Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tận thế (2)

Phiên bản Dịch · 2370 chữ

Chương 196: Tận thế (2)

Nghe Niếp Đình đọc xong ba nhiệm vụ, cả đội ngũ tên Niết Bàn đều sôi trào.

"Đi đi đi, nhất định phải lập tức tới thành phố C cứu vị tiến sĩ kia, không thể cho tiểu đội khác dẫn trước! Đấy chính là mười tấn lương thực đây, đến lúc đó chúng ta có thể ăn cơm mỗi ngày!"

"Cơm có tư vị gì tôi cũng sắp quên mất rồi! Đội trưởng Liễu, đội trưởng Niếp, chúng ta lập tức lên đường đi?"

Mọi người luôn miệng thúc giục, làm cho Niếp Đình rục rịch. Trên mặt Liễu Diệp lại không hiện chút hưng phấn nào, vững chắc nói: "Mọi người đừng nóng, bây giờ sắc trời đã trễ lắm rồi, là thời điểm zombie hoạt động mạnh nhất, thừa dịp đêm đi đường, ngộ ngỡ gặp phải sóng zombie, bị bọc lại như sủi cảo, mọi người có còn mạng mà về không? Mạng cũng mất, mọi người còn lấy gạo làm gì? Người nhất định phải cứu, nhưng chúng ta cần lập ra một kế hoạch trước đã. Anh Niếp, Tiểu Đào, Tiền Nhất Phàm... Mọi người đi vào với tôi, chúng ta bàn luận."

Liễu Diệp là cây Định Hải Thần Châm của đội ngũ, lúc này chọn ra bảy tám cao thủ, vào phòng mật đàm, để những người còn lại bên ngoài phòng khách.

Lâm Đạm một không thực lực, hai không địa vị, tự nhiên không quản được những chuyện này. Chuyện duy nhất cô có thể làm bây giờ chính là nghĩ biện pháp lấp no bụng. Mỗi ngày giết năm con zombie, nghe vào tựa hồ không nhiều, nhưng cô nhìn lòng bàn tay bị mài tới rách da của mình, chỉ có thể cười khổ. Nguyên chủ bị sinh non, mang bệnh từ trong bụng mẹ, có thể thuận lợi lớn lên đã không tệ rồi, biến thành cường giả ngang dọc một phe ư, đơn giản là mơ mộng.

Lâm Đạm một bên lắc đầu một bên xé vạt áo sơ mi, băng bó bàn tay máu thịt mơ hồ lại. May mắn cô có sức chịu đựng rất cao với việc đói bụng, thời điểm người khác ôm bụng lăn lộn, cô đã rất nhanh rơi vào mộng đẹp.

Hôm sau, đội ngũ lên đường tiến về thành phố C, trên đường xảy ra một chuyện rất có tính hí kịch. Liễu Diệp chẳng qua tùy tiện ra ngoài đi dạo liền phát hiện một kho quân dụng, lấy được một nhóm lớn súng đạn cùng mấy chiếc xe chở hàng của quân đội. Thực lực của đội ngũ tăng cường rất nhiều, tốc độ đi đường tự nhiên nhanh hơn, ba ngày sau đến thành phố C, thuận lợi cứu ra tiến sĩ Tiêu Tuấn Lâm bị kẹt trong phòng nghiên cứu.

Vượt ngoài dự liệu của mọi người chính là, vị tiến sĩ Tiêu đại danh đỉnh đỉnh mới 27 - 28 tuổi, gương mặt cực kỳ tuấn mỹ, khí chất lại lạnh lùng như sương, đứng chung một chỗ với Niếp Đình không hề kém chút nào, ngược lại mơ hồ có thế áp chế. Trên sóng mũi cao của anh đặt một chiếc kính gọng vàng, áo blu trắng noãn như mới, không dính nửa điểm bụi bặm.

Anh được mọi người bảo vệ ở trung tâm, đi nhanh ra sở nghiên cứu. Niếp Đình sợ anh gặp nguy hiểm, định dựa gần vào anh hơn một chút, lại nghe thấy anh lạnh lùng mở miệng: "Không nên tới gần phạm vi ba thước xung quanh người tôi, tôi có bệnh ưa sạch sẽ."

