Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tận thế (6)

Phiên bản Dịch · 2607 chữ

Chương 200: Tận thế (6)

Lâm Đạm giặt sạch ga chăn gối, khử trùng. Trong quá trình này, cô phát hiện lực khống chế của mình với nước lại tăng lên, mặc dù cô không cách nào tạo ra nhiều nước, nhưng chỉ cần trong giới tự nhiên có tồn tại nước, cô đều có thể nắm trong tay. Cô để hai thùng nước lớn xoay tròn tốc độ cao, đạt được hiệu quả giặt giũ, lại để phân tử nước chấn động tần số cao, đạt hiệu quả làm nóng khử trùng. Cô trong lúc đó có thể làm hai chuyện khác nhau, tinh thần lực một khi khô kiệt lập tức hấp thu một viên tinh hạch, bất tri bất giác liên tiếp đột phá bình cảnh, thực lực tăng cực lớn.

Tiêu Tuấn Lâm một tay chống cằm, một tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn, rất hăng hái xem cô làm việc. Cả phòng đều được Lâm Đạm dùng màng nước cọ rửa qua, đun sôi qua, tuy không thể diệt sạch vi khuẩn trăm phần trăm, cũng đã đạt tới tiêu chuẩn của Tiêu Tuấn Lâm. Ở trong căn phòng này anh tỏ ra rất buông lỏng, cả người tản mát khí tức vui thích.

Lâm Đạm rút sạch lượng nước ra khỏi gối, bày ra, rồi dùng giọng nhỏ nhẹ nhắc nhở: "Tiến sĩ, có thể ngủ."

"Ừ." Tiêu Tuấn Lâm lười biếng trả lời một tiếng.

Lâm Đạm xoay người muốn đi, lại nghe anh hỏi: "Cô ở đâu, có chăn đắp không?" Anh mặc dù cao cao tại thượng, nhưng không phải người mù, không nhìn thấy người yếu phải giãy giụa trong tận thế thế nào. Nếu Lâm Đạm làm cho anh thấy thoải mái, vậy anh cũng phải cho cô hồi báo tương ứng.

"Ngủ chung cùng tầm năm sáu người, không có chăn đắp." Lâm Đạm đúng sự thật báo cáo.

"Vậy cô tới chỗ cái cô gì đó mà ngủ chung, điều kiện của cô ta hẳn rất tốt." Tiêu Tuấn Lâm ngay cả tên Tiểu Khâu cũng lười nhớ, một bên cởi quần áo một bên phân phó: "Chờ một hồi cô mang một thùng nước nóng tới, tôi muốn tắm, sau đó mang quần áo của tôi đi giặt, dùng nước sôi đun nửa giờ." Anh chỉ có hai bộ quần áo để đổi, nguyên tưởng rằng dọc đường sẽ không chịu nổi, không ngờ lại gặp được đại bảo bối Lâm Đạm đây.

Đúng vậy, hiện tại Lâm Đạm trong mắt tiến sĩ chẳng khác nào bảo bối. Cô vừa có thể quét dọn phòng, giặt giũ quần áo, nấu cơm, còn có thể tùy thời tùy chỗ khử trùng đồ dùng cho anh, thật vạn năng! Đám dị năng giả cấp ba đỉnh cao kia mà đi so với Lâm Đạm đúng là cái gì cũng không bằng! Thực lực mạnh mẽ trong mắt anh cho tới giờ chẳng đại biểu cái gì hết.

Vì lưu lại người mới này, Tiêu Tuấn Lâm không ngại đối xử với Lâm Đạm tốt một chút. Anh đặt quần áo trên ghế, từ từ nói: "Sau này thiếu cái gì cứ tới tìm tôi, không cần đi cầu người khác."

"Được tiến sĩ, tôi lập tức tìm Tiểu Khâu lấy nước." Lâm Đạm rốt cuộc có được hồi báo của mình, tâm tình nhất thời khá nhiều. Trước khi cánh cửa khép lại, cô liếc thấy tiến sĩ đã cởi quần áo, lộ ra thân thể trắng nõn mà cường tráng. Anh là loại mặc quần áo gầy gò cởi quần áo có thịt, mấy khối bắp thịt rắn chắc xếp hàng trên bụng, hai nhân ngư tuyến sâu theo bụng đi xuống, quyến rũ đòi mạng. Bắp thịt anh rất mỏng, rất đều đặn, đường cong cực kỳ ưu mỹ, tràn đầy lực bộc phát. Anh tự thân tuyệt không ốm yếu như vẻ bề ngoài.

