Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tận thế (hoàn)

Phiên bản Dịch · 2418 chữ

Chương 237: Tận thế (hoàn)

Tiêu Tuấn Lâm cho tới giờ chưa từng tiếp xúc thân mật với bất kỳ người nào. Anh vốn tưởng rằng mình sẽ chán ghét buồn nôn, thậm chí sinh ra bóng ma tâm lý, nhưng trên thực tế, bờ môi Lâm Đạm còn ngọt ngào hơn anh tưởng nhiều. Anh nhẹ nhàng ngậm một hồi, lại đưa đầu lưỡi dè dặt liếm liếm, giống như đứa trẻ lần đầu được ăn kẹp, lòng tràn đầy ngạc nhiên và rung động.

Hôn xong, anh lui về, cười khẽ nói: "Thật ồn ào."

Lâm Đạm đần độn nhìn anh.

Anh cốc đầu cô, lặp lại: "Chỗ này của em thật ồn."

Lâm Đạm một lát sau mới ý thức được tiến sĩ đang nói cái gì, không khỏi lắc đầu một cái, hất văng tiếng ông ông ra khỏi não mình, "Anh có thể theo dõi suy nghĩ của tôi?"

"Không thể nói là theo dõi, chẳng qua tinh thần lực của em quá yếu, trước mặt anh cơ hồ là trong suốt." Tiêu Tuấn Lâm thẳng thắn nói.

Lâm Đạm chợt gật đầu, cũng không cảm thấy sợ hãi. Thứ nhất, tâm tư cô trước nay rất đơn giản, không có gì không thể để người ta biết; thứ hai, tiến sĩ cũng thân bất do kỷ, chính anh hẳn còn hi vọng bỏ đi năng lực này hơn bất kỳ người nào khác. Anh là một nhà khoa học, cần nhất là yên tĩnh, mà không phải đủ các loại suy nghĩ tạp nham ngu xuẩn lại buồn cười tùy thời chui vào óc mình.

Phát hiện phản ứng của Lâm Đạm quả như mình dự kiến, đôi mắt thâm thúy của Tiêu Tuấn Lâm lóe lên ánh sáng vui thích. Anh không nhịn được cúi đầu xuống, muốn lần nữa thưởng thức viên kẹo mến yêu, lại bị Lâm Đạm tránh ra.

Tròng mắt anh tối sầm lại, hỏi: "Thế nào? Kỹ thuật của anh không tốt sao? Anh còn có thể cải tiến."

"Không không không, không phải vậy." Lâm Đạm chẳng biết tại sao, bỗng có chút buồn cười. Hóa ra tiến sĩ ngay cả hôn cũng thật tình như thế, giống như đang nghiên cứu khoa học vậy. Cô che miệng lại, thẳng thắn nói: "T... Em đang suy nghĩ, mình có cần khử trùng miệng mình trước không."

"Không cần, trong lòng anh em chính là người sạch sẽ nhất." Tiêu Tuấn Lâm nghiêng đầu, muốn che giấu khóe miệng nhịn không được cong lên của mình, lại làm lộ ra lỗ tai đỏ bừng.

Lâm Đạm không biết tiếp lời này ra làm sao, trên thực tế, cô có trả lời hay không, tiến sĩ hẳn cũng có thể cảm nhận được tâm tình của cô. Cô bây giờ đầu óc rất loạn, tựa như rơi vào ma chướng, muốn cố gắng vùng vẫy đi ra, mà càng vùng thì càng choáng váng. Cô cần thời gian bình tĩnh lại một chút.

Hai người đứng đối diện nhau, đều không nói lời nào, biểu tình lạnh lùng giống nhau như đúc, nhưng lỗ tai cũng giống hệt nhau hồng hồng, giống như hai con thỏ cố ra vẻ trấn định.

Niếp Đình và Lạc Ngọc Hành chỉ có thể đứng ở cách đó không xa, ánh mắt phức tạp nhìn họ.

