Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mẹ của nữ phụ pháo hôi (25)

Phiên bản Dịch · 2440 chữ

Chương 262: Mẹ của nữ phụ pháo hôi (25)

An Tử Thạch không cách nào phủ nhận, sau khi xem xong phần trực tiếp của Bạch Chỉ Lan, cõi lòng cứng rắn của anh bị đôi mắt nỉ non của cô làm mềm thành vũng nước. Dù tâm cơ thâm trầm thế nào, cô cuối cùng vẫn chỉ mới mười tám, lớn lên trong sự khinh thường của Bạch Bằng Phi và sự gạt bỏ của Lưu Mạn Ny, Bạch Trúc debut có nhà họ Bạch lót đường, còn cô chẳng có gì, chỉ đành tự mình liều mạng. Dưới hoàn cảnh như thế, cô tham công cầu danh chút cũng dễ hiểu.

An Tử Thạch không tự chủ được than thở một tiếng, lắc đầu thầm nghĩ: Khó trách người xem sẽ chán ghét Tiểu Trúc. Bạch Chỉ Lan và mẹ cô ấm áp động lòng người tới vậy, tường hòa an ninh, người xem sao còn thích huyên náo phù hoa bên Tiểu Trúc cơ chứ. Bạch Chỉ Lan và Tiểu Trúc tạm thời không so sánh, chỉ nói Lưu Mạn Ny và Lâm nữ sĩ thôi, thứ bậc tinh thần của hai người căn bản không cùng level. Một bên bay lượn trên trời, một bên còn chạy bộ dưới đất, chênh lệch quá lớn! Có người mẹ như này, khó trách chỉ cần ba ngày ngắn ngủi, Bạch Chỉ Lan đã xảy ra biến hóa lớn đến thế.

Tắt chiếu lại, An Tử Thạch không bài xích quyết định của cô chú như trước nữa. Anh mở trang chủ website xem bảng ái tâm cùng bảng xếp hạng tỉ lệ xem, cực kỳ ngạc nhiên phát hiện lực kêu gọi và sức hấp dẫn của mình không phải cao nhất, số liệu của Bạch Chỉ Lan còn cao hơn anh nhiều lắm.

An Tử Thạch sờ quai hàm mình, hình như nghe thấy tiếng vả mặt bôm bốp. Anh thờ ơ liếc bảng ái tâm một cái, sau đó ánh mắt như đóng đinh vào vị trí đầu bảng. Lãng? Không phải người anh đang nghĩ đấy chứ? Chú sao lại đi xem dăm ba thứ livestream nhàm chán được! Huống chi nếu xem, chú cũng phải xem cháu chứ? Khen thưởng cũng phải khen thưởng cho cháu chú chứ? Dựa vào cái gì lại tặng Bạch Chỉ Lan lắm tiền thế? Khó trách chú muốn đi quay cùng mình, bị mẹ con Bạch Chỉ Lan đánh động rồi chớ giề?

An Tử Thạch đáy lòng chua lòm, mở weixin muốn chất vấn chú, song lúc ấn nút gửi lại thôi, lặng lẽ xóa tin nhắn đi.

Đúng vào lúc này, Bạch Trúc gửi cho anh một weixin: 【 Hôm nay thật uất ức, muốn khóc... 】

Uất ức, muốn khóc? Nhớ tới bóng lưng nhào vào lòng mẹ khóc sụt sùi của Bạch Chỉ Lan, nhớ tới thân thể gầy yếu và gương mặt tiều tụy của cô, An Tử Thạch thật sự không cảm thấy Bạch Trúc có chỗ nào mà uất ức. Trong xóm núi nhỏ bế tắc, có người không có tiền ăn cơm đi học, có người không có con cái chăm sóc, có người bị bệnh không có tiền khám bác sĩ hay mua thuốc, so sánh với họ, đừng nói Bạch Trúc không có tư cách kêu uất ức, ngay cả Bạch Chỉ Lan kêu thì cũng có chút cố làm ra vẻ.

