thường, chọc An Tử Thạch càng buồn cười hơn, không nhịn được xoa xoa đầu cô.

Bạch Trúc từ trong thang máy đi ra vừa lúc thấy một màn này. Hốc mắt cô ta ươn ướt, chóp mũi đỏ bừng, hẳn vừa mới khóc, một trợ lý đưa khăn giấy cho cô ta, đang nói lời an ủi gì đó, song hiệu quả không mấy lý tưởng. Tất cả người từ thang máy đi ra đều tránh tầm mắt cô ta vội vàng rời đi, không dám nói với cô ta thêm một câu nào.

Nhìn thấy Bạch Chỉ Lan và An Tử Thạch đi thẳng tới, cô ta ngây ngẩn, sau đó lập tức xông lên, nức nở nói: "Chỉ Lan, chuyện công ty tuyết tàng em có phải do chị làm không? Em có lỗi với chị chỗ nào, chị nói đi! Chị tại sao phải hại em? Khi còn bé là ai cho chị đồ để ăn, áo để mặc? Em đối xử với chị tốt như vậy, chị lại hồi báo em như thế?"

Bạch Chỉ Lan nhìn chằm chằm cô ta, từng câu từng chữ nói: "Bạch Trúc tôi hỏi cô, quan hệ của tôi với cô thế nào, quan hệ giữa tôi và Bạch Bằng Phi thế nào?"

Bạch Trúc đáp theo bản năng: "Chị và em đương nhiên là chị em gái, chị là con gái ba, cái này cần phải hỏi sao?"

Bạch Chỉ Lan cười châm biếm: "Nếu đã vậy, đồ tôi ăn, áo tôi mặc, có phải là thứ các người nên cho không? Tại sao đến miệng cô lại thành ân tình bắt tôi phải ghi nhớ? Người giúp việc nhà họ Bạch một năm bốn mùa đều có đồng phục mới để mặc, tôi có không? Cô có bao giờ coi tôi là chị gái chưa? Tôi chẳng qua là công cụ để cô biểu diễn cảm giác ưu việt mà thôi! Năm đó tôi muốn thi vào Học viện Âm nhạc tại nước ngoài, Bạch Bằng Phi không đồng ý cho tôi đi, tôi âm thầm đi khẩn cầu cô nói giúp tôi mấy câu, cô có giúp không? Tôi lúc ấy đã nghĩ xong, tôi chỉ cầu các người lần này, chỉ cần các người đưa tôi đi, tôi tuyệt sẽ không cầm một phân tiền nào của nhà họ Bạch nữa, tôi có thể đi làm nuôi mình, sau đó ở nước ngoài làm âm nhạc, vĩnh viễn không quay lại. Đó là cơ hội duy nhất để tôi thoát ra khỏi địa ngục, nhưng cô không đồng ý, tôi không có cách nào, trừ khi các người chết đi, tôi thật sự không có cách nào sống tiếp."

Bạch Trúc vừa rơi nước mắt vừa lắc đầu biện giải cho mình: "Không phải em không đồng ý, là ba khẳng định sẽ không đồng ý. Chỉ Lan, hóa ra chị chỉ vì chút chuyện cỏn con này mà ghi hận em, chị thật ích kỷ, chị thật đáng sợ!" Dứt lời nước mắt lã chã nhìn về phía An Tử Thạch.

An Tử Thạch quay đầu, đưa khăn tay cho Bạch Chỉ Lan, trầm giọng nói: "Đừng khóc, coi chừng nhòe hết phấn." Anh mắc phải một căn bệnh quái lạ, cứ nhìn thấy Bạch Chỉ Lan rơi nước mắt thì sẽ tức ngực khó thở.

Bạch Chỉ Lan ngẩng đầu lên đổ lệ trở về, cười lạnh nói: "Đúng, con người tôi đích xác rất ích kỷ, lòng dạ hẹp hòi, nên không tha thứ cho cô, cô sao còn không đi?"

Bạch Trúc ủy khuất hô: "Anh Tử Thạch, anh giúp em một tay đi, em thật sự không làm gì sai. Anh là người duy nhất trong công ty chưa hủy follow em, em biết anh thật lòng tốt với em, chúng ta không phải bạn bè sao?" Bạch Trúc vừa nói liền muốn lôi kéo ống tay áo của An Tử Thạch.

Bạch Chỉ Lan nhướng cao chân mày, biểu tình châm chọc, ngay cả nhìn An Tử Thạch thêm một cái cũng lười, trực tiếp rời đi.

