Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mẹ của nữ phụ pháo hôi (8)

Phiên bản Dịch · 2512 chữ

Chương 245: Mẹ của nữ phụ pháo hôi (8)

Lâm Đạm thông qua giấc mộng nọ thấy được cuộc đời ngắn ngủi của Bạch Chỉ Lan, tự nhiên cũng biết đối phương tính tình thế nào. Chỉ có thể nói hai mẹ con này sở dĩ thảm đến thế, có liên quan rất lớn tới tính cách của hai người. Nguyên chủ nhạy cảm, tự ti, thích chui vào ngõ cụt, khiến cho mình càng lún càng sâu; Bạch Chỉ Lan hoàn toàn di truyền tâm tư nhạy cảm của bà, biểu hiện ra bên ngoài gai góc sắc bén, tổn thương người khác đồng thời cũng tổn thương chính mình.

Nếu như hai người có thể cất giữ chút xíu mềm mại, dùng yêu thương ôm ấp lân xnhau, mà không phải giơ gai nhọn lên phòng ngự, mọi chuyện tuyệt sẽ không đi tới một bước kia. Người khác chỉ nói một chút, nguyên chủ đã tin con gái dùng ma túy; Bạch Chỉ Lan bị hỏi đến lập tức cuồng nộ, mà không phải kiên nhẫn giải thích, vì vậy chuyện không thể vãn hồi được nữa.

Thời điểm trải qua hết thảy trong mơ, Lâm Đạm còn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, làm sao có người có thể mất lý trí tới trình độ này? Làm sao có thể không có bất kỳ biện pháp cứu vãn nào mà chạy tới phương hướng bết bát nhất như điên như thế? Nhưng, thời điểm cô chân chính đối mặt với Bạch Chỉ Lan, mới hiểu không phải cái gì cũng khống chế nổi.

Bạch Chỉ Lan nói chuyện cơ hồ không dùng đầu, trong lòng nghĩ cái gì, há miệng liền phun ra, căn bản không quản trường hợp. Tính cách như vậy nói dễ nghe thì là ngay thẳng, nói khó nghe thì là EQ thấp. Rõ ràng đang quan tâm, mà qua giọng điệu của cô thổi phồng lên, lập tức biến thành trách cứ.

Lâm Đạm không cần nghĩ cũng biết, người xem truyền hình trực tiếp đang khiển trách hành động "không kiến thức hành nghề, hại mình hại người" của cô. Vừa mới bắt đầu đã hố mẹ ruột mình, Bạch Chỉ Lan quả thực quá hợp với chủ đề chương trình, một đứa trẻ chính tông. Lâm Đạm than thầm trong lòng, trên mặt lại không hiện, ôn hòa nói: "Mẹ có chừng mực, con chớ nghĩ bậy bạ."

Bạch Chỉ Lan nóng nảy, vội vàng mở hộp thuốc của mình ra, trách móc: "Sao lại do con nghĩ bậy bạ? Mẹ không nghe thấy sao? Bà ấy nói cháu trai mình bị đau bụng, cháu trai bà ấy chắc mới là trẻ con phải không? Trẻ con thì càng không thể dùng loạn thuốc. Mẹ cái gì cũng không hiểu thì đừng qua loa với người ta, chữa hết vạn sự đại cát, không chữa khỏi thì mẹ gánh nổi trách nhiệm sao?"

Vì phòng máy quay quay được tên thuốc, tiết lộ riêng tư của ngôi sao, Tiểu Quả bẻ hết thuốc ra khỏi vỏ, dùng chai nhỏ đựng, bên ngoài dán nhãn lên. Bạch Chỉ Lan lấy ra chai nhỏ viết mấy chữ "thuốc tiêu chảy", đưa cho Lâm Đạm, thúc giục: "Thật may con có mang theo thuốc dự phòng. Đây là thuốc tiêu chảy, một viên uống vào là có hiệu quả ngay, mẹ nhanh lên một chút đưa cho trẻ con nhà người ta đi. Sau này đừng khám bệnh cho người ta nữa, để tự họ đi bệnh viện."

Lâm Đạm đè nén dục vọng muốn thở dài, hỏi: "Loại thuốc tiêu chảy này tên là gì?"

