Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mẹ của nữ phụ pháo hôi (33)

Phiên bản Dịch · 2734 chữ

Chương 270: Mẹ của nữ phụ pháo hôi (33)

An Tử Thạch đập vỡ ba chậu hoa lan giá trên trời, trong lòng tự nhiên không dễ chịu. Ước chừng qua mấy phút anh mới từ khiếp sợ phục hồi tinh thần lại, sau đó ý thức được đây là chương trình truyền hình trực tiếp, không thể cắt nối biên tập, chuyên viên quay phim quay được cái gì thì cái đó lập tức được phát lên internet. Nói cách khác, chuyện mẹ Bạch Chỉ Lan giàu có trá hình chỉ sợ đã huyên náo tất cả mọi người đều biết.

Anh không nghi ngờ kiến thức và năng lực trinh thám của người xem chút nào. Đã từng có ngôi sao nữ đăng ảnh đơn nghỉ phép lên weibo, kết quả bị cư dân mạng moi ra được cô ta ngoại tình, hơn nữa từ đủ các loại chi tiết suy đoán ra nam tài tử dẫn cô ta lạc lối là vị nào.

Cư dân mạng mà nghiêm túc lên, năng lực tuyệt đối có thể so với Sherlock Holmes.

An Tử Thạch vội vàng quay đầu nhìn chuyên viên quay phim, phát hiện đối phương đã quay xong toàn bộ hoa lan trên kệ một lần, đã không cách nào ngăn cản. Sau đó anh càng tuyệt vọng hơn phát hiện, những đóa lan kia giá trị không kém hơn ba chậu hoa anh làm vỡ chút nào. Mẹ Bạch Chỉ Lan chính là thánh thủ nuôi lan, danh phẩm khó nuôi thế nào đi nữa cũng được cô chăm sóc dáng dấp khỏe khoắn tươi tốt, nở rộ bừng bừng khí thế.

Lan phỉ thúy, thánh hà, tiên đô mai, thiêu chỉ mai, tiếu xuân... Hoa lan trên kệ một cây so một cây càng quý giá, một cây so với một cây càng hiếm thấy, thật sự chói mù mắt người khác!

Phát hiện chuyên viên quay phim đặt ống kính quá gần, quay đủ loại góc độ một bụi lan trong góc, An Tử Thạch vội vàng đi tới kiểm tra tình huống, ngay sau đó sợ ngây người: "Lan thủy tinh? Còn cây này, chẳng lẽ là lan thủy tinh biến dị? Không không không, phiến lá của nó chắc là tố quan hà đỉnh biến dị; không không không, cánh hoa nó nhỏ dài, là lan quỷ biến dị mới đúng; không không không, nó gom đủ ưu điểm của cả ba loại hoa lan, hắn là ghép gen..."

An Tử Thạch vò tóc, trông có chút xốc xếch. Anh muốn kéo chuyên viên quay phim, lại sợ quấy rối đối phương thì đổ kệ hoa mất, chỉ có thể nói giọng khàn khàn: "Tiểu Hoàng, cậu cách xa một chút, đừng quay nữa!"

Chuyên viên quay phim xoay người quay ảnh đế.

An Tử Thạch lui về sau hai bước, giơ hai tay lên, gò má hơi trắng bệch: "Cậu đừng quay nữa, nhanh đi ra ngoài!"

Chuyên viên quay phim không rõ chuyện gì, lại không thể mở miệng nói chuyện, chỉ đành giơ máy quay tiếp tục làm việc.

Người xem sắp cười vỡ bụng, rối rít comment: 【 An Tử Thạch luống cuống rồi, ngay cả tay cũng không biết để đâu, chỉ có thể giơ lên làm động tác đầu hàng. 】

【 Người không biết không sợ, anh giai quay phim nếu biết chân tướng, chỉ sợ làm vỡ luôn máy quay. 】

【 Tui ngửi được không phải mùi hoa, mà là mùi tiền! 】

【 Vẻ mặt ngu ngơ của Bạch Chỉ Lan thật đáng yêu. 】

【 Dáng vẻ cô ấy bắt đền An Tử Thạch cũng chu choe chết đi được. Nếu biết giá cả thật của chúng, tui hoài nghi cô ấy sẽ bán An Tử Thạch để đền tiền, ha ha ha ha... 】

【 Đoán xem mẹ Bạch tới sẽ có biểu tình gì, liệu có chém hai đứa dở này luôn không? 】

【 Mắng té tát chắc là không, dù sao trước ống kính mà, nhưng sắc mặt khẳng định khó coi. 】

Trong khi người xem đang cười trên sự đau khổ của người khác, Lâm Đạm rốt cuộc đã tới, theo sau là An Lãng và An Trọng Anh sắc mặt nghiêm trọng. Nhìn thấy chậu hoa vỡ, cô mắt không chớp, mày không nhăn, bình tĩnh nói: "Chỉ Lan, đi lấy ba chậu hoa mới tới."