Lâm Đạm thu hồi ánh mắt, thái độ càng thận trọng hơn. Mười phút sau, cô xách hai thùng nước nóng đi vào phòng, còn đặc biệt mang thêm cả một chai sữa tắm và một hộp bột giặt. Tiểu Khâu và Liễu Diệp tình như chị em gái, chỗ cô ta quả nhiên có rất nhiều đồ tốt.

Tiêu Tuấn Lâm để trần đứng trong phòng tắm, mặt không thay đổi nhìn chằm chằm mình trong gương, cũng không bởi trong phòng có người ngoài mà né tránh. Anh cho tới giờ chưa từng để ý người ngoài thấy thế nào, càng không biết cái gì gọi là luân lý thế tục và luật pháp đạo đức. Nếu như không có bệnh ưa sạch sẽ, anh tuyệt đối sẽ lăn lộn như cá gặp nước trong tận thế.

"Đừng đi," Liếc thấy Lâm Đạm ôm quần áo bẩn của mình, lén lén lút lút chuẩn bị rời đi, anh phân phó nói: "Giúp tôi vẩy nước, tôi muốn tắm."

Lâm Đạm kinh ngạc quay đầu lại, nghiêm trọng hoài nghi mình bị lãng tai.

"Vòi hoa sen cô biết không? Vẩy nước giống như vòi hoa sen lên người tôi, nhiệt độ giữ ở bốn mươi tám độ." Tiêu Tuấn Lâm đương nhiên mở miệng.

"Biết." Lâm Đạm gật đầu một cái, sau đó quay lưng lại, lợi dụng tinh thần lực điều khiển nước trong thùng, khiến chúng tí tách rơi trên người tiến sĩ Tiêu, cùng lúc đó còn phải không ngừng chấn động phân tử nước, để chúng giữ vững nhiệt độ. Không nghi ngờ chút nào, đây là việc vô cùng tinh tế, cần phải tiêu hao khá nhiều tinh thần lực. Lâm Đạm đứng đưa lưng về phía phòng tắm, một bên đem hết khả năng, một bên hấp thu tinh hạch, lòng tràn đầy bội phục với tiến sĩ Tiêu —— bốn chữ "lợi dụng tối đa" được anh phát huy đến vô hạn.

Tiêu Tuấn Lâm ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, lẳng lặng hưởng thụ nước ấm cọ rửa, cảm giác cả người đều sống lại. Nói thật, anh đã hơn một tháng không tắm rồi. Người trong viện nghiên cứu mặc dù cũng có dị năng giả hệ thủy, nhưng hoàn toàn không làm được tới trình độ của Lâm Đạm, anh chỉ có thể dùng nước nóng lau người, sau đó phun thuốc khử trùng.

"Được rồi, giúp tôi làm khô nước trên người." Mười phút sau, anh phân phó nói.

Lâm Đạm vội vàng giúp anh làm khô, rồi đưa lên một bộ quần áo trắng tinh, lúc này mới bỏ quần áo bẩn vào thùng mang đi. Thời điểm đóng cửa lại, cô hình như nghe thấy tiếng tiến sĩ Tiêu nói một câu "ngủ ngon", lại hình như chẳng nghe thấy gì cả.

Sau khi trở lại phòng Tiểu Khâu, Lâm Đạm mang quần áo bẩn của tiến sĩ Tiêu vào phòng tắm giặt giũ, sau đó dùng nước sôi đun nửa giờ. Sau khi lọc nước cô lại dùng nó tắm, dầu gì cũng phải làm sạch mình. Tiểu Khâu nằm thẳng trên giường, hai tay đặt ở bụng, tư thế ngủ chẳng khác nào một cỗ thi thể. Lâm Đạm lặng yên không một tiếng động đi tới mép giường, lẳng lặng quan sát cô ta. Theo lý mà nói, Tiểu Khâu trải qua nhiều giết chóc như thế, sớm trở nên rất cảnh giác mới đúng, đằng này cô ta từ đầu đến cuối nhắm mắt, chưa từng tỉnh lại.

Lâm Đạm đưa tay dò xét hơi thở của cô ta, chắc chắn cô ta không phải người chết mới vén chăn lên nằm xuống. Giường đệm rất mềm, chăn rất dày, Lâm Đạm được ấm áp bao quanh, rất nhanh liền ngủ.

