Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mẹ của nữ phụ pháo hôi (38)

Phiên bản Dịch · 2481 chữ

Chương 275: Mẹ của nữ phụ pháo hôi (38)

Lúc Lâm Đạm chạy tới nhà bà Phương, các bà lão trong thôn cũng tới, còn có mấy đứa trẻ núp ngoài cửa dáo dác nhìn quanh, biểu tình hết sức kinh hoàng.

"Ôi, tiểu Lâm tới rồi! Mau mau, đừng chắn cửa, để tiểu Lâm đi vào!" Một bà lão bưng một chậu máu tanh nồng nặc khẩn cấp đi ra, trông thấy Lâm Đạm không khỏi mừng rỡ.

"Tiểu Lâm cháu rốt cuộc đã tới, mau vào đi, Mai Tử chảy rất nhiều máu, chỗ bác đã thay hai chậu nước rồi, đệm giường nó ướt máu, sắp không chịu nổi nữa rồi. Đứa nhỏ này thật đáng thương, cháu nhất định phải cứu nó!"

"Cháu nói sao con bé lại nghĩ quẩn thế, đứa trẻ đã bảy tám tháng, mắt thấy sắp sinh, bây giờ hối hận thì cũng đã muộn. Không phải không có tiền thôi sao? Đám người già cả các bác có ai có tiền? Không phải vẫn sống tốt đấy sao."

"Các bà đừng đứng đấy nói nhảm nữa, mau để tiểu Lâm đi vào."

Mấy bà lão vừa nói chuyện vừa đẩy Lâm Đạm vào căn phòng gạch mờ tối. Chuyên viên quay phim là đàn ông, không tiện theo vào, chỉ đành cao giọng hô: "Lâm nữ sĩ, mọi người mau chóng mang sản phụ tới bệnh viện lớn đi, loại chuyện này không làm giải phẫu không được!"

Lâm Đạm khoát tay nói: "Không cần, để tôi xem tình huống đã rồi nói sau." Cuối cùng khép cửa phòng lại, ngăn cách tầm mắt mọi người.

An Lãng đứng ngoài chờ đợi, biểu tình có chút lo âu, nhưng không hoảng loạn. Hắn đã liên lạc với trực thăng cứu viện, nửa giờ nữa là đến nơi.

Người xem trực tiếp không rõ nội tình, vì vậy giận dữ bất bình nói: 【 Đến thời khắc mạng người sớm tối rồi, chuyên viên quay phim anh còn gọi cái beep ấy! Vọt vào khênh người ra đi chứ! 】

【 Mẹ Bạch Chỉ Lan đúng là điếc không sợ súng! Phụ nữ có thai chảy hai chậu máu, dì ta còn chạy vào kiểm tra tình huống. Nhìn con mẹ mày ý mà nhìn! Có biết trễ thêm mấy phút sẽ lấy mạng người ta không? 】

【 Phẫn nộ phẫn nộ! Còn cáu hơn cả sự kiện xe buýt lao xuống cầu! Lại thêm một người điên coi thường mạng của người khác! 】

【 Tôi cmn đã gọi điện báo cảnh sát! Đây là mưu sát biết không! Mưu sát! 】

【 Tôi cũng gọi 110! 】

【 Tôi cũng gọi! 】

Theo thời gian trôi đi, người xem càng ngày càng kích động, có người gọi điện báo cảnh sát, để cảnh sát tới bắt Lâm Đạm; có người gọi cấp cứu, để bệnh viện tới đón sản phụ đi; còn có người tố cáo truyền hình Liệp Ưng phạm pháp.

Chuyện quá mức khẩn cấp, Lâm Đạm không có thời gian cân nhắc nhiều như vậy, nhưng An Lãng thì đoán được phản ứng của đông đảo người xem. Phát hiện chuyên viên quay phim chuẩn bị tắt máy quay, hắn trầm giọng nói: "Mở máy, tiếp tục quay." Càng vào thời khắc nguy cấp, càng phải để người xem thấy rõ nhất cử nhất động của Lâm Đạm, tránh cho họ nhìn không thấy thì đem Lâm Đạm yêu ma hóa. Bởi hắn tin chắc, nếu không nắm chắc mười phần, Lâm Đạm tuyệt sẽ không lấy mạng người ra làm trò đùa. Cô hiền lành là thật, y thuật của cô cũng thật, hắn đối với cô tràn đầy lòng tin.