"Dạ." Bạch Chỉ Lan chạy tới phòng kho cách vách cầm tới ba chậu hoa.

An Lãng nhìn chằm chằm ba bụi lan nói: "Còn có thể trồng sống sao?"

"Có thể, tu bổ rễ hỏng một chút, ngâm trong nước thuốc tiêu độc, hong khô, sáng sớm ngày mai dời chậu là được." Lâm Đạm với nói chuyện vừa cắt sạch chỗ rễ biến đen hoặc bị hư thối, lại chế một chậu thuốc tiêu độc, ngâm rễ chính mấy phút, đặt lên một cái giá.

Hoa lan được cô xử lý quá phiến lá bóng loáng xanh biếc, đóa hoa vẫn nở rộ như ban đầu, không xuất hiện dấu hiệu khô héo. Nhưng bây giờ chưa nói được gì, phải đợi sáng mai quan sát tiếp.

An Lãng nhìn chằm chằm thủ pháp chuyên nghiệp của Lâm Đạm một hồi, lại xem những đóa hoa khác trên kệ, không khỏi hít sâu một hơi: "Những người không có nhiệm vụ đi ra ngoài, không được chạm vào bất kỳ thứ gì trong phòng ấm!"

Bạch Chỉ Lan, An Tử Thạch, kể cả mấy chuyên viên quay phim lập tức nối đuôi lui ra khỏi phòng ấm, không dám lộn xộn chút nào.

Người xem bình luận: 【 Ầy, mẹ Bạch đúng kiểu gặp nguy không sợ. Bốn chục triệu tí nữa thì trôi theo dòng nước, dì ngay cả lông mày cũng không nhíu lấy một cái! 】

【 Nhìn biểu tình An tổng, chắc hắn cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. 】

【 Nói nhảm, lúc ông An còn sống thích nhất hoa lan, bụi lan tố quan hà đỉnh mười lăm triệu kia thiếu chút nữa bị ông đoạt được, chú không biết sao? Dưới sự hun đúc của ông cụ An, An tổng nhìn một cái ra ngay giá trị của số lan này, không khẩn trương mới lạ! 】

【 Nhất là bụi lan thủy tinh ấy, vừa đụng vào liền hóa thành nước, tương đương trực tiếp ném một hai chục triệu tiền mặt vào lửa đốt, cự phú như nhà họ An cũng không dám làm thế! 】

【 Ai nói mẹ Bạch không xứng với An tổng? Mẹ Bạch mới thật sự là thâm tàng bất lộ! Dì không cần gả cho nhà giàu có, bản thân dì đã giàu sẵn rồi. Của hồi môn là phòng ấm giá trị mấy trăm triệu, có cưới các chú có khi các chú không dám lấy! 】

【 Bây giờ phòng hoa đã ra ánh sáng, thời gian đang quay chương trình trong ngoài nhà toàn là máy quay với nhân viên, không sợ ăn trộm ghé thăm, nhưng quay chương trình xong rồi thì phải làm sao? Cái nhà này chỉ có hai người là Bạch Chỉ Lan và mẹ Bạch ở mà? Hai người có đánh thắng côn đồ được không? 】

【 Không lừa mọi người, mới vừa rồi đến cả tui cũng động tâm muốn đi trộm, chứ đừng nói tới những người tâm tư khó dò! Chương trình trực tiếp chính là không tốt ở điểm này, xảy ra tình huống khẩn cấp sẽ không kịp xử lý! 】

【 Có thể dời hoa đi chỗ khác mà. 】

【 Bụi lan thủy tinh kia dời kiểu gì thím nói xem nào. Hoa lan là một loại hoa rất dễ hỏng, chỉ cần nhiệt độ và độ ẩm chênh lệch chút xíu, chúng sẽ khô chết! Trong chốc lát, thím bảo mẹ Bạch tìm ra chỗ nào thích hợp cho hoa bây giờ? 】

【 Xong rồi xong rồi, mị đã tưởng tượng ra cảnh tượng phòng hoa bị phần tử khủng bố ngoài vòng pháp luật ghé thăm. 】

Nhưng Lâm Đạm trong ống kính không hoảng loạn chút nào, Bạch Chỉ Lan mơ mơ màng màng, cũng không có phản ứng đặc biệt gì. Hai người đặt hoa lan xử lý xong lên giá, dọn dẹp bùn đất và mảnh vỡ chậu hoa sạch sẽ, xong rồi chuẩn bị rời đi.