Liễu Diệp còn đang chiến đấu, cũng đã là nỏ hết đà. Người bình thường cảm giác được nguy hiểm sẽ phòng thủ, né tránh, thậm chí là chạy, mà cô ta chỉ có thể bất kể giá nào tấn công, tấn công, tấn công nữa. Cô ta giống như con dế bị nhốt trong chai, mà Tiêu Tuấn Lâm chính là người cầm cọng cỏ chơi đấu dế, không ngừng bắt cô ta chiến đấu, lại hoàn toàn không để ý tới liệu đầu cô ta có bị địch nhân cắn đứt hay không.

Cô ta luôn biết, giữa cao thủ với nhau cũng tồn tại cách biệt, nhưng không biết rằng, cách biệt này lại lớn tới mức vượt qua giống loài, vượt qua núi rừng vượt qua đại dương, rạch ra ranh giới giữa trời với đất.

Trong mắt Tiêu Tuấn Lâm, cô ta căn bản không được tính là một người, chỉ có thể nói là một món đồ chơi, hơn nữa rất nhanh sẽ bị vứt bỏ. Khi cô ta giết chết đồng đội cuối cùng, dị năng của cô ta đã tiêu hao sạch sẽ, một bên tay bị một dị năng giả hệ phong cắt chỉ còn lại xương trắng, một cái chân bị đất đâm thủng, ngực phá mở một lỗ thủng to, phần lưng cắm mấy chuôi dao sắc bén, máu tươi chảy ròng ròng ra ngoài. Cô ta lúc này, chỉ có thể dùng cụm từ "chật vật không chịu nổi" hình dung.

"Nhanh như vậy đã kết thúc sao?" Giọng Tiêu Tuấn Lâm có chút chưa thỏa mãn.

Lâm Đạm chậm rãi gật đầu, trong đầu còn đang không ngừng tự hỏi: "Tiến sĩ tại sao lại thích mình? Why?"

Tiêu Tuấn Lâm cười liếc cô một cái, sau đó ngoắc ngoắc ngón tay với Liễu Diệp.

Liễu Diệp ngũ quan vặn vẹo, biểu tình kháng cự, song vẫn khập khễnh đi tới bên người anh, quỳ xuống.

Tiêu Tuấn Lâm lại nói với Niếp Đình và Lạc Ngọc Hành: "Hai người cũng tới đây đi. Chuyện này hai người cũng nên nghe một chút."

Niếp Đình và Lạc Ngọc Hành không sờ tới đầu hòa thượng (= không biết đối phương suy nghĩ gì), nhưng vẫn bước nhanh tới.

"Nói đi, cô rốt cuộc là thứ gì." Tiêu Tuấn Lâm nhìn chằm chằm Liễu Diệp.

Liễu Diệp há miệng liền thổ lộ bí mật giấu sâu nhất trong lòng ra ngoài.

Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, qua ước chừng nửa phút, Lạc Ngọc Hành mới nói chém đinh chặt sắt: "Không thể nào! Tôi tuyệt sẽ không thích loại phụ nữ lòng dạ đen tối như cô! Cô tưởng ông đây mù à!"

Cho dù đã sớm trải qua tuyệt vọng đời trước, Liễu Diệp vẫn cảm thấy đau đớn như bị moi tim, hóa ra cô ta vẫn chưa thể buông xuống Lạc Ngọc Hành, nếu không sẽ không bị một câu nói tùy ý của hắn mà tổn thương sâu sắc đến vậy. Cô ta ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt oán hận lại khó bỏ nhìn người đàn ông càng thêm anh tuấn và cường đại hơn đời trước này. Hắn cường tráng hơn kiếp trước rất nhiều, cũng chẳng phải người suốt ngày bị tin dữ hành hạ đến ngủ cũng không yên nữa. Anh em tốt của hắn chưa chết, em gái hắn cũng chưa chết, cho nên hắn bây giờ thần thái hăm hở phấn chấn, hết thảy quả thật khác biệt.

"Cho nên cô đến tìm tôi, là bởi kiếp trước tôi thầm mến cô, cô cảm thấy tôi có thể bị cô tùy ý lợi dụng đúng không?" Niếp Đình từng câu từng chữ hỏi.

Liễu Diệp gật đầu một cái, yên lặng trả lời.