Bạch Chỉ Lan nhăn mày nói: "Hộp đã hủy rồi, con làm sao biết. Con bình thường đều uống loại thuốc này, hiệu quả rất tốt."

Lâm Đạm nhận lấy chai ngửi một cái, kiên nhẫn nói: "Trẻ con hai ba tuổi đến lúc cuối hạ đầu thu rất dễ đau bụng, nếu như không quá nghiêm trọng, tốt nhất đừng nên uống thuốc. Tiêu chảy có thể mang vi khuẩn, mầm bệnh cùng các chất độc có hại do cơ thể đứa trẻ sinh ra theo đường ruột tống ra ngoài, giảm bớt tác hại với bản thân. Uống thuốc, ngược lại sẽ khiến các chất độc đó đọng lại trong cơ thể, phá hỏng sức khỏe của trẻ. Huống chi, thuốc tiêu chảy hay bán trên thị trường sử dụng các thành phần như loperamide, tetracycline, norfloxacin, tác dụng phụ rất lớn, trẻ con từ năm tuổi trở xuống không thể dùng. Loại thuốc con mang tới chứa norfloxacin, cấm dùng cho trẻ con dưới mười hai tuổi."

Lúc cô nói chuyện, Tiểu Quả đã mang hướng dẫn sử dụng thuốc tìm đến, bên ngoài ống kính dùng sức gật đầu với Bạch Chỉ Lan, bày tỏ Lâm Đạm nói đều đúng cả.

Người xem đang xem trực tiếp cũng vội vàng tra baidu, sau đó kinh ngạc phát hiện, những gì mẫu thân đại nhân nói đều chính xác, nếu như chất điện giải của trẻ nhỏ không rối loạn, không thể uống thuốc qua loa.

【 Con bà nó, ai nói mẹ Bạch Chỉ Lan không có học? Tôi phát hiện kiến thức của dì rất uyên bác nha! 】

【 Uyên bác cái rắm! Người thật sự có kiến thức có văn hóa nên khuyên bà lão kia đưa cháu mình tới bệnh viện mới đúng. 】

【 Đưa cái gì đưa, bà lão kia vốn là diễn viên tạm thời tổ làm chương trình mời tới, thêm diễn cho mẹ Bạch Chỉ Lan mà thôi, người ta là một phụ nữ nông thôn, chẳng có sở trường gì, phải thể hiện tí chứ? 】

【 Bà lão mới vừa rồi rõ ràng bỗng nhiên đến thăm, sau khi vào cửa biểu tình vừa lo lắng vừa cẩn trọng, không giống diễn kịch tí nào! Bà lão nông thôn có kỹ thuật diễn tốt vậy sao hả? Huống chi khuôn mặt của mẹ Bạch Chỉ Lan thật là đẹp, tui cảm thấy dì chính là người mẹ đẹp nhất, có một không hai! 】

【 Không đẹp được bằng An Trọng Anh đâu! 】

【 Đẹp hơn An Trọng Anh nhiều ấy chứ, tôi chẳng phải fan của ai, tôi nói thật! 】

【 Dì ấy chẳng qua là một người phụ nữ nông thôn, dựa vào đâu so sánh với An nữ thần nhà tui, fan Bạch Chỉ Lan đừng có mà quá tự luyến! 】

【 Đám lắm miệng các người nháo đủ chưa thế? Dân quê người ta thích dùng bài thuốc dân gian, cũng không phải ăn vào miệng, chẳng qua dán vào rốn thôi, chết người làm sao được. 】

Khu bình luận cãi vã cả ngày, may mà Bạch Chỉ Lan không cầm di động, bằng không sẽ bị đả kích nữa cho xem.

Cô sau khi trải sự đời trở nên phá lệ nhạy cảm với đánh giá của người ngoài. Biết mình sai rồi, sắc mặt cô trở nên lúc xanh lúc trắng rất khó coi, nhưng không biết nên hóa giải tình cảnh này thế nào bây giờ. Cô giống như một con nhím, nội tâm đè nén khát vọng tình thương của mẹ, nhưng lại dùng gai nhọn đối mặt với đối phương. Người từ nhỏ lớn lên trong ngôn từ lạnh lùng cùng quyền cước đấm đá của ba mình là cô, không biết cái gì gọi là làm nũng nhu mì, càng không biết thế nào là được yêu.