An Lãng mở di động lên xem weibo, trầm giọng nói: "Lâm Đạm, phòng hoa của em đã lên hot search, nếu em tin tôi, tôi giúp em liên lạc tới một nơi an toàn để dời hoa." Hắn cố ý nói ngay trước ống kính, mục đích là muốn nói cho mấy người tâm tư khó dò rằng hắn đã chuẩn bị dời hoa đi. Còn chưa đủ, chờ người của hắn tới, hắn sẽ để tổ chương trình chuyển địa điểm quay trực tiếp ra ngoài, như vậy có thể bảo đảm an toàn cho hai mẹ con.

Lâm Đạm là người làm việc vẹn toàn, tự nhiên có kế hoạch dự phòng. Cô lễ phép từ chối lời đề nghị của An Lãng, sau đó lấy di động gọi điện: "Alo, chú Trầm ạ? Là cháu, sáng sớm mai chú tới giúp cháu dọn hoa đi ạ. Đúng vậy, chú cũng thấy tin tức rồi ạ? Không không không, còn nhiều thời gian, người ở nhà cũng nhiều, hẳn không xảy ra vấn đề gì. Vâng, cháu cảm ơn chú, bye bye."

Sau khi cúp điện thoại, cô bình tĩnh nói: "Đi thôi, ngày mai sẽ có người tới xử lý chỗ hoa này."

An Lãng nhăn mày nói: "Tin được không?"

"Tin được." Lâm Đạm khóa cửa phòng ấm, không nhanh không chậm rời đi, không hề kêu la hay tinh thần đại loạn như dự đoán của người xem.

An Lãng nhìn gò má của cô, khẽ cười nói: "Tôi hình như chưa từng thấy dáng vẻ hốt hoảng của em bao giờ."

"Anh mới biết tôi bao lâu?" Lâm Đạm kỳ quái nhìn hắn.

"Hơn một tháng có tính lâu không?"

"Không tính."

"Đối với em thì không tính, đối với tôi thì có. Người với người thật ra rất kỳ lạ. Có người quen biết mười mấy năm, mà mình dường như chẳng hiểu gì họ cả; có người chỉ gặp một lần, lại tựa như thân quen cả đời."

Lời này Lâm Đạm chẳng biết tiếp thế nào, cô thấy ai cũng xa lạ, hời hợt, cho nên hoàn toàn không lĩnh hội được tâm tình của An Lãng. Tránh cho lúng túng, cô chỉ đồng hồ đeo tay nói: "Sắp sáu giờ rồi, tôi nên đến phòng bếp nấu cơm."

An Lãng yên lặng thở dài, ôn nhu nói: "Tôi giúp em."

Người xem nhìn bóng lưng hai người, không dám tin bình luận: 【 Ý lời vừa rồi của An tổng có phải là hắn vừa thấy đã yêu mẹ Bạch? 】

【 Đúng vậy, chính là ý này! 】

【 Tôi vốn cho mẹ Bạch là bà nội trợ tuyệt vọng, giờ mới phát hiện dì mới là người thắng nhân sinh cuối cùng. Dì có nhan sắc, có tài hoa, có tiền, có con gái tiền đồ rộng mở và An tổng xuất sắc hơn người theo đuổi, dì đã leo lên đỉnh cao đời người rồi! 】

【 Bạch Chỉ Lan thật tốt số! Hay nói Bạch Trúc là Mary Sue phiên bản đời thực, thật ra Bạch Chỉ Lan mới là vai chính vở kịch đúng không? Nếu như mẹ cô ấy và An tổng ở bên nhau, Bạch Trúc ngay cả xách giày cho cô ấy cũng không xứng! Nhà họ Bạch là nhà giàu mới nổi, không có căn cơ, sao chọc nổi nhà họ An? 】

【 Vậy cũng phải đợi mẹ cô ta gả cho An tổng rồi nói. Mẹ cô ta dù có tiền, tài sản vẫn chưa tới mức như Bạch Bằng Phi, chớ nói nhà giàu có, ngay cả nhà giàu mới nổi cũng không tính! 】

【 Thế cũng giàu hơn bác nhá! 】

Khu bình luận lại tiếp tục ồn ào, càng ồn ào thì tỉ lệ xem càng cao, từ khóa tương quan leo hết lên top search, tổng đạo diễn cười chỉ thấy răng không thấy mắt.

