Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mẹ của nữ phụ pháo hôi (40)

Phiên bản Dịch · 2546 chữ

Chương 277: Mẹ của nữ phụ pháo hôi (40)

Bởi lần trực tiếp này xảy ra quá nhiều bất ngờ, kịch tình lúc thì phóng lên tận trời, lúc thì rơi xuống đáy cốc, hết sức gay cấn, hơn nữa còn dính dáng tới mạng người, vững vàng kéo tới sự chú ý của đông đảo quần chúng nhân dân. Website Liệp Ưng vừa tính toán ra tỉ số 26.6%, thì ngay sau đó khi Mai Tử bình an thoát hiểm, con số không hề hạ xuống, mà còn tiếp tục tăng lên, tạo ra kỉ lục mới.

Mọi người đã bội phục Lâm Đạm sát đất, rất nhiều người tuyên bố mình quỳ bể đầu gối, sau đó muốn follow weibo của cô, thì phát hiện cô chẳng sử dụng bất kỳ trang mạng xã hội nào, vì vậy đành đi chú ý Bạch Chỉ Lan. Ngắn ngủi mười mấy phút, Bạch Chỉ Lan nhiều thêm mấy triệu follower, trực tiếp bức tử mấy tiểu thịt tươi mới nổi gần đây.

Nhưng hết thảy này đám người Bạch Chỉ Lan đều không biết, họ hiện tại đang lòng đầy run sợ nhìn Mai Tử, rất sợ cô xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa.

Mai Tử uống xong bát thuốc nóng hổi, cơ thể lạnh băng do mất quá nhiều máu hơi ấm áp trở lại. Cô cười với Lâm Đạm: "Chị Lâm, em tốt hơn nhiều rồi."

"Bụng còn đau không?" Lâm Đạm một mực giữ mạch cô, tùy thời theo dõi tình huống.

"Không đau." Mai Tử muốn cậy mạnh, song lời vừa ra khỏi miệng, bụng liền hung hăng co rút, khiến cô đau đớn lỡ miệng hô to.

Tất cả mọi người bị tiếng kêu thê lương của cô làm sợ hết hồn, tổng đạo diễn che trán, bộ dáng sắp xỉu đến nơi. Người không mong Mai Tử xảy ra chuyện nhất ngoài bà Phương thì chính là hắn, đại khái là bởi quan hệ tới chén cơm.

Người xem trực tiếp cũng sợ muốn vãi ra quần, lao nhao hỏi: 【 Thế nào thế nào? Sẽ không xảy ra chuyện nữa chứ? 】

【 Tôi đã nói rong huyết nào có dễ khống chế thế được! 】

【 Xong, khẳng định lại chảy máu! 】

Người lòng mang thiện niệm có rất nhiều, nhưng kẻ cười trên sự đau khổ của người khác cũng không ít. Người xem tụ tập tại đây đều rất quan tâm sự sống chết của Mai Tử, nhưng vài sự quan tâm lại lộ ra vẻ "chỉ sợ thiên hạ không loạn". Cứu sống người chẳng có ý nghĩa gì, chữa chết người mới đáng xem!

Chỉ tiếc Lâm Đạm khiến họ thất vọng rồi, cô lập tức đi tới đối diện Mai Tử, nâng chân Mai Tử lên, từ từ ấn xoa mấy huyệt vị trên lòng bàn chân. Mấy phút sau, biểu tình thống khổ của Mai Tử biến mất, thay vào đó là an tâm và thư thái.

"Khá hơn chút nào không?" Lâm Đạm bình tĩnh nói.

"Tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn chị Lâm. Hôm nay nếu không có chị, em và đứa trẻ đã một xác hai mạng. Chị Lâm, em thật vô liêm sỉ, em chính là súc sinh, chị nói em rốt cuộc đã nghĩ gì cơ chứ? Đứa trẻ sắp sinh, ở trong bụng em duỗi tay duỗi chân, đã là một người sống sờ sờ, sao em có thể dùng thuốc độc hại chết nó chứ? Em hối hận! Sau này dù khổ dù khó nữa, em cũng không bỏ đứa nhỏ đâu. Con à, mẹ xin lỗi con, mẹ sai rồi, huhuhu..." Mai Tử khóc thương tâm muốn chết, trên mặt nước mắt nước mũi tèm lem, bộ dáng biết bao đáng thương.