Niếp Đình cười lạnh một tiếng, sau đó sải bước rời đi. Hắn không muốn gặp lại người này lần nữa.

Liễu Diệp đột nhiên nhìn về phía Lâm Đạm, tựa hồ muốn lột sạch bí mật của cô, đầu lại "rầm" một tiếng nổ tung. Tất cả mọi người giật nảy mình, bao gồm cả Lâm Đạm. Cô không định giết người diệt khẩu, bởi cô không quan tâm người khác có hoài nghi hay không. Cô biết mình thật sự tồn tại, đang làm những gì, nên đi nơi nào, vậy là đủ rồi.

Nhưng, khi Niếp Đình và Lạc Ngọc Hành hướng ánh mắt chất vấn về phía cô, cô không từ chối điều này. Không phải cô làm thì nhất định là tiến sĩ, dù sao cô đã quen giúp tiến sĩ bảo vệ bí mật, cũng không thiếu lần này.

"Là tôi giết." Tiêu Tuấn Lâm ngược lại thẳng thắn: "Tôi là dị năng giả hệ tinh thần."

Mặc dù sớm có dự liệu, Niếp Đình và Lạc Ngọc Hành vẫn lộ biểu tình kinh ngạc. Dị năng giả hệ tinh thần có thể nổ tung đầu người? Đây là nguyên lý gì?

"Thủ lĩnh, không xong! Nơi này mùi máu tanh quá nồng, có bầy zombie đang vây lại! Chúng ta mau mau lái xe trở về thôi!" Một binh lính đứng đằng xa nhắc nhở.

"Đi thôi, trở về." Lạc Ngọc Hành quyết định thật nhanh, leo lên chiếc xe gần nhất.

Lâm Đạm lập tức dùng màng nước nhiệt độ cao rửa sạch hàng ghế sau xe một lần, sau đó đỡ tiến sĩ lên. Bất kể tiến sĩ mạnh đến mức nào, trong lòng cô, anh vẫn rất yếu ớt, thời thời khắc khắc cần người chăm sóc.

Tiêu Tuấn Lâm liếc mặt đất đầy vết máu vốn có chút chán ghét, lắng nghe thấy tiếng lòng của Lâm Đạm, lại mím môi cười cười. Hai người cùng rúc vào góc nhỏ, ai cũng không nói chuyện, cảm giác rất an nhàn.

Bất tri bất giác, Tiêu Tuấn Lâm dưới sự bao bọc của luồng tinh thần lực ấm áp như nước thủy triều của Lâm Đạm mà ngủ mất, mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ. Sau khi căn cứ số một bị thủy triều zombie tiêu diệt, anh được Lạc Ngọc Hành cứu ra, nhưng không chịu được sự bẩn thỉu dọc đường đi, tự tiện rời khỏi đội ngũ, đi tới một bệnh viện, tự bỏ mình vào một khoang thuốc khử trùng đóng kín.

Thân thể anh lâm vào ngủ say, ý thức lại rời ra bên ngoài, chứng kiến sự quật khởi huy hoàng của Mã Trạch và loài người. Zombie bị họ tiêu diệt, một đất nước mới được họ dựng lên, hết thảy tỏ ra thật phồn vinh, tràn đầy hy vọng. Nhưng Mã Trạch căn bản không cách nào hiểu rõ thành quả nghiên cứu của anh, không hợp thành tinh hạch thích hợp được, chỉ có thể dùng tinh hạch zombie thay thế để khởi động khôi giáp sinh hóa. Tinh hạch bị hút khô năng lượng sẽ tự động biến mất, phải thay viên khác mới có thể tiếp tục sử dụng, nhưng zombie đã sớm tuyệt diệt, tinh hạch còn lại dùng một viên thiếu một viên, mà loài người muốn trở nên mạnh mẽ thì cũng cần tinh hạch zombie trợ giúp. Vì vậy, bánh xe lịch sử lắc lư chao đảo, loài người rơi vào khốn cảnh trước nay chưa từng có.