Một nhân viên nghiên cứu đỏ mặt giải thích: "Đội trưởng Niếp, chứng ưa sạch sẽ của tiến sĩ chúng tôi rất nghiêm trọng, chúng ta nên đi nhanh chút đi, tránh cho hắn không chịu nổi. Bên ngoài không khí quá kém, trên đường phố cũng rất bẩn."

Khóe miệng Niếp Đình giật giật, không thể không tránh lui ra ngoài phạm vi ba thước quanh tiến sĩ. Liễu Diệp đi theo sau lưng hắn cười lạnh: "Đã tận thế rồi, còn kiểu cách cái gì? Bên ngoài khắp nơi đều là zombie, không khí và nguồn nước đều lây nhiễm virus, tôi nói, sao hắn không dứt khoát đừng ra khỏi viện nghiên cứu, trực tiếp tự sát luôn đi? Hắn chết rồi thì không cần phải chịu đựng thế giới bẩn thỉu này nữa."

Nhân viên nghiên cứu ngượng đỏ bừng gò má, muốn nhìn biểu tình của tiến sĩ, nhưng lại không dám.

Tiêu Tuấn Lâm cau mày đạp lên mặt đất dơ bẩn, sắc mặt tái nhợt dọa người. Nhiều người muốn tiến lên đỡ, đều bị anh tránh khỏi. Anh từ chối hết thảy đụng chạm.

---

Một giờ sau, đoàn xe rốt cuộc thoát khỏi sự truy đuổi của zombie, rời khỏi thành phố C.

"Có giày mới không? Đổi cho tôi một đôi." Tiêu Tuấn Lâm trầm giọng nói.

Niếp Đình quay đầu nhìn Liễu Diệp, Liễu Diệp cắn răng nói: "Không có, bây giờ đã tận thế rồi, tôi đi nơi nào tìm cho tiến sĩ Tiêu một đôi giày kích thước phù hợp bây giờ? Ngài vẫn nên ráng nhịn đi, chờ buổi tối lúc nghỉ ngơi, tôi cho người giúp ngài lau giày sạch sẽ."

Tiêu Tuấn Lâm quay đầu nhìn cô ta, ánh mắt như đuốc.

Liễu Diệp cảm thấy tầm mắt anh tựa như có tính xuyên thấu, hiểu rõ hết thảy của mình, không khỏi có chút sợ hãi, nhưng vẫn cứng rắn nói: "Xin lỗi tiến sĩ Tiêu, tôi không có giày mới cho ngài, xin ngài hãy nhẫn nại một chút."

Tiêu Tuấn Lâm không nói câu nào, chẳng qua dời tầm nhìn ra ngoài cửa số, chân mày nhíu rất chặt.

Đêm xuống, đoàn xe nghỉ ngơi trong một căn nhà nhỏ ở nông thôn. Liễu Diệp triệu tập các nhân viên nghiên cứu tại một chỗ, hỏi: "Mọi người tên gọi là gì, đến từ nơi nào? Sau này chúng ta cần sống chung trong một thời gian dài, cần làm quen với nhau một chút."

Lâm Đạm trốn trong góc phòng gặm mì ăn liền không khỏi nhìn cô ta một cái, trong bụng kỳ quái. Phải biết, Liễu Diệp ngoại trừ với Niếp Đình ra thì chẳng có hứng thú với ai. Đừng thấy cô ta dường như rất quan tâm tới đội viên, khắp nơi lo nghĩ cho họ, thực ra đây chỉ là thủ đoạn lung lạc lòng người mà thôi. Trong mắt cô ta không có cảm tình, hoàn toàn lạnh như băng, cứ như Thượng Đế đang thờ ơ nhìn thế giới sắp hủy diệt này.

Lâm Đạm không biết cảm giác ưu việt của cô ta từ đâu mà tới, có thể coi người khác như vật chết, nhưng trước mắt, cô ta sinh ra hứng thú nào đó với những nhân viên nghiên cứu này là chuyện không thể nghi ngờ, bằng không cô ta sẽ không chủ động hỏi tên họ.

