Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cổ nữ (37)

Phiên bản Dịch · 2398 chữ

Chương 187: Cổ nữ (37)

Chỉ mới vài giờ, sắc mặt Lâm Đạm đã xám ngắt, mái tóc đen nhánh không còn óng ả nữa, nhẹ kéo một cái là đứt. Nhìn cô hai mắt nhắm nghiền, hô hấp yếu ớt, trái tim Cao Thư Khải như bị dao cứa.

"Tại sao có thể như vậy, rốt cuộc là ai muốn hại cậu?" Cậu dè dặt đặt Lâm Đạm lên giường.

"Cậu, đi, giúp tớ tra một người, xem gần đây cô ta làm gì." Lâm Đạm ráng mở miệng.

"Tra ai cơ, là người đó hại cậu sao?" Cao Thư Khải cắn răng, cố gắng để mình không lộ ra biểu tình hung ác trước mặt Lâm Đạm. Nếu để cậu biết là ai hại Lâm Đạm, cậu nhất định sẽ khiến người đó trả cái giá thảm khốc.

"Tra Lưu Nhược Vân, cô ta có thể, là chị em gái cùng cha khác mẹ với tớ." Nói xong câu này, Lâm Đạm mỏi mệt nhắm hai mắt lại.

"Được, tớ bây giờ để người đi thăm dò cô ta ngay. Vậy cậu thì sao giờ? Thân thể của cậu đã như vậy..." Giọng nói Cao Thư Khải mang theo nghẹn ngào, dừng lại rất lâu mà không thể nói tiếp. Cuối cùng, cậu chỉ có thể nhẹ nhàng cầm tay Lâm Đạm, hai mắt đỏ bừng. Cậu bây giờ rất sợ, bởi cậu chưa từng thấy dáng vẻ suy yếu như thế của Lâm Đạm bao giờ. Trong ấn tượng của cậu, Lâm Đạm khó khăn gì cũng có thể giải quyết, tựa như không gì không làm được, nhưng hóa ra cô cũng sẽ bị thương, thậm chí chết đi.

Nhận thức này khiến nội tâm Cao Thư Khải vô cùng đau khổ, cậu hận mình không đủ mạnh mẽ, không thể bảo vệ Lâm Đạm, càng hận người khiến cô bị thương kia hơn.

"Tớ không sao." Lâm Đạm ngay cả sức động đầu ngón tay cũng không có, khó khăn nói từng câu: "Đưa tớ bình sứ nhỏ bảo mệnh tớ từng cho cậu ấy, đút cho tớ một viên."

"Ăn cái đó rồi cậu sẽ không sao?" Cao Thư Khải vội vàng lấy bình sứ nhỏ ra, mở nắp, lấy một viên thuốc nhỏ màu đen. Đây là quà Lâm Đạm tặng cậu nhân dịp sinh nhật mười tám tuổi, sau khi ăn cổ tay hiện ra hình cỏ bốn lá, không biết có tác dụng gì.

"Đúng, ăn rồi sẽ không sao." Lâm Đạm khẽ gật đầu.

Cao Thư Khải lập tức đút thuốc vào miệng cô, sau đó ánh mắt nóng nảy nhìn cô, sợ rằng xảy ra chuyện gì bất ngờ. Sau mấy giây, chỗ cổ tay Lâm Đạm cũng hiện lên hình cỏ bốn lá, trên phiến lá xanh biếc là gân lá vàng kim, nhìn qua hết sức hoa lệ. Cô sờ hình vẽ kia, lần nữa dặn dò: "Đi thăm dò Lưu Nhược Vân đi, tớ ở đây chờ cậu."

"Được, để tớ gọi điện cho Diệp Oanh, gọi cậu ấy về chăm sóc cậu." Cao Thư Khải không muốn rời Lâm Đạm nửa bước, nhưng không còn cách nào khác, cậu còn chuyện quan trọng hơn phải làm.

Vu Diệp Oanh nghe tin lập tức bỏ tiết, cơ hồ chạy như bay trở về, biết được có người muốn hại Lâm Đạm, giận đến thiếu chút nữa cầm đao giết người. Buổi tối, Cao Thư Khải rốt cuộc đã trở lại, mang theo một xấp tài liệu dày.