Mấy bà lão cũng không nhịn được, đứng bên cạnh cô bật khóc. Người ở chỗ này đều lộ ra biểu tình không đành lòng, ngay cả An Trọng Anh - người biết khống chế biểu tình nhất - cũng đỏ bừng đôi mắt.

Người xem trực tiếp chẳng khá hơn bao nhiêu, rối rít cầm khăn giấy ra lau nước mắt.

Duy chỉ có Lâm Đạm và An Lãng biểu tình bình tĩnh trước sau như một. Không phải hai người họ lòng dạ quá cứng rắn, mà là thấy nhiều, sức chịu đựng cao hơn.

Lâm Đạm lo lắng Mai Tử quá kích động, hại chết cái thai khó khăn lắm mới giữ được, vì vậy vừa giúp cô đấm bóp vừa từ từ nói: "Đừng khóc, nếu em biết mình sai rồi, ngày sau chăm sóc đứa nhỏ cho tốt, bù đắp lại hết thảy là được. Chị có thể hiểu được nỗi khổ của em, một người phụ nữ đơn thân nuôi con lớn lên đúng là không dễ dàng, em sợ đứa trẻ phải theo em chịu tội..."

Lời cô còn chưa dứt, Bạch Chỉ Lan đã hất mấy bà lão ra, đi tới cạnh Mai Tử, lạnh lùng nói: "Đứa nhỏ với hai người mà nói là cái gì? Là một thứ đồ vật, muốn ném thì ném, muốn nhặt về thì nhặt? Các người có nghĩ tới cảm thụ của nó hay không? Các người có suy nghĩ xem nó có nguyện ý tới trên đời này hay không không? Nó chịu tội nhiều như vậy, sinh ra được có lẽ cũng chẳng kiện toàn, trưởng thành càng không kiện toàn, chỉ một câu đền bù nhẹ như không là có thể vãn hồi sao? Các người không xứng làm mẹ!"

Mai Tử bị mắng bối rối, nước mắt quên cả rơi. Lâm Đạm lập tức đứng lên, muốn trấn an Bạch Chỉ Lan đang kích động, thì thấy cô đẩy các bà lão ra, thật nhanh chạy đi.

"Dì Lâm dì cứ thủ chỗ này, cháu đi qua xem một chút. Yên tâm, cháu sẽ không để em ấy xảy ra chuyện đâu." An Tử Thạch vừa hô vừa đuổi theo.

Tổng đạo diễn nhớ tới thân thế của Bạch Chỉ Lan, cảm giác bên trong có lẽ có điểm hot đào sâu tiếp được, vì vậy lập tức nháy mắt với chuyên viên quay phim. Chuyên viên quay phim liền cấp tốc đuổi theo.

Lâm Đạm thật sự không đi được, chỉ có thể nhăn mày thật chặt nhìn bóng lưng dần biến mất của Bạch Chỉ Lan. An Lãng vỗ bả vai cô, thấp giọng nói: "Trở về rồi giải thích thêm cho con bé sau, nó là đứa trẻ ngoan, cuối cùng sẽ có ngày hiểu em."

"Ừ." Lâm Đạm gật đầu một cái, lúc này mới tiếp tục đấm bóp cho Mai Tử.

Mười phút sau, cảm giác đau đớn của Mai Tử quả nhiên giảm rất nhiều, tình huống của thai nhi cũng ổn định hơn, tổng đạo diễn lúc này mới sắp xếp người mang Mai Tử đi bệnh viện, lại thấy một chiếc máy bay trực thăng từ xa bay tới, hạ cánh xuống một mảnh ruộng bỏ hoang.

Trông thấy ký hiệu chữ thập đỏ trên máy bay, tổng đạo diễn ngạc nhiên: "Trực thăng cứu viện? Ai gọi thế?"

"Tôi." An Lãng ngăn cản mấy nhân viên muốn mang người đi, "Đừng động cô ấy, để người chuyên nghiệp tới, họ có mang theo dụng cụ."

"Vâng vâng!" Tổng đạo diễn gật đầu liên tục, sau đó vỗ ót nói: "Chậc, tôi đúng là óc heo mà! Lái xe không kịp đưa người tới, chúng ta có thể gọi máy bay! Tôi sao không nghĩ ra sớm chứ!"