Sáu nhân viên nghiên cứu lần lượt nêu tên họ và quê quán của mình, Liễu Diệp gật đầu một cái bày tỏ mình đã nhớ, sau đó giới thiệu đội viên của mình. Mọi người ngồi chung một chỗ hơ lửa nghỉ ngơi, bầu không khí tựa như hết sức hòa hợp, song Lâm Đạm lại nhìn ra, sự chú ý của Liễu Diệt một mực đặt trên một nhân viên nghiên cứu tên là Mã Trạch. Số lần cô ta trò chuyện với y cao hơn số lần trò chuyện với người khác rất nhiều, hơn nữa không một dấu vết lung lạc đối phương, chính chủ Tiêu Tuấn Lâm lại bị cô ta quên mất.

Ngược lại Niếp Đình liên tục đi xem Tiêu Tuấn Lâm một mình đứng bên cửa sổ, dè dặt hỏi: "Tiến sĩ Tiêu, ngài đói không, tôi để người làm cơm tối cho ngài nhé?"

Tiêu Tuấn Lâm chỉ giày da của mình nói: "Có giày mới không, tôi muốn đổi."

Ngài tại sao vẫn còn so đo một đôi giày thế hả? Niếp Đình vẻ mặt nhăn nhó một chớp mắt, lần nữa nhìn về phía Liễu Diệp. Liễu Diệp hướng Lâm Đạm ngồi trong góc nói: "Cô đi giúp tiến sĩ Tiêu lau sạch giày đi. Chỗ tôi có một đôi dép, tiến sĩ Tiêu tạm dùng trước." Nói xong lấy từ trong túi đeo lưng ra một đôi dép bông.

Lâm Đạm buông mì ăn liền nhạt nhẽo đi tới.

Tiêu Tuấn Lâm nhìn chằm chằm túi đeo lưng của Liễu Diệp, ánh mắt có chút lóe lên, nhưng một câu cũng không nói. Anh lấy ra một chai thuốc khử trùng, phun lên dép, cách năm giây, chờ vi khuẩn chết hết mới đi vào. Lúc giẫm lên sàn nhà bẩn thỉu, khuôn mặt tuấn mỹ của anh vặn vẹo trong một chớp mắt, nhưng vẫn cắn răng nhẫn nại.

Lâm Đạm nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của anh, tự nhiên sẽ không bỏ qua huyệt thái dương đang nổi gân xanh kia. Xem ra vị tiến sĩ Tiêu này bệnh ưa sạch rất nghiêm trọng, để anh sống trong tận thế vừa bẩn vừa hôi này đúng là hình phạt tàn khốc.

"Lau sạch một chút, lau xong dùng thuốc khử trùng phun." Tiêu Tuấn Lâm nghiêm túc dặn dò.

Lâm Đạm gật đầu một cái không lên tiếng, sợ anh nhìn thấy giày da bẩn phiền lòng, liền vào phòng vệ sinh xử lý. Ngôi nhà nhỏ này mới bỏ hoang ba tháng đã bẩn kinh khủng, trên mặt đất tràn đầy vết máu và vết bẩn không rõ, hẳn do zombie tập kích người lưu lại dấu vết. Muốn ở trong một căn nhà như vậy qua đêm, cũng không biết vị tiến sĩ Tiêu kia có nhẫn nổi hay không. Tâm tình anh bây giờ chắc đang rất khó chịu? Đứng tại chỗ giống như đứng trong ao phân, mỗi một tế bào đều truyền tới cảm giác chán ghét.

Lâm Đạm lắc đầu một cái, rất chi thổn thức. Cô sợ nước mình tạo ra không đủ dùng, liền xách một chậu nhựa tới tìm cô gái tên Tiểu Khâu xin một ít.

"Dị năng của tôi đã hao hết, cô dùng tạm chậu nước kia đi. Đây là nước còn dư lại sau khi chúng tôi rửa mặt rửa tay." Tiểu Khâu chỉ một cái chậu nói.