---

Trầm Bích Thủy mong trăng mong sao, rốt cuộc mong được hộp dược cao Lâm Đạm tự mình làm. Cô không kịp chờ đợi mở hộp ra, muốn bôi lên mặt, thì người đại diện ngăn lại: "Đừng bôi, để chị mang tới bệnh viện hóa nghiệm trước đã, nhìn xem có thành phần kích thích hay chất cấm không."

"Không cần đi," Trầm Bích Thủy theo bản năng phản bác: "Nó do mẹ Bạch Chỉ Lan làm cho em ấy, người làm mẹ sao lại hại con gái mình được?"

"Người ta mười lăm năm không gặp, em sao biết họ có tình cảm thật hay diễn trò? Mọi việc cẩn thận một chút không sai. Em đợi chị mấy tiếng thôi, kết quả hóa nghiệm rất nhanh là có." Người đại diện vừa nói vừa bỏ hộp vào túi xách.

Trầm Bích Thủy không có cách nào, đành ngồi chờ ở nhà, rảnh rỗi nhàm chán chụp mấy tấm gương mặt sưng như đầu heo của mình, chuẩn bị khỏi thì đăng cho fan xem, chọc cười bọn họ chơi. Cô giống hệt Bạch Chỉ Lan, cũng thuộc kiểu người ngay thẳng không thích làm bộ, bình thường rất thích đăng ảnh xấu của mình trên weibo, không hề kiêng kỵ tí nào.

Cô bên này đang lướt weibo, người đại diện gọi điện tới, giọng hết sức nhanh nhẹn: "Mới hóa nghiệm xong rồi, thành phần hộp dược cao này chủ yếu là tích tuyết thảo (rau má), hồng tham, bạch chỉ, tử căn các loại, còn có vài thành phần không kiểm tra ra, nhưng cơ bản có thể xác định là không có chất kích thích, không có độc tố, không có vi khuẩn, an toàn hơn cả đồ trang điểm của các hãng nổi tiếng. Nhân viên kiểm tra nói trực tiếp ăn dược cao cũng được, bôi trên mặt càng không có vấn đề."

Trầm Bích Thủy lập tức nở nụ cười, thúc giục: "Vậy chị mau mang dược cao về cho em nhanh lên! Em bảo chị rồi mà, múc một muỗng mang đi cũng được chứ sao, đem cả hộp đi làm chi. Em vội lắm đây này! Em sớm nói rồi, Chỉ Lan không hại em đâu, mẹ cô ấy càng không thể hại cô ấy được!"

Người đại diện bất đắc dĩ nói: "Chị không phải sợ cô ấy hại em, mà là sợ dược cao không hiệu quả như em tưởng tượng. Họ dù sao đang quay chương trình mà, phải chế tạo vài tình huống diễn cho thu hút chứ."

"Chỉ Lan làm người thế nào em hiểu rõ, cô ấy không biết giả mù sa mưa đâu, chị mau về đi!" Trầm Bích Thủy không lướt weibo nữa, ngồi trước gương nhìn cái đầu heo của mình, kiên nhẫn chờ đợi. Trong lúc đó, đạo diễn có gửi một tin nhắn tới, hỏi mặt cô khôi phục thế nào rồi, cô trấn an: "Đạo diễn ngài yên tâm, hẳn hai ngày sau là khỏi."

Tuy lời nói là vậy, nội tâm cô vẫn rất bất an. Hiệu quả của dược cao có thể thay đổi tùy người, ngộ nhỡ Bạch Chỉ Lan bôi cái là khỏi, mình bôi lại không có phản ứng gì thì sao? Ngộ nhỡ cô bôi không chỉ không phản ứng, mà còn sưng to hơn thì sao?

Trầm Bích Thủy đang miên man suy nghĩ, người đại diện đã trở lại.

"Nếu cảm thấy da ngứa ngáy hoặc đau đớn, em nhớ lập tức rửa đi. Thuốc không thành vấn đề, nhưng em có mẫn cảm với thành phần nào của thuốc không thì vẫn là ẩn số. Đây là kết quả kiểm tra hóa nghiệm, em xem thử đi này."

"Aiyo, chị đi tìm bệnh viện lớn nhất thành phố cơ đấy."

"Mặt em là chén cơm của chị đấy, em bảo chị không coi trọng được sao?"