Không ai phổ cập khoa học cho Bạch Chỉ Lan, cho nên cô một mực không biết số hoa kia bao nhiêu tiền. Cô bỏ chổi vào phòng đựng đồ, chuẩn bị tới sân sâu đút Ngốc Bao và Chạy Nhanh ăn cơm, thì thấy Tiểu Quả cầm di động thét lên chạy tới: "Chị Chỉ Lan, chị Chỉ Lan! Có người gửi tin nhắn cho em, nói muốn ra giá hai mươi triệu mua lan thủy tinh của dì Lâm! Chị mau đưa cho dì Lâm xem đi, tránh chậm trễ chuyện của dì!" Nói xong cô mới phát hiện chuyên viên quay phim đang quay mình, không khỏi bối rối.

Bạch Chỉ Lan bối rối một lúc, sau đó xác nhận lại: "Em vừa bảo có người ra giá hai mươi triệu mua lan của mẹ chị? Em đùa à?"

Một màn kia đã bị chuyên viên quay phim quay được, người xem cũng nhìn thấy rồi, Tiểu Quả dứt khoát nói thẳng: "Không phải trò đùa đâu, chị mang di động đưa cho dì Lâm xem đi. Những người đó không liên lạc được với chị và dì Lâm nên mới nhắn tin cho em. Chờ lát nữa chị nên lên mạng xem thử đi, phòng ấm của dì Lâm đã nổi khắp mạng rồi."

Bạch Chỉ Lan nhận di động định thần nhìn lại, biểu tình không khỏi cứng đờ, sau đó tắt khung trò chuyện, xem tin tức và top search, thần sắc nửa tin nửa ngờ đã bị khiếp sợ thay thế. Mỗi một đóa lan trong phòng ấm của mẹ đều được cư dân mạng screenshot lại, kèm theo tài liệu và hình ảnh, post một bài có tên 《 Đào móc những đóa lan cao quý nhất thế giới, nơi đây cần cái gì có cái đó! 》

Dưới mỗi một tấm hình đều có định giá của các cư dân mạng, thấp nhất ba triệu, cao nhất là ba dấu hỏi, cùng lời nhận xét: Nếu gặp được người cuồng nhiệt, giá cả không có mức max.

Không có mức max nghĩa là sao, đùa à? Mẹ mình không phải nông dân trồng hoa sao? Mẹ mình ngay cả xe ô tô năm chục nghìn cũng không mua nổi! Bạch Chỉ Lan càng nhìn biểu tình càng quái dị, đầu ngón tay lướt lướt cứng đờ. Chỉ thấy người giàu nhất Trung Quốc Niếp Hải Thành lão tiên sinh dùng weibo chính thức của mình @ weibo của Bạch Chỉ Lan, Tiểu Quả và Quách Vũ Vi, nói thẳng: 【 Xin hỏi lão hủ có thể may mắn gặp mặt Lâm nữ sĩ hay không? Lão hủ thành ý mười phần, mong chờ trả lời, cảm ơn. 】

Niếp Hải Thành là nhân vật còn truyền kỳ hơn cả An Lãng, mà chuyện ông yêu lan thành si cả Trung Quốc này không người không biết không người không hiểu. Lúc này ông liên lạc với Bạch Chỉ Lan làm gì, câu trả lời không cần nói cũng biết.

Bạch Chỉ Lan ngây ngẩn, chuyên viên quay phim nhắm ngay màn hình di động, cho weibo một lần cận cảnh. Trên thực tế, coi như anh ta không quay, người toàn nước Hoa cũng biết cả rồi, Niếp Hải Thành lão tiên sinh bị mấy bụi lan mẹ Bạch Chỉ Lan nuôi hấp dẫn tới. Ông nguyện ý ra bao nhiêu tiền mua số hoa này, không người nào biết, nhưng giá cả chắc chắn không thấp. Quan trọng hơn là, có quan hệ tốt với lão tiên sinh này, có thể liên đới đạt được tài nguyên phong phú người ngoài cầu mà không được, nghĩ cũng không dám nghĩ.

Con ngươi Bạch Chỉ Lan càng trừng càng lớn, sau đó phát ra tiếng rống kinh thiên động địa: "An Tử Thạch, anh mau đền tiền cho bà đây!!!"

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 660

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.