Chuyên viên quay phim không dám tin nói: "Đều đã tới nước này, chương trình của chúng ta vẫn quay?"

"Quay." An Lãng hạ lệnh như chém đinh chặt sắt, sau đó gọi điện thoại cho cao tầng Liệp Ưng và đài truyền hình XX, để họ tuyệt đối không cắt đứt tín hiệu, "Cho tôi nửa giờ, tôi đã gọi trực thăng cứu viện rồi. Tôi dùng danh dự của mình và cổ phần tại quý công ty thỉnh cầu mọi người tiếp tục truyền trực tiếp. Nửa tiếng sau, nếu chuyện không cách nào vãn hồi, tôi tự nguyện từ bỏ số cổ phần mình có, mọi người có thể ghi âm làm chứng cứ."

Cổ phần ở hai công ty của An Lãng tổng cộng phải đến mấy tỉ, ai không muốn nuốt? Xảy ra chuyện tự nhiên sẽ có người dưới gánh tội, cao tầng chỉnh đốn một thời gian rồi lại bình thường thôi, tổn thất xa không bằng lợi ích có được. Vừa nghĩ như thế, mấy vị cao tầng liền đồng ý.

Người xem quá độ tức giận, nhục mạ nói: 【 An Lãng, tao đ*t mười tám đời tổ tông nhà mày! Bây giờ là lúc nào rồi? Bây giờ là lúc một mạng người sắp không còn, mày còn bắt chuyên viên quay phim tiếp tục quay, mày có ý gì? Khó trách mày vừa ý mẹ Bạch Chỉ Lan, hai người đều điên! Chúng mày đang ăn bánh bao tưới máu người! 】

【 Tôi muốn chui vào màn hình tẩn hai người họ một trận! Tại sao trên thế giới lại tồn tại loại người ngu xuẩn cố chấp như thế? Cái nào quan trọng cái nào không quan trọng mấy người không biết phân biệt sao? Lui vạn bước mà nói, loại chuyện này có phải ai cũng dính đâu? Ngộ nhỡ sản phụ xảy ra chuyện gì, lỗi do ai? 】

Khi người xem đang tức giận bất bình, cõi lòng lên men, tổng đạo diễn rốt cuộc chạy tới, quơ chìa khóa trong tay hô: "Người đâu? Mau mang ra đây, chúng ta bây giờ lập tức tới bệnh viện!"

Cửa mở, Lâm Đạm tay đầy máu tươi bước ra, giọng bình tĩnh như thường: "Từ nơi này tới thành phố, nhanh nhất cũng phải ba tiếng, sản phụ chảy máu rất nghiêm trọng, nếu như không cầm máu trước, thì sẽ nửa đường chết trước. Tôi phải giúp cô ấy cầm máu trước."

"Cô cầm máu làm sao?" Tổng đạo diễn cũng biết rong huyết không thể dừng nổi, đừng nói ba tiếng, năm phút sản phụ cũng chưa chắc chịu được.

Giữa lúc hai người chưa nói thêm câu nào, âm thanh yếu ớt của Mai Tử từ trong nhà truyền ra: "Chị Lâm, cầu chị phải cứu con của em, em hối hận! Em muốn nó được sống!"

Người xem nghe nước mắt tràn ra, Lâm Đạm thì chỉ nhàn nhạt "ừ" một tiếng, thái độ bình tĩnh khiến người ta tức lộn ruột. Người xem liên mồm mắng chửi, toàn màn hình toàn ký hiệu đốm nhỏ hài hòa (phần chữ bị kiểm soát che đi vì quá tục và vô văn hóa), có thể tưởng tượng những lời kia có bao khó nghe, bao ác độc. Cái duyên và độ hảo cảm cô tích lũy được với người xem trước đó chỉ trong mấy phút đã mất sạch.

Tổng đạo diễn hốc mắt đỏ lên, lập tức nói: "Bất kể, chúng ta phải đưa người lên xe rồi nói sau."