"Lưu Nhược Vân, ba là Lưu Lương, tổng tài của tập đoàn tài phiệt Lưu thị, chuyên về tài chính, mẹ là Trần Lỵ, nhà thiết kế thời trang nổi tiếng, hòn ngọc quý trên tay người hiện đang cầm lái tài phiệt Trần thị - Trần Cầu, liên hôn gia tộc với Lưu Lương. Mười chín năm trước, Lưu Lương đúng thật từng đi qua Tứ Xuyên, ở đó một năm rồi về thành phố Bắc Kinh, ông ta rất có thể là cha cậu. Gen của nhà họ Trần không tốt, mắc một loại bệnh di truyền, lúc không bị bệnh thì chẳng khác gì người bình thường, một khi phát bệnh thì không tới nửa tháng sẽ chết. Nhà bọn họ mỗi đời đều có người chết vì loại bệnh này, nhưng ba mươi năm trước, Trần Cầu mắc bệnh, lại chuyển nguy thành an như kỳ tích, sau đó là anh cả của Trần Lỵ - Trần Sở, cũng thoát chết trong đường tơ kẽ tóc. Ngay tại nửa tháng trước, Lưu Nhược Vân bỗng nhiên té xỉu được đưa đến bệnh viện, sau đó trở về nhà, cũng không biết tình huống bây giờ của cô ta thế nào. Ghi chép của cả ba người trong bệnh viện không thể điều tra ra, tớ nghi ngờ bọn họ không chữa trị chính quy, mà dùng thứ đồ khác bảo toàn tính mạng."

Cao Thư Khải buông tài liệu xuống, trầm giọng nói: "Đạm Đạm, bệnh của cậu nhất định do bọn họ giở trò quỷ!"

Lâm Đạm nhăn mày nói: "Hẳn là bọn họ, chẳng qua tớ thật tò mò họ làm cách nào mà thi pháp được. Không có máu tươi của tớ, bọn họ không thể nào đối phó được một đại vu cổ sư cường đại." Song vấn đề này có thể gác lại thăm dò sau, chuyện quan trọng bây giờ vẫn là bảo toàn tính mạng đã.

Nghĩ vậy, cô tập trung vu lực ở lòng bàn tay mình, nhẹ nhàng xóa sạch trận pháp cố hồn Chu Hiên vẽ trên trán mình. Chỉ trong nháy mắt, cỏ bốn lá trên cổ tay cô biến thành cỏ ba lá, cùng với cảm giác đau nhói nhẹ, sắc mặt xám ngắt của cô nhanh chóng chuyển hồng, tròng mắt ảm đạm không ánh sáng cũng có chút tươi sáng hẳn lên.

"Đạm Đạm, cậu khỏe rồi?" Cao Thư Khải và Vu Diệp Oanh chăm chú nhìn cô.

"Ném một cái mạng, các cậu nói tớ có khỏe hay không?" Lâm Đạm chỉ hình vẽ trên cổ tay nói: "Đây là thế mạng cổ, một con cổ có thể thay bốn mạng, mỗi khi mất một mạng, lá cây sẽ biến mất một cái. Nếu như tớ là người bình thường, sợ rằng lúc này đã chết hẳn."

Cô biểu tình nhàn nhạt, ánh mắt lạnh lẽo, há miệng liền nhổ ra một con bọ rùa nho nhỏ.

Cao Thư Khải và Vu Diệp Oanh thấy cô chơi sâu bọ nhiều rồi, ngược lại không bị hù dọa, chỉ là có chút lo âu.

"Đạm Đạm, phiến lá trên cổ tay cậu đều biến mất cả rồi!" Cao Thư Khải cảm giác tim mình cũng sắp ngừng đập.

"Tớ nhổ cổ ra rồi, phiến lá tự nhiên sẽ biến mất. Lưu Nhược Vân hẳn là tìm người đổi mệnh mình với mệnh của tớ, nói cách khác, bây giờ con cổ này đang mang mệnh của cô ta." Lâm Đạm lấy ra một cây kim, châm thủng bụng con bọ rùa, lấy ra một chất lỏng màu xanh lá, đút cho một đám phi văn cổ.

Phi văn cổ thưởng thức mùi vị của chất lỏng màu xanh xong liền men theo khí tức giống vậy bay đi. Vô luận Lưu Nhược Vân ở nơi nào, chúng cũng có thể tìm ra cô ta, sau đó hút đi máu tươi của tất cả những người ở gần cô ta, sau đó mang về cho chủ nhân mình. Có số máu tươi này, Lâm Đạm có thể làm rất nhiều chuyện. Người khác ra tay với cô thế nào, cô sẽ trả lại y nguyên y dạng.

"Tớ mệt rồi, buồn ngủ." Làm xong hết thảy, cô buồn ngủ nhắm mắt lại.

Cao Thư Khải vội vàng đỡ cô nằm xuống, sau đó ngồi ở mép giường không nháy mắt nhìn cô, rất sợ một giây kế tiếp cô liền biến mất không thấy. Chuyện lần này thực sự dọa sợ cậu.

"Cậu đi ra ngoài đi, tôi trông Lâm Đạm cho." Vu Diệp Oanh dùng khẩu hình không tiếng động nói.

【 Chỗ này là nhà tôi, người nên đi là cậu í. 】 Cao Thư Khải dùng di động gõ một hàng chữ, gửi cho Vu Diệp Oanh.