An Tử Thạch sợ hết hồn, tránh Bạch Trúc như tránh ôn dịch, đuổi theo sau lưng Bạch Chỉ Lan giải thích: "Lan Lan em đừng hiểu lầm, anh với cô ta chỉ là bạn bè bình thường thôi. Anh thấy diễn xuất của cô ta có vài phần linh khí nên mới nhiều lời với cô ta mấy câu. Anh không phải vừa một mực bồi em sao, làm gì có thời gian lướt weibo. Anh bây giờ unfollow ngay lập tức có được không? Em xem, hủy rồi này, tiểu tổ tông, em đừng không để ý anh mà, nếu em vẫn tức giận thì cứ đánh anh mấy cái... Ấy, sai rồi sai rồi, thang máy ở bên này cơ, em không quen đường, để anh dẫn em đi. Tiểu tổ tông em cười một cái được không? Thời điểm em xụ mặt còn dọa người hơn cả dì Lâm, anh chịu không nổi..."

Bạch Chỉ Lan rốt cuộc bị chọc cười, đôi mắt đào hoa sáng ngời nhìn chằm chằm An Tử Thạch. Gò má An Tử Thạch bỗng đỏ lựng, lại có chút không biết làm sao, lúc nhấn nút thang máy tay chân luống cuống.

Thấy bóng dáng hai người biến mất sau cửa thang máy khép lại, Bạch Trúc chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh quanh quẩn bên thân, thật lâu không tiêu tan. An Tử Thạch là người cô ta ngưỡng mộ nhất, chính vì xem phim anh đóng, cô ta mới quyết định buông tha vũ điệu mình thích nhất, trở về nước làm diễn viên, cô ta muốn gần anh hơn một chút.

Nhưng trước mắt, người đàn ông luôn tao nhã lịch sự giữ khoảng cách trước mặt cô, lại ở trước mặt Bạch Chỉ Lan ra sức lấy lòng. Ánh mắt anh nhìn Bạch Chỉ Lan ôn nhu chuyên chú đến thế, giống như đối đãi món bảo bối dễ vỡ. Đó là sự chú ý mà cô ta nằm mơ cũng muốn có được!

Bạch Trúc không nhịn được nữa, bụm mặt từ từ ngồi bẹp xuống đất, khóc đến phát run.

Mấy bảo vệ lập tức đi tới hỏi tình huống, sau đó khuyên cô ta đi ra chỗ khác khóc, tránh cho bị paparazzi chụp được.

Tất cả ngôi sao của Universal Pictures đều hủy follow Bạch Trúc, duy chỉ có An Tử Thạch là không có động tĩnh. Fan Bạch Trúc vì vậy dương dương tự đắc nói: 【 Ảnh đế An quả nhiên là một người tốt biết phải trái trắng đen, anh ấy biết Tiểu Trúc của chúng ta oan uổng, cho nên im lặng ủng hộ Tiểu Trúc. Anh ấy là cổ đông của Universal Pictures, là cháu trai của An tổng, nhưng anh ấy thà đi ngược lại công ty, có thể thấy quan hệ của anh ấy và Tiểu Trúc rất tốt. Mọi người xem, weibo trước đó anh ấy từng khen Tiểu Trúc của chúng ta diễn xuất tốt, nhân phẩm tốt vẫn ở đây! 】

Weibo tẩy trắng này vừa đăng, An Tử Thạch liền hủy follow Bạch Trúc, thủ tiêu tất cả weibo liên quan tới Bạch Trúc, sau đó nhấn like tất cả weibo của Bạch Chỉ Lan, đăng một bài đầy ý vị cưng chiều: 【 Em là tiểu tổ tông của anh #hôn hôn# 】

Fan Bạch Trúc: 【 ....... 】

Fan Bạch Chỉ Lan cùng người qua đường: 【 Ha ha ha ha, fan của người nào đấy thật biết cách YY, há há há há há há, bị vả mặt nhiều lần thế còn chưa biết học khôn à? 】

Fan An Tử Thạch cảm thấy tiếng "Tiểu tổ tông" này nhất định là gọi mình, rối rít đáp lại bên dưới, duy chỉ có một ít fan CP quá high vì bị đập đường vào mặt.

Bạch Trúc không cần nghĩ cũng biết cộng đồng mạng sẽ giễu cợt mình ra sao. Cô ta là con cưng của trời, sinh ra cái gì cũng có, nào từng bị khuất nhục như vậy? Cái gì gọi là vạch áo cho người xem lưng, cái gì gọi là khóc lóc không cửa, nhờ giúp không đường, cô ta cuối cùng đã cảm nhận được. Cô ta đang khóc khó mà ngừng nổi, thì thấy Lâm Đạm cùng Tề Cốc Vũ đi vào phòng khách, bên người còn có An Lãng và An Trọng Anh.

Những kẻ quyền cao chức trọng, ngay cả ba cũng khó kết giao, hiện tại đều vây quanh người Lâm Đạm, cười khanh khách nói gì đó. Dì mắt nhìn thẳng về phía trước, gấu váy thật dài chảy trên mặt đất, khí chất ưu nhã, mạnh mẽ song cũng lạnh lùng. Dì tựa hồ phát hiện có người nhìn mình, ánh mắt lãnh đạm quét tới. Bạch Trúc bị dọa sợ ngay cả khóc cũng không dám.