Hôm sau, đoàn xe ăn điểm tâm rồi lên đường. Lâm Đạm mượn sự che chở của Tiểu Khâu nấu một gói mì đưa cho tiến sĩ Tiêu. Hai người tựa hồ trở thành râu ria trong tiểu đội Niết Bàn, chỉ cần họ không chủ động mở miệng nói chuyện, cũng không có ai đi phản ứng họ.

Đi theo tiến sĩ Tiêu, Lâm Đạm cho dù không giết đủ zombie cũng có thể có cơm ăn, có nước uống, cuộc sống càng ngày càng thoải mái, chỉ ngắn ngủi một tuần lễ liền được nuôi mập không ít, làn da cũng trắng hơn nhiều. Trước đây cô mệt nhọc chạy thục mạng, không tiện chỉnh đốn bản thân, nhưng sau khi theo tiến sĩ, cô không làm mình sạch sẽ không được, bởi đối phương sẽ chê bai.

Phát hiện tướng mạo thanh thuần xinh đẹp tuyệt trần của cô, không hề kém chút nào so với Liễu Diệp, ánh mắt mấy dị năng giả trong đội ngũ nhìn cô càng ngày càng kỳ quái.

Chiều nay, tiểu đội Niết Bàn ngủ trong một nhà trọ bỏ hoang. Lâm Đạm theo lệ giúp tiến sĩ quét dọn sạch sẽ, tắm rửa, sau đó trở về phòng ngủ. Lúc xuống tới tầng ba, xuyên qua hành lang thật dài, một cửa phòng bên trái cô đột nhiên mở ra, hai bàn tay đưa ra, lôi cô đi vào. Cô lập tức cao giọng hô cứu mạng, cửa phòng hai bên hành lang đều đóng gắt gao, không có nửa điểm động tĩnh.

Hai dị năng giả đè cô lên giường, thật nhanh cởi quần áo cô, trong miệng không ngừng phun ra ngôn từ dâm uế: "Con mẹ nó, da thịt thật non mịn, khẳng định làm tiến sĩ Tiêu dễ chịu lắm đây."

"Nó vừa từ trên giường tiến sĩ Tiêu xuống, nơi đó còn ướt, làm ngay tuyệt đối hăng say! Mau mau mau, tao sắp không nhịn nổi rồi!"

Lâm Đạm ra sức giãy giụa, móng tay đâm rách da một người nào đó. Đối phương bị cô chọc giận, hung hăng đánh cô hai bạt tai, lực đạo lớn đến kinh người. Cô trong lúc nhất thời choáng váng hoa mắt, lỗ mũi và khóe miệng chảy ra máu tươi, bộ dáng vô cùng chật vật. Cô muốn giống những dị năng giả hệ thủy khác, gọi là một con rồng nước cao áp, đánh đám người này đi, nhưng căn bản không làm được!

Cô mỗi ngày chỉ tạo ra được năm trăm cc nước, mà lượng nước ngày hôm nay đã dùng hết rồi. Khi cô chân chính lâm vào nguy hiểm mới biết, thế giới này kinh tởm biết bao, thứ đáng sợ nhất thường không phải zombie, mà là đồng loại. Cô một mực hô to cứu mạng, cổ họng muốn chảy máu, nhưng, tại nhà trọ đổ nát hiệu quả cách âm không tốt này, không một ai tới cứu cô.

Cô bị người gắt gao bóp cổ, đè xuống giường, vô lực giãy giụa, vô lực phản kháng. Giữa lúc ấy, Liễu Diệp tới gõ cửa một lần, nhưng chỉ đứng bên ngoài hành lang, nhắc nhở: "Mấy người nhỏ giọng thôi, đừng quấy rầy người khác."

"Đã biết đội trưởng Liễu, cô đi ngủ đi, chúng tôi chặn miệng nó lại." Một người trong đó cười hì hì nói, một người khác nhét giẻ lau vào miệng Lâm Đạm.

Lâm Đạm mở đôi mắt sưng đỏ, gắt gao nhìn chằm chằm hai người trước mặt, dường như muốn ghi tạc bộ dáng của hai người vào trong xương. Một khi cô còn sống đi ra ngoài, cô thề mình nhất định phải khiến chúng phải trả cái giá thê thảm!