"Khổ cực chị rồi."

Trầm Bích Thủy dùng nước lạnh rửa mặt, sau đó dè dặt bôi dược cao lên da. Ban đầu cô không dám bôi nhiều, sợ sinh ra kích thích, kết quả dược cao vừa tiếp xúc với da, chỗ đau nóng rát bỗng thấy mát rượi, cứ như hạn hán gặp mưa rào, sảng khoái cực kỳ.

Trầm Bích Thủy nhịn không được rên một tiếng, người đại diện sợ tới mặt trắng bệch: "Em không sao chứ?"

"Rất thư thái!" Trầm Bích Thủy thở dài: "Thuốc vừa mới bôi lên, da em không ngứa không đau, còn mát lạnh, cứ như quạt gió đang phả thẳng vào mặt ấy."

"Thần kỳ như vậy?" Người đại diện nửa tin nửa ngờ.

"Thật thật! Thuốc này khẳng định có hiệu quả!" Trầm Bích Thủy trong nháy mắt tràn đầy lòng tin với dược cao, quét một đống lớn lên.

"Vậy tối nay em đi ngủ sớm đi, sáng sớm ngày mai chị tới xem kết quả, thuận tiện mang bữa sáng cho em." Người đại diện lúc này mới lo lắng rời đi.

Hôm sau, Trầm Bích Thủy mơ màng bò dậy, đầu tiên vào nhà vệ sinh, sau đó mở vòi nước rửa mặt. Rửa sạch sẽ dược cao trên mặt, cô nhìn về phía gương, ánh mắt trừng to hơn chuông đồng. Đúng vào lúc này, người đại diện xách một hộp cơm đi tới, cao giọng hô: "Thủy Thủy, rời giường thôi! Mặt em khá hơn chút nào chưa? Tí nữa đạo diễn lại gọi tới hỏi bây giờ."

"Chị Tưởng, chị xem này!" Trầm Bích Thủy vội vội vàng vàng từ phòng ngủ chạy ra, chỉ gò má trắng nõn của mình nói: "Em khỏi rồi! Em khỏi hết rồi!"

"OMG, hiệu quả nhanh như vậy?" Người đại diện sợ hết hồn, đi nhanh tới, nắm mặt Trầm Bích Thủy nhìn nhìn, hoàn toàn không nhìn ra chút tì vết nào. Chỗ sưng hoàn toàn xẹp rồi không nói, ngay cả bề mặt da cũng bóng loáng non mịn, chẳng khác gì SPA cả đêm.

Trầm Bích Thủy giơ gương soi, thờ dài nói: "Dược cao này thật sự toàn năng, có thể tiêu viêm, xóa bớt, chữa dị ứng, làm ẩm, đúng là bộ trang điểm năm trong một mà! Da em quá mỏng, trước mắt tùy thời vẫn bị dị ứng, hộp dược cao này em phải mang tới đoàn làm phim, bảo vệ tính mạng! Aiz, không được, một hộp quá ít, em phải gọi cho Lan Lan xem có thể lấy thêm mấy hộp không. Chị nói xem sao số con bé đấy tốt thế không biết? Mẹ nó vừa vẻ ngoài đẹp vừa khí chất tốt, tài nấu nướng năm sao, y thuật cũng rất lợi hại, ba ngày giúp nó hút mấy triệu fan, so với đoàn đội công ty còn toàn năng hơn! Em nếu có người mẹ như thế thì tốt biết bao nhiêu.

Người đại diện vuốt cằm nói: "Mẹ cô ấy đúng là bất phàm. Ngày hôm qua Nghiêm tổng còn bảo chị là muốn mẹ cô ấy tới công ty ký hợp đồng. Mẹ cô ấy bảo dưỡng tốt vô cùng, hơi huấn luyện một chút là có thể làm diễn viên, MC, còn có thể quay quảng cáo, làm người mẫu, con đường rất rộng. 1m75 đã coi như rất cao, tỉ lệ cơ thể còn tốt đến thế, ngực trở xuống toàn là chân, ngay cả vóc người Bạch Chỉ Lan cũng không bằng. Chị nếu ký hợp đồng với dì, nhất định trong thời gian ngắn nhất nâng dì nổi tiếng."