Vu Diệp Oanh vội chỉnh chế độ điện thoại thành yên lặng, hung ác trợn mắt nhìn Cao Thư Khải một cái, trả lời: 【 Cậu chân tay vụng về, có thể chăm sóc tốt cho Lâm Đạm à? Chờ lát nữa cậu ấy tỉnh, cậu biết làm cơm tối cho cậu ấy ăn không? Biết nấu cháo gà không? Cậu cái gì cũng không biết, còn khiến cậu ấy chăm sóc ngược lại mình thì có! 】

【 Ai nói tôi không biết! 】 Cao Thư Khải tức giận: 【 Tôi sớm học nấu cơm xong lâu rồi, không tin chờ Đạm Đạm tỉnh cậu hỏi cô ấy đi. Lúc ở nhà toàn là tôi nấu cơm, cô ấy chỉ cần ăn là được. 】

Vu Diệp Oanh kinh ngạc liếc Cao Thư Khải một cái, lại nói: 【 Đạm Đạm bây giờ cả người vô lực, chờ cậu ấy tỉnh rồi, ai tắm cho cậu ấy, ai mặc quần áo cho cậu ấy? Cậu sao? Tôi nói cho cậu biết, cậu không được phép sàm sỡ Đạm Đạm! 】

Nhìn thấy hàng chữ này, gò má Cao Thư Khải lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được đỏ lên, trong đầu không ngừng loáng thoáng mấy hình ảnh. Cậu đặt nắm tay bên môi, không tiếng động ho khan một cái, sau đó nhếch mép gõ một hàng chữ: 【 Những chuyện này chờ chúng tôi kết hôn rồi tôi có thể làm thay cô ấy. Hôm nay tôi cho phép cậu tạm ở nhờ, chờ Đạm Đạm khá hơn rồi, cậu phải lập tức đi! 】

Vu Diệp Oanh bị cậu làm cho tức chết, vừa trả lời vừa nghiến răng ken két: 【 Người muốn kết hôn với Lâm Đạm nhiều lắm, cậu còn chưa đến lượt đâu! Đ*o nhé! 】

---

Trong 'tiếng' cãi vã của Cao Thư Khải và Vu Diệp Oanh, Lâm Đạm nhanh chóng khôi phục như cũ, chẳng qua tóc bị rụng thì cần phí một đoạn thời gian dài mới có thể dưỡng lại được. Cô nghỉ bệnh nửa tháng, thời điểm cô nằm ở nhà, Lưu Nhược Vân hồi lâu chưa lộ diện phong quang rạng rỡ trở về trường, nói đi Mỹ khảo sát, gần đây mới về, chuẩn bị mở một công ty bên đó.

Các bạn học rất hâm mộ thành tựu của cô ta, vây quanh cô ta hỏi các vấn đề về phương diện gây dựng sự nghiệp, một là vì lấy lòng cô ta, hai là vì lót đường cho cuộc sống sau này của mình. Một đám người chiếm mất một góc phòng ăn, nhiệt liệt bàn luận cái gì.

Lâm Đạm được Cao Thư Khải nâng đỡ đi vào phòng ăn, ngữ khí không biết làm sao: "Không cần đỡ tớ đâu, thân thể tớ khỏe lắm rồi."

"Nền nhà phòng ăn rất nhiều dầu mỡ, tớ sợ cậu ngã." Cao Thư Khải khẩn trương nhìn dưới chân, cậu vẫn chưa thoát khỏi nỗi sợ hãi suýt nữa thì mất Lâm Đạm.

"Được rồi, nghe cậu." Lâm Đạm thở dài một cái, khóe miệng cong lên thật cao. Vu Diệp Oanh đi phía sau hai người, dùng con ngươi hung hăng trừng bóng lưng Cao Thư Khải.

"Ai dà, con quỷ bệnh kia cũng ở đây." Liếc mắt thấy Lưu Nhược Vân mặt mũi hồng hào được người ta vây ở giữa, Vu Diệp Oanh không khỏi cười lạnh.

"Cao Thư Khải, cậu giúp tớ đi lấy cơm nhé, tớ trò chuyện với Lưu Nhược Vân một chút." Lâm Đạm bước chân, thẳng tới chỗ Lưu Nhược Vân mà đi, đối phương cũng phát hiện ra cô, đầu tiên lộ biểu tình kinh hãi, ngay sau đó tỉnh táo lại.

Cao Thư Khải có chút không vui, nhưng không dám không nghe lời Lâm Đạm, không thể làm gì khác hơn là quay đầu đi.

"Làm phiền nhường đường một chút, em muốn trò chuyện mấy câu với Lưu học tỷ." Lâm Đạm không nhanh không chậm đi tới cạnh bàn, từ cao nhìn xuống đám người.

"Ai đây, sao không biết lễ phép thế..." Một nữ sinh muốn nổi đóa, lại bị Lưu Nhược Vân ấn bả vai: "Không sao đâu, đây là Lâm Đạm, tiểu học muội của tớ. Bọn tớ là người quen cũ, có mấy