Lâm Đạm đỡ trán, càng cảm thấy đáy lòng mệt mỏi. Cô là người không có trí nhớ, cảm tình vốn ít ỏi, bảo cô dùng tình thương của mẹ đi cứu Bạch Chỉ Lan, thật sự quá làm khó cô rồi.

Hai người đứng trước vali hành lý, mặt đối mặt trầm mặc, bầu không khí tỏ ra rất lúng túng.

Đạo diễn bên ngoài ống kính giơ một tấm bảng lên, trên đó viết một hàng chữ lớn —— làm cơm cho mẹ cô.

Bạch Chỉ Lan ánh mắt sáng lên, lập tức nói: "Chúng ta thật lâu không gặp mặt, con làm cho mẹ một bữa cơm nhé?"

"Được." Lâm Đạm có cũng được không có cũng chẳng sao gật đầu.

Đạo diễn xoay lưng, thở dài một tiếng. Xem ra hắn phải tìm một biên kịch tới, viết xong kịch bản, để hai người họ dựa theo mà diễn, chứ không chương trình sẽ hỏng luôn mất. Hắn cho tới giờ chưa từng thấy qua hai mẹ con nào lúng túng tới mức độ này.

Người xem truyền hình trực tiếp không khỏi thở dài nói: 【 Hai người này chẳng giống mẹ con tí nào, sống chung cực kỳ mất tự nhiên. 】

【 Bạch Trúc với mẹ cô ấy ấm áp hơn nhiều, ở chung một chỗ cười cười nói nói, như vậy mới thoải mái chứ. 】

【 Chắc sau này sẽ tốt hơn chăng? Dẫu sao hai người là mẹ con, cảm tình vẫn còn đó. 】

Bất kể người ngoài nói thế nào, chương trình vẫn phải tiếp tục quay. Bạch Chỉ Lan sửa hai tay sạch sẽ, hứng chí bừng bừng đi vào phòng bếp, thở dài: "Con còn tưởng rằng mẹ dùng củi đốt lò đâu, không nghĩ tới chỗ mẹ cái gì cũng có."

Nhân viên quay phim quay một lượt các dụng cụ làm bếp hiện đại hóa như lò điện siêu sóng, lò nướng, nồi áp suất, thể hiện sự chuyên nghiệp của phòng bếp. Người xem cũng rất kinh ngạc, hoàn toàn không nghĩ tới dụng cụ trong nhà gỗ nhỏ lại đầy đủ hết như thế.

"Ăn cơm là đại sự đời người, không thể qua loa." Lâm Đạm vén tay áo lên chuẩn bị hỗ trợ, lại bị Bạch Chỉ Lan ngăn cản: "Mẹ tới phòng khách xem ti vi đi, con tới là được."

"Cũng được." Lâm Đạm gật đầu một cái rồi đi ra ngoài.

Bạch Chỉ Lan mở tủ lạnh, lấy nguyên liệu nấu ăn ra, rửa rửa, thái thái, động tác nhìn qua rất chuyên nghiệp. Hơn một tiếng sau, ba món ăn một món canh được đặt lên bàn, mùi thơm khá được, bày trí không tệ, nhưng ăn vào mồm lại mặn chát, cứ như trực tiếp ăn muối luôn vậy.

Lâm Đạm lập tức phun đồ ăn ra, ừng ực uống nước.

Bạch Chỉ Lan khẩn trương hỏi: "Thế nào ạ? Ăn không ngon sao?"

"Quá mặn." Lâm Đạm thật thà đáp.

Bạch Chỉ Lan nếm thử một miếng, sau đó vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, đứng dưới góc tường nôn mửa.

Cùng lúc đó, các ngôi sao khác cũng đã làm xong cơm cho bậc phụ huynh. Dù tài nấu nướng của họ có fail đến mức nào đi chăng nữa, căn bản không ăn nổi, các phụ huynh vẫn mỉm cười ăn xong, còn khen tài nấu nướng của họ có tiến bộ. Nhìn bữa cơm ấm áp của các vị khách quý khác, lại xem hai mẹ con Lâm Đạm và Bạch Chỉ Lan, biểu tình người xem một lời khó nói hết.