"Con ả thối, mày nhìn cái gì!" Gã đàn ông mặt đầy hung tợn tát cô một cái, sau đó hung hăng nhổ nước bọt. Một người khác đã cởi hết quần áo, chuẩn bị làm việc. Đúng vào lúc này, cửa phòng bị đạp ra, Tiểu Khâu giơ súng đi tới, ra lệnh: "Thả cô ấy ra."

"Tiểu Khâu, cô đừng xen vào việc của người khác." Hai gã đàn ông vẫn đè Lâm Đạm.

Tiểu Khâu mở chốt an toàn, nói lần nữa: "Thả cô ấy ra."

"Cô cmn điên rồi à? Chúng ta là đồng đội, cô còn giơ súng với chúng tôi?"

Tiểu Khâu lần này một câu nói nhảm cũng không có, một phát súng bắn vào vách tường sau lưng gã đàn ông, lưu lại một dấu đạn nho nhỏ. Gã đàn ông thấy cô ta thật sự ra tay, lúc này mới lui về sau mấy bước, giơ tay lên. Tiểu Khâu đắp ga trải giường lên người Lâm Đạm, phân phó: "Trở về phòng ngủ của tôi."

Lâm Đạm lập tức bọc ga trải giường rời đi, trên đường đi qua từng cánh cửa đóng chặt, trái tim lạnh run từng cơn. Sau khi trở lại phòng, cô lập tức đi vào phòng tắm, tự rửa mình sạch sẽ, may mắn Tiểu Khâu là dị năng giả hệ thủy, lúc nào cũng có nước dự bị trong phòng tắm. Nửa tiếng sau, da cô đã bị cọ xát tới đỏ bừng, người dần dần tỉnh táo lại.

Bị kẻ khác giày xéo thì phải làm gì? Khóc đương nhiên là vô dụng nhất, chỉ có hung hãn trả thù mới có thể giúp mình vượt qua vết thương này. Bây giờ là tận thế, luật pháp và đạo đức đã sớm trở nên hữu danh vô thực, nếu mình không thể trở nên mạnh mẽ, không thể phản kháng, vậy chuyện tương tự thế này về sau sẽ thường xuyên xảy ra, bởi người yếu trong hoàn cảnh tàn khốc căn bản không có quyền lực sinh tồn.

Mấy cô gái bình thường không có dị năng mỗi ngày phải trải qua cuộc sống như thế đấy, ban ngày bị nô dịch, ban đêm trở thành công cụ tiết dục của kẻ khác, Lâm Đạm tuyệt không để mình luân lạc tới tình cảnh đó.

Nghĩ tới đây, con mắt cô thấm ra một tia sáng lạnh lẽo, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần hơi vặn vẹo, tỏ ra hết sức dữ tợn. Cô nhìn chằm chằm thùng tôn đầy nước, rơi vào trầm tư. Chỗ duy nhất hơn người của cô, chính là năng lực điều khiển nước cao siêu, năng lực này thật sự không có tính công kích sao? Không, không phải như vậy! Phải biết, cơ thể con người có tới 70% là nước, còn lại là các chất khác, nước cơ hồ dựng dục ra vạn vật, là căn nguyên của sinh mệnh...

Lâm Đạm nghĩ xuất thần, cho đến khi ngoài cửa truyền tới tiếng nói chuyện mới dần thanh tỉnh.

Liễu Diệp trách cứ: "Tiểu Khâu, sao em có thể nổ súng về phía đồng đội?"

"Bọn họ bắt nạt phụ nữ, em không ưa!" Tiểu Khâu luôn luôn thẳng thắn, câu trả lời này ngược lại không hề khiến Liễu Diệp bất ngờ. Nghĩ tới mình cũng được Tiểu Khâu cứu, Liễu Diệp mềm giọng điệu, yêu cầu cô đi xin lỗi hai đội viên kia, lại dặn dò cô lần sau không nên quá xúc động. Cuộc nói chuyện giữa hai người rất nhanh kết thúc, Tiểu Khâu trở về phòng, cũng không nhìn tới Lâm Đạm đang làm gì, mà trực tiếp nằm lên giường, hai tay đặt ở bụng, chậm rãi nhắm mắt lại, động tác quy củ như người máy.

Chờ cô rơi vào ngủ say, Lâm Đạm mới đi ra, ánh mắt biến ảo không ngừng. Cô hình như nên cảm ơn Tiểu Khâu, song cô biết, người chân chính cứu mình không ở đây.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 502

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.