"Bây giờ không thể động vào cô ấy, động vào chảy máu càng nhiều hơn." Lâm Đạm tới cái giếng ngoài sân rửa tay.

Mấy bà lão nghe lời này, vội vàng chắn tổng đạo diễn và các nhân viên khác ở bên ngoài, không cho phép họ vào mang người đi. Vị chuyên viên quay phim biết rõ cảnh này không nên quay, nhưng dưới ánh mắt áp bức lạnh lùng của An Lãng, không thể không tiếp tục giơ máy quay.

Người xem đã nổ tung tại chỗ, buột miệng nói: 【 Đ*t, con, mẹ! Đám bà già này có biết các bà đang làm gì không hả? Các bà đang đẩy đường sống duy nhất của Mai Tử ra ngoài đấy! Các bà giống hệt mẹ Bạch Chỉ Lan, là tội phạm giết người! 】

Dư luận chính là vậy đấy, dù Mai Tử chết bệnh không phải do ai gây ra, chỉ cần người khác dính vào, vậy thì đó là trách nhiệm của người khác. Một vài thời điểm, mọi người không phải không hiểu trắng đen, mà là bị thói quen đạo đức che mắt. Điểm xuất phát của Lâm Đạm là tốt, tấm lòng của cô cũng tốt, nhưng ai quan tâm? Người này nếu chết trong tay cô, thì đó chính là lỗi của cô.

Lâm Đạm bất kể cái gọi là nhân tính thế nào, cũng không để ý hậu quả, loại chuyện này cô đã dám nhúng tay, dĩ nhiên bởi cô trăm phần trăm nắm chắc. Nhanh chóng rửa vết máu sạch sẽ, cô cầm cồn ra tỉ mỉ lau ngón tay một lần, sau đó mở hộp thuốc, lấy một cái hộp dẹp, trong hộp là một bộ châm cứu dài ngắn lớn nhỏ không đồng nhất, do cô đặc biệt tìm người làm.

Khử trùng mỗi một cây châm xong, cô lần nữa tiến vào phòng.

Tổng đạo diễn bị mấy bà lão ôm tay chân không thể động đậy, chỉ đành la lớn: "Lâm nữ sĩ, không thể trì hoãn tiếp nữa! Đây là chuyện lớn liên quan tới mạng người, cô không nắm chắc ngàn vạn đừng nhúng tay!"

Đang lúc nói chuyện, lại một chậu máu nữa được bên ra ngoài, tiếng kêu cứu của Mai Tử dần dần nhỏ xuống, chung quanh một mảnh tĩnh mịch.

Tổng đạo diễn sắc mặt ảm đạm, trong lòng liên tục thì thầm: Xong rồi xong rồi, người sợ rằng đã chết, lần này thật sự xong rồi! Lão Kim, mày sắp đặt chương trình gì không sắp đặt, hết lần này tới lần khác muốn truyền hình trực tiếp, lần này người chết trong chương trình, còn quan hệ trực tiếp tới khách mời, xem mày làm thế nào đây! Các bố tại tổng cục sẽ hủy bát cơm của mày cho xem!

Nghĩ tới đây, tổng đạo diễn đầu gối mềm nhũn, đặt mông dưới đất không đứng dậy nổi.

Người xem thấy hắn hết sức đáng thương, không khỏi đồng tình nói: 【 Thanh danh một đời của đạo diễn Kim bị hủy rồi! Hắn cũng thật xui xẻo, tự dưng bị mẹ Bạch Chỉ Lan dìm xuống nước! 】

【 Người tổng cục vừa đến, tổ làm chương trình này từ trên xuống dưới đừng ai hòng thoát! 】

【 Uất ức quá mà, rõ ràng có thời gian cứu người, mẹ Bạch Chỉ Lan với mấy bà lão kia cứ khăng khăng không cho! Ngu muội! 】

【 Mọi người chớ ném toàn bộ trách nhiệm lên người mẹ Bạch Chỉ Lan, tôi nói lời công bằng, mẹ Bạch Chỉ Lan vừa tới, sản phụ đã chảy hai chậu máu, hơn nữa rong huyết không thể khống chế được, coi như thời gian không hề trễ, thật sự đưa người lên xe, không đi tới hai dặm thì kết cục như vậy sẽ xảy ra thôi! Cái chết của sản phụ không có quan hệ gì với dì cả! 】