Trái tim treo cao của mọi người rốt cuộc hạ xuống hoàn toàn, bởi coi như tình huống của Mai Tử chuyển biến tốt, cũng không thể đảm bảo trên đường cô tới bệnh viện có xảy ra chuyện gì bất ngờ hay không. Cô đã có triệu chứng lưu sản, đường từ thôn Tiểu Điền ra thành phố lại gồ ghề lắc lư, cứ lay động lên xuống như thế trời mới biết có lộ con ra ngoài luôn không. Hiện tại máy bay trực thăng tới, hết thảy dĩ nhiên vạn sự đại cát.

Người xem cũng cảm thấy vui vẻ yên tâm, không chút nương tay khen thưởng, toàn khu bình luận đều là trái tim và hoa tươi.

Có người trêu chọc: 【 Đạo diễn Kim, không phải ngài không nghĩ ra, mà là nhãn giới của ngài quá hẹp. Nếu ngài cũng giống An tổng lần nào đi công tác cũng bằng máy bay tư nhân, thời điểm cứu người ngài tự nhiên sẽ không nghĩ tới ô tô, mà trực tiếp gọi máy bay. 】

Đương nói chuyện, một hàng nhân viên cấp cứu vội vã chạy vào nhà Mai Tử, hấp tấp nói: "Nhường một chút, nhường một chút, cẩn thận đừng đụng tới dụng cụ của chúng tôi." Bọn họ trước đó đã biết tình huống, cho nên mang theo dụng cụ cầm máu tới.

Nhìn thấy Mai Tử đầy đầu đầy chân đều là châm, họ bối rối, qua một lúc lâu mới không đồng ý nói: "Sao mọi người lại dùng châm đâm huyệt bách hội và huyệt thái dương của cô ấy? Như vậy sẽ xảy ra chuyện đấy! Mau rút ra! Nếu không chúng tôi không thể cấp cứu cho cô ấy được!"

Lâm Đạm chưa mở miệng, bà Phương đã nóng nảy, ngăn nhân viên cấp cứu lại nói: "Không thể rút ra! Rút ra là máu không dừng được đâu!"

"Bà ơi bà đừng nóng, chúng tôi là nhân viên cấp cứu chuyên nghiệp, chúng tôi biết nên làm cái gì. Mọi người châm cô ấy như thế, hơn nữa toàn chỗ rất nguy hiểm, nếu như đập đầu vào đâu đụng tới chỗ cắm châm thì phải làm sao? Trách nhiệm này người nào tới chịu? Chúng tôi rất có kinh nghiệm, xin bà hãy tin chúng tôi."

Cứu người như cứu hỏa, những người này không dám chậm trễ thời gian, trấn an bà Phương một cách đơn giản xong liền chạy tới bên người Mai Tử, không nói hai lời rút cây châm trên đỉnh đầu cô ra. Bởi số châm này đâm toàn trên bộ phận yếu hại của con người, họ không dám dùng lực mạnh, chỉ đành kéo ra ngoài từng tí một, động tác vô cùng chậm chạp.

Lâm Đạm bị hai nhân viên cấp cứu chắn ở ngoài, muốn cản cũng không cản được. Cô vừa nói một câu "không thể rút ra" xong, nhân viên cấp cứu đã rút xong cây châm tại huyệt bách hội rồi.

Bác sĩ dẫn đầu nhìn quần áo sạch sẽ của Mai Tử, rốt cuộc cảm thấy không đúng, nghi ngờ nói: "Đợi đã, không phải bảo bệnh nhân rong huyết sao? Vì sao bây giờ còn tốt? Dụng cụ cầm máu rốt cuộc có cần dùng không?"

"Rong huyết đã được tiểu Lâm dùng châm cứu làm dừng lại, các người nhổ hết châm đi, không phải đang hại con gái tôi sao? Ai bảo các người tới? Các người mau đi cho tôi, đi mau đi mau! Tôi thấy các người tới không phải muốn cứu người, mà là để hại người thì có!" Bà Phương trợn mắt, cầm chổi lên muốn đuổi người. Trừ Lâm Đạm, ai bà cũng không tin.