【 Tui rốt cuộc biết tại sao Bạch Chỉ Lan ngay thẳng vậy rồi, hóa ra đều di truyền từ mẹ. 】

【 Mẹ Bạch quá ngay thẳng mà, mặn quá thì đừng nhai, nhắm mắt nuốt xuống là xong, sau đó trước ống kính khen con gái tí, đó mới là việc chính xác phải làm nha! Hãy làm theo cô An Trọng Anh này, trứng gà rán An ảnh đế làm cho dì sắp đen rồi, dì vẫn mỉm cười nuốt xuống, đây mới là kỹ thuật diễn chứ! 】

Lâm Đạm cũng không biết biểu hiện của mình lại dẫn tới một đống lời phun tào của người xem với Bạch Chỉ Lan. Cô lúc này đang cầm một chiếc khăn lông và một chai nước, yên lặng chờ đối phương nôn xong.

"Cảm ơn, con không sao." Bạch Chỉ Lan dè dặt chùi miệng, e sợ lau mất trang điểm.

"Mẹ thấy con rất có vấn đề." Giọng Lâm Đạm cứng rắn: "Đi vào nhà, mẹ giúp con bắt mạch."

"Mẹ thật sự biết khám bệnh?" Bạch Chỉ Lan lơ đễnh khoát tay: "Con là bị đồ ăn mình làm làm cho buồn nôn, không có chuyện gì đâu."

Lâm Đạm nghe mà không vào, cầm cổ tay cô cẩn thận tìm tòi, chân mày càng nhíu càng chặt, "Còn nói không sao, nếu không trị liệu, thân thể con sẽ sụp đổ! Cơ thể con bài tiết rối loạn, kỳ kinh nguyệt không đều, dạ dày yếu ớt, tóc rụng số lượng lớn, cân nặng sụt đột ngột, cả đêm mất ngủ dẫn tới nhịp tim kém, khí tạng suy kiệt. Con mới mười tám mười chín tuổi, thân thể còn không bằng ông lão bảy tám chục tuổi, con còn nói mình không sao? Da con bị viêm nghiêm trọng như thế, còn trang điểm đậm, con không muốn gương mặt này nữa sao?"

Lâm Đạm không nói tiếp mà vén ống tay áo Bạch Chỉ Lan lên, để cánh tay gầy trơ xương của cô bại lộ dưới ánh đèn, sau đó vén ống quần cô, kiểm tra đôi chân tưởng chừng bấm một cái là gãy của cô. Lâm Đạm vạn vạn không ngờ tới, Bạch Chỉ Lan không phải một năm sau mới bị bệnh, mà đã sớm từ lúc này, thậm chí mấy năm trước, đã yên lặng chịu đựng sự hành hạ của chứng trầm cảm.

Nếu không mất ngủ, stress, đói bụng thời gian dài, cơ thể cô sẽ không tệ hại tới trình độ này. Chỉ trách cô quá biết ngụy trạng, mỗi lần đều mặc váy dài hoặc quần áo rộng rãi, che giấu cơ thể gầy như que củi của mình. Mà khung xương của cô rất đẹp, trang điểm lên, ai cũng không nhìn ra tí tiều tụy nào. Cô dưới vực sâu tuyệt vọng giãy giụa, không mở miệng cầu cứu nổi, càng không tìm được ai đưa tay giúp đỡ. Cô cô đơn mà sống, cô đơn mà đi, cho đến chết rồi cũng không ai hiểu cho nỗi thống khổ ấy.

Nhớ tới bóng người tung mình nhảy xuống trong mơ, Lâm Đạm trong lòng chua xót từng cơn, càng dâng lên lửa giận hận sắt không thành thép. Cô cưỡng chế nói: "Đi rửa mặt sạch sẽ, thay quần áo. Bây giờ đã vào thu, con còn mặc váy làm gì, không thấy lạnh sao?"

Lộ mặt mộc ra trước ống kính sẽ tạo thành ảnh hưởng gì với sự nghiệp của Bạch Chỉ Lan, Lâm Đạm đã hoàn toàn không còn lo lắng nữa rồi. Trên thế giới này, có thứ gì quan trọng hơn sinh mạng không? Mạng chẳng còn, còn cần danh cần lợi làm gì?

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 8
Lượt đọc 686

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.