【 Đúng vậy, đây là chuyện sức người không thể vãn hồi. Chảy máu quá nhiều quá nhanh, căn bản không chống đỡ được, trừ phi Đại La Kim Tiên tới, nếu không ai cũng không cứu sống được Mai Tử! Đây chính là chỗ xấu của thôn xóm hẻo lánh đấy, giao thông bất tiện, người bị bệnh, muốn kéo đi bệnh viện cũng kéo chết luôn! 】

【 Đừng cố tẩy trắng cho mẹ Bạch Chỉ Lan nữa! Dì ta không bằng hành nghề chữa bệnh còn chữa chết người, đây là sự thật, dì ta phải gánh vác trách nhiệm hình sự! Lần này chắc chắn phải ngồi tù! 】

【 Dựa theo luật pháp nước ta, không bằng hành nghề còn gây chết người, cao nhất sẽ xử bản án mười năm! 】

【 Đáng đời! Đây là cái giá phải trả khi coi thường nhân mạng! 】

Trong tiếng chỉ trích tức giận của người xem, bà Phương rốt cuộc được An Trọng Anh và Bạch Chỉ Lan nâng vào cửa nhà, há mồm liền hỏi: "Mai Tử nhà tôi sao rồi?"

"Còn ở bên trong, không có chuyện gì." Một bà lão an ủi.

"Không có chuyện gì? Mới vừa rồi còn có tiếng, bây giờ ngay cả chút âm thanh cũng không nghe được, người sợ rằng đã chết!" Tổng đạo diễn khóc lên như một đứa trẻ, nước mắt nước mũi tèm lem.

Bà Phương kinh hoàng, con ngươi đảo một vòng liền tê liệt ngã xuống đất.

Chuyên viên quay phim do dự ấn nút tắt máy, lại nghe An Lãng trầm giọng nói: "Tiếp tục quay, xảy ra chuyện tôi chịu trách nhiệm."

Chuyên viên quay phim rụt tay về, thấp không nghe nổi nói: "An tổng, thứ cho tôi nói thẳng, bây giờ đã hại mạng người rồi, hơn nữa còn ngay trước mặt người xem, chuyện này huyên náo quá lớn, sợ rằng ngay cả ngài cũng không làm gì được."

Anh ta vừa dứt lời thì nghe Bạch Chỉ Lan kích động hô lên: "Anh nói gì? Người đã chết? Nhưng mẹ tôi còn bên trong!" Không ai hiểu rõ hơn cô nhân tính và dư luận có thể ác độc tới trình độ nào. Tại thế giới tự do ngôn luận này, một luồng sóng dư luận có thể giết chết người một cách dễ dàng.

Cô đầu gối nềm nhũn, thiếu chút nữa ngã ngồi xuống, may mà An Tử Thạch âm thầm nắm tay cô, dùng sức kéo lên.

"Trước đừng hoảng hốt, vào xem rồi nói sau." Anh thấp không nghe nổi nói.

Bạch Chỉ Lan gật đầu, đạp bước chạy về phía căn phòng gạch, tay vừa đụng phải cánh cửa, một bà lão trước đi ra, cười hì hì nói: "Máu dừng rồi, hai người nữa mau tới giúp Mai Tử lau máu đi, chờ lát nữa đưa nó tới bệnh viện."

Lâm Đạm theo phía sau, mặt mũi vẫn trầm tĩnh như thế.

"Người không sao?" Bạch Chỉ Lan run giọng nói.

"Không sao, bên trong mùi máu quá nồng, con gái như con tốt nhất không nên vào." Lâm Đạm khoát tay nói.

Bạch Chỉ Lan rướn cổ lên nhìn vào trong, sau đó dọc theo khung cửa trượt xuống, thở ra một hơi thật dài.

Nhìn thấy phản ứng của cô, tổng đạo diễn bối rối, An Tử Thạch và An Trọng Anh bối rối, ngay cả người xem lòng đầy căm phẫn cũng bối rối.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 571

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.