Thế nhưng, động thực vật không hề dừng bước chân tiến hóa chút nào. Chúng càng ngày càng lớn mạnh, càng ngày càng thông minh, dần dần cắn nuốt bản đồ của loài người, leo lên đỉnh của chuỗi thức ăn. Hết thảy đều loạn cào cào, chỉ ngắn ngủi vài thập niên, đất nước huy hoàng kia liền bị chôn vùi xuống đất, mai táng theo lịch sử. Có lẽ một ngày kia, nó sẽ được sinh vật có trí khôn mới do hành tinh này thai nghén ra đào lên tiến hành nghiên cứu, nhưng Tiêu Tuấn Lâm hiển nhiên không đợi nổi nữa.

Toàn thế giới chỉ còn lại mình anh, ý thức của anh không ngừng quanh quẩn trong đêm trường tĩnh mịch, không người đáp lại, không người bầu bạn, cuối cùng từ từ suy yếu. Mấy trăm năm sau, anh trở lại bệnh viện kia, thả ý thức mình vào lại thân thể, rốt cuộc nghênh đón tử vong chân chính. Máy duy trì tính mạng cơ thể anh phát ra tiếng ông ông, bị thực vật biến dị xung quanh phát hiện, xoắn thành mảnh vụn.

Đau đớn khi thân thể tê liệt nháy mắt vọt tới, làm Tiêu Tuấn Lâm đột nhiên tỉnh dậy. Anh lần đầu lộ ra biểu tình buồn bã, trong đầu cái gì cũng không nghĩ, duy chỉ còn cô tịch sâu đậm.

"Tiến sĩ anh sao thế?" Lâm Đạm lo âu nhìn anh, nhắc nhở: "Đến sở nghiên cứu rồi, anh nên xuống xe."

"Không," Tiêu Tuấn Lâm bỗng nhiên cầm thật chặt tay Lâm Đạm, từng câu từng chữ nói: "Anh cảm thấy em nói không sai, thế giới bên ngoài đúng là rất tốt. Từ nay về sau, anh có thể sống chung với em không?"

"A?" Lâm Đạm ngu người.

"Em không muốn?" Tiêu Tuấn Lâm lộ ra biểu tình đau thương.

Lâm Đạm giật mình một cái, vội vàng nói: "Em dĩ nhiên nguyện ý, em chỉ lo lắng anh không quen thôi."

"Em ở bên cạnh anh, anh tức thành thói quen." Tiêu Tuấn Lâm một mức nắm bàn tay ấm áp của cô, không muốn buông ra. Trở thành thể ý thức thì có thể sống sót mấy trăm năm, thậm chí mấy ngàn năm, nhưng anh vẫn cảm thấy, thế giới có Lâm Đạm này mới là thế giới chân thật nhất, tốt đẹp nhất.

Lâm Đạm đỏ mặt, hoàn toàn không biết nên trả lời tiến sĩ như thế nào bây giờ. Cô hiểu tiến sĩ, cho nên biết anh tuyệt đối không nói lời ngon tiếng ngọt, một khi ra khỏi miệng tuyệt đối là phản ánh chân thực trong nội tâm, vì vậy nó càng khó từ chối hơn bao giờ hết. Dưới sự bất đắc dĩ, cô mang tiến sĩ về nhà, giúp anh dọn dẹp một căn phòng, chuẩn bị bộ quần áo trắng sạch sẽ cho anh như quá khứ vậy.

Tiêu Tuấn Lâm nằm trên giường, nhưng vẫn kéo tay Lâm Đạm không chịu thả, thấp giọng nói: "Anh muốn một đôi giày da mới."

"Được, ngày mai giúp anh làm." Lâm Đạm kiên nhẫn mười phần trả lời.

"Anh muốn một chiếc áo blouse mới."

"Được."

"Anh muốn ăn thịt vịt kho em làm."

"Được."

"Lâm Đạm, mặc dù có thể đọc được ý tưởng của em, nhưng khi em biến nó thành sự thực, anh vẫn sẽ vì sự bền bỉ của em mà thán phục. Em biết không, em tốt nhất thế giới." Nói xong câu này, tiến sĩ liền lâm vào ngủ say.

Biểu tình dở khóc dở cười của Lâm Đạm từ từ đọng lại, cuối cùng hóa thành dịu dàng như nước...

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 567

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.