Lâm Đạm cẩn thận nhìn một chút, lại thấy nước trong chậu đã nhiễm đen, còn tản mát ra mùi hôi thối, nào có thể sử dụng?

"Tôi chỉ cần nửa chậu là được rồi..." Lâm Đạm nhịn tính tình năn nỉ. Cô biết đám người dị năng giả này tuyệt sẽ không hao hết tất cả dị năng, dù sao cũng phải lưu một ít phòng bị, tránh tình huống đột ngột xảy ra.

Nhưng Tiểu Khâu căn bản không nguyện ý phản ứng cô, cười lạnh: "Lau một đôi giày da cô cũng phải dùng nước sạch sẽ, cô cho bây giờ vẫn là trước tận thế đấy à? Có bản lĩnh cô tự tạo nước đi, đừng xin xỏ người khác. Đi ra, tôi một ngày mệt nhọc, không giống như loại phế vật cô, chỉ biết núp sau lưng người khác lười biếng."

Tiểu Khâu rất có ý kiến với Lâm Đạm, cái này phải quy công cho vị học tỷ của nguyên chủ suốt ngày chạy khắp nơi tung tin đồn, à, còn thái độ đối đãi cô của Liễu Diệp nữa.

Lâm Đạm từ bỏ, mang giày trở về nhà vệ sinh. Cô cho tới giờ chưa từng nghĩ sẽ dùng nước bẩn lau giày cho tiến sĩ, nhỡ đâu đắc tội đối phương, cô sợ rằng sẽ bị Liễu Diệp lập tức đuổi đi. Nước không đủ nên làm gì? Có thể dùng sao cho tiết kiệm hơn không?

Cô ngơ ngác ngồi trong nhà vệ sinh, không ngừng sử dụng tinh thần lực bóp méo chút nước trong tay thành đủ các loại hình dáng. Bỗng nhiên, ánh mắt cô sáng lên, áp lực co chỗ nước đó lại thành một lớp màng mỏng, bọc giày da lại. Màng mỏng không ngừng run run, hút lấy dơ bẩn bên ngoài, dần dần biến thành màu nâu đen đục ngầu.

Trán Lâm Đạm toát ra một tầng mồ hôi mịn, sắc mặt cũng càng ngày càng trắng, tỏ ra rất cố hết sức. Tạo nước phải hao phí dị năng, nhưng biến nước thành các hình dạng khác nhau, thậm chí khiến giọt nước di chuyển tốc độ cao tạo hiệu quả làm sạch, thì cần hao phí tinh thần lực. Lâm Đạm thể chất tuy kém, tinh thần lực lại cực kỳ cường hãn.

Nhưng cô dù sao thử nghiệm làm việc kiểu này lần đầu tiên, kinh nghiệm rất ít, hao phí cũng lớn vô cùng, chỉ kiên trì được năm phút, màng nước run rẩy với tốc độ cao rơi khỏi giày da vào thùng nước, biến thành một bãi chất lỏng.

Giày da vốn dơ bẩn không chịu nổi nay đã trở nên sáng bóng như mới, lẳng lặng nằm trong tay Lâm Đạm. Cô nhìn nó chằm chằm, ánh mắt không ngừng biến đổi. Dưới tình huống cấp bậc dị năng không cách nào tăng lên, lượng nước tạo ra được mỗi ngày không cách nào tăng nhiều, cô hình như tìm được một năng lực mạnh mẽ khác.

Cô dời tầm mắt về phía chậu nước dơ, yên lặng thầm nghĩ: Nếu như mình không thể tạo nước, vậy sao không thử đi khống chế nước sẵn có trong tự nhiên.

Đang lúc cô nghĩ nhập thần, một giọng nói khàn khàn từ cửa truyền tới: "Giày của tôi lau xong chưa?"

Lâm Đạm đột nhiên quay đầu, thì thấy Tiêu Tuấn Lâm đang hai tay nhét túi, lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt giống như con đao giải phẫu sắc bén, tựa như nhìn thấu hết thảy.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 522

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.