Mấy nhân viên cấp cứu lộ ra biểu tình ẩn nhẫn không ưa. Mấy người dốt y còn thích nháo như bà Phương họ thấy nhiều rồi, nếu không phải đạo đức nghề nghiệp còn treo trên đỉnh đầu, họ cũng muốn đi luôn.

Bác sĩ dẫn đầu nhịn tính tình nói: "Bà à, bà phải tin tưởng kỹ thuật y học hiện đại chứ. Bệnh cấp tính như rong huyết không thể qua loa tin tưởng Trung y hay mấy phương thuốc dân gian bên ngoài được, phải kịp thời gọi 120, đưa người tới bệnh viện lớn, nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn đấy." Vừa dứt lời, cây châm tại huyệt thái dương của Mai Tử cũng bị rút xong.

【 Sẽ không xảy ra chuyện chứ? 】 Người xem trực tiếp không khỏi lo lắng.

【 Có thể xảy ra chuyện gì? Tôi thấy Mai Tử chẳng qua trở dạ thôi chứ không phải rong huyết, hết thảy là một vở kịch của tổ chương trình, mục đích là lừa gạt chúng ta tăng tỉ lệ xem! Mai Tử chảy máu nhiều có ai tận mắt nhìn thấy? Không đúng không? Mọi người xem Mai Tử đi, cô ấy giờ vẫn khỏe! Dù sao không phải diễn viên chuyên nghiệp, diễn tới sau liền lộ tẩy hết! Xì! 】

【 Tôi cũng thấy chuyện hôm nay quá giả! Cái gì mà châm cứu đâm huyệt, quỷ môn thập tam châm, các người đang đóng phim võ hiệp à? 】

Mấy anti bị Lâm Đạm vả sưng mặt lục tục ló đầu ra. Nhưng spam của họ còn chưa biến mất, chiếc quần ngủ sạch sẽ của Mai Tử bắt đầu chảy máu kịch liệt, trong chốc lát đã nhuộm đỏ nửa người dưới của cô. Một màn này quá mức chân thực, quá mức bất ngờ không kịp đề phòng, tuyệt không phải dùng đạo cụ hay hiệu ứng mà ra được. Huống chi còn đang trực tiếp, tổ làm chương trình đặt hiệu ứng kiểu gì?

Ngay cả nhân viên cấp cứu kinh nghiệm phong phú cũng sợ choáng váng, huống chi người khác? Một loạt dấu chấm than bay ngang đầu mọi người.

Lâm Đạm lập tức đẩy nhân viên cấp cứu ra, lần nữa châm vào huyệt bách hội và gan bàn tay cô, sau đó không nhanh không chậm miết miết. Một lát sau, cô buông tay, hai cây châm vẫn còn rung rung, giống như có dòng điện chạy qua. Khi chúng ngừng rung, máu tươi chảy không ngừng của Mai Tử đã được khống chế, lại một tràng nguy cơ được hóa giải.

Mai Tử thở ra một hơi, tê liệt ngã trên ván. Bà Phương chân cũng mềm nhũn, quỳ ngồi dưới đất kêu khóc: "Ông trời ơi, sao số Mai Tử của tôi lại khổ thế này, mắt thấy người đã tốt lên rồi, lại bị mấy người dày vò mất nửa cái mạng! Tôi đã bảo các người đừng rút ra, các người cứ khăng khăng không nghe! Các người có thể lợi hại hơn tiểu Lâm được sao?"

Nhân viên y tế kinh ngạc không thôi nhìn đám châm, lại xem Lâm Đạm biểu tình bình tĩnh, trên mặt không khỏi lộ ra biểu tình không dám tin. Bọn họ còn tưởng lúc gọi điện cấp cứu người nhà hoảng quá phóng đại bệnh tình lên, báo trở dạ thành rong huyết, hóa ra không phải! Mấy cây châm nho nhỏ này, thật sự khống chế được căn bệnh Tây y không làm gì được! Đây quả thực là kỳ tích!

Mấy anti trước đó còn ầm ĩ không dám ho he gì nữa, rối rít rụt cái mặt bị Lâm Đạm vả bôm bốp về. Những người còn lại ầm ầm quỳ xuống, sùng bái trước Lâm Đạm.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 622

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.