"Chị thôi đi, người ta cảnh giới tư tưởng thế nào, hiếm lạ giới giải trí hay sao? Em nhìn người vẫn chính xác mà, mẹ Bạch Chỉ Lan rất lợi hại, vấn đề không phải chị có xem trúng người ta không, mà là người ta có xem trúng chị không. Hơn nữa, người ta đã sớm hot rồi, nếu như mở weibo, đảm bảo một phút một triệu lượt follow." Trầm Bích Thủy vừa nói chuyện vừa cầm di động lên gọi điện cho Bạch Chỉ Lan.

Bên kia rất nhanh bắt máy, biết được da cô đã khỏi, cao hứng cho cô từ thâm tâm, còn đồng ý lập tức mang thêm một ít dược cao tới.

Người đại diện nóng nảy, nhỏ giọng nói: "Giúp chị đặt mấy hộp đi, chị đưa tiền!"

Trầm Bích Thủy liếc xéo mắt, nhưng vẫn mặt dày hỏi xin nhiều thêm mấy hộp.

Sau khi cúp điện thoại, Trầm Bích Thủy sướng rơn ngắm mình trong gương một hồi, chụp mấy tấm hình, rồi đăng lên weibo cùng mấy tấm mình chụp hôm qua, kèm theo kết quả giám định. Cô viết thế này: 【 Cảm ơn ân đưa thuốc của mẹ Bạch, chứng dị ứng của cháu đã khỏi, có thể về tổ kịch quay phim rồi! @Ca sĩ đẹp nhất Bạch Chỉ Lan, đừng quên gửi bưu điện cho chị thêm mấy hộp nữa nha, chị chờ cứu mạng! 】

Weibo vừa đăng, cộng đồng mạng hoàn toàn bị hiệu quả của dược cao trấn trụ, một đám người tràn vào khu bình luận, kêu khóc xin thuốc. Nếu Lâm Đạm đăng ký weibo, vào lúc này sợ rằng đang bị quần thể người da dị ứng rộng lớn vây công.

Tiểu Quả cầm di động vọt vào phòng khách, hưng phấn nói: "Dì Lâm, hay là dì đăng ký weibo đi?"

Lâm Đạm trực tiếp từ chối: "Không làm." Nguyên chủ đã đăng ký một nick rồi, cô mỗi ngày giúp đối phương tới weibo của Bạch Chỉ Lan báo danh là được, quả thực không muốn đăng bài hay gì đó, quá phiền.

"Nhưng chị Chỉ Lan đã hủy tất cả công việc, chị ấy còn chưa đủ nổi tiếng, biến mất một hai tháng rồi còn ai nhớ tới chị ấy nữa? Khoảng thời gian này chúng ta chỉ có thể dựa vào weibo để xoát độ tồn tại thôi. Người xem quên rất nhanh, chúng ta phải nghĩ cách để chị ấy một mực xuất hiện giữa tầm mắt mọi người chứ ạ."

Tiểu Quả vừa dứt lời, đã bị Bạch Chỉ Lan bác bỏ: "Chị không muốn, chị bây giờ chỉ muốn yên tĩnh làm âm nhạc thôi." Trước kia cô luôn so cao thấp thắng thua với Bạch Trúc, nhưng giờ đây, cô cảm thấy đợi ở xóm núi này với mẹ cũng không tồi. Nổi hay không mặc quái nó chứ, có tiền hay không cũng mặc xác, làm chuyện mình thích, sống cuộc sống mình muốn, đó mới là sướng nhất.

Tiểu Quả quả thực chẳng có cách nào với đôi mẹ con Phật hệ này, suy tính nửa ngày mới nói: "Hay là trong một tháng chương trình không quay, em mở một nick livestream, tiếp tục livestream cuộc sống hàng ngày của mọi người nha? Yên tâm, em chỉ quay video dì Lâm nấu ăn thôi, các cái khác không quay."

Nấu ăn đối với mình chỉ là tiện tay mà thôi, đúng là không phiền. Vừa nghĩ thế, Lâm Đạm cũng đồng ý.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 677

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.