Người này cùng nông phụ ngu muội hèn yếu trong miệng ba hoàn toàn khác nhau. Bạch Trúc thiếu chút nữa cho rằng mình thấy một nữ hoàng. Cô ta vội vàng trốn vào trong góc, chờ những người này đi rồi mới vòng ra, trong lòng tuyệt vọng.

Hóa ra mẹ Bạch Chỉ Lan lại như thế, uy nghiêm hơn cả ba, ưu nhã mỹ lệ hơn cả mẹ, khó trách Bạch Chỉ Lan thay đổi nhiều như thế. Mẹ mình cũng sẽ đem hết toàn lực bảo vệ mình chứ? Bạch Trúc nhìn chằm chằm cửa thang máy ngẩn người, qua rất lâu mới giẫm bước chân nặng nề rời đi.

---

Bên trong phòng làm việc, Tề Cốc Vũ cầm ra một đống tài liệu nói: "Lâm nữ sĩ, đây là tài nguyên chúng tôi dự định cung cấp cho Bạch Chỉ Lan, ngài chọn một cái đi?"

Lâm Đạm cầm tài liệu lên nói: "Tôi là người ngoài nghề, quả thực không nhìn ra cái nào tốt hay không tốt."

"Tôi/Chị giúp em chọn." An Lãng và An Trọng Anh đồng thời mở miệng.

An Tử Thạch đã nhặt ra được một kịch bản trong đó, đưa cho Bạch Chỉ Lan: "Cái này hay. Bộ phim nhạc kịch này do Universal Pictures hợp tác với Disney, yêu cầu nữ chính phải có khả năng hát đủ giỏi. Anh xem qua kịch bản rồi, viết rất xuất sắc, âm nhạc do đại sư Whist của Mỹ và đại sư Mao Tề Ngạn nước ta hợp tác biên soạn, nếu em có hứng thú cũng có thể thử viết mấy bài để họ xem cho, hay thì sẽ được đưa vào phim. Thế nào, có muốn khiêu chiến kỹ năng diễn xuất, ca hát và sáng tác nhạc của bản thân không?"

Bạch Chỉ Lan động lòng, ánh mắt lóe sáng nhìn kịch bản, không nhịn được vươn đầu lưỡi hồng hồng liếm môi.

An Tử Thạch quay đầu qua một bên, trong mắt tràn đầy nụ cười ôn nhu.

Lâm Đạm nhìn chằm chằm hai người một hồi, ngược lại cũng không nói gì. Đúng vào lúc này, một cú điện thoại gọi tới, đầu kia chần chờ nói: "Lâm nữ sĩ, ba của tôi giải phẫu rất thành công, ngài xem lúc nào có thời gian tới giúp ba tôi rút châm?"

Lâm Đạm che loa nói với An Lãng: "Tôi có chuyện ra ngoài một chút, anh giúp tôi chiếu cố Chỉ Lan nhé?"

An Lãng vỗ bả vai cô, trong lời nói đầy ắp ý cười: "Được, em đi đi, đứa nhỏ giao cho tôi."

Lâm Đạm gò má hơi ửng đỏ, nhưng không phản bác, hướng Tề Cốc Vũ nói lời cáo từ liền rời đi. An Lãng nhìn chằm chằm bóng lưng cô cười khẽ.

---

Lão gia tử đã phẫu thuật xong hơn hai tiếng, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu thức tỉnh. Nếu không phải bác sĩ nói số liệu cơ thể ông tốt vô cùng, chỉ ngủ mê man mà thôi, người nhà ông nhất định sẽ điên mất.

"Vị bác sĩ Trung y mọi người mời tới thật lợi hại! Chúng tôi đang phẫu thuật được một nửa, lão gia tử bỗng nhiên bắt đầu ngáy, dọa chúng tôi sợ hết hồn. Huyết quản của lão gia tử bị vỡ, bệnh tình rất nguy cấp, nhưng lúc chúng tôi mở lồng ngực của ông thì máu đã ngừng chảy, chúng tôi chỉ cần vá lại hai đầu mạch máu là được, độ khó nháy mắt hạ từ cấp 10 xuống còn cấp 2, hiện tượng này chúng tôi thật sự không có cách nào giải thích. Tôi chỉ có thể nói Trung y quá thần kỳ, thật sự không thể tưởng tượng được!" Bác sĩ cõi lòng khao khát hỏi: "Tôi có thể chụp CT não của lão gia tử xem xét không?"

Con trai cả lập tức từ chối: "Không có sự cho phép của Lâm nữ sĩ, tôi không dám đồng ý anh, hay là chờ cô ấy tới rồi nói." Càng nghe bác sĩ nói về kì tích lúc phẫu thuật, thái độ của hắn với Lâm Đạm càng cung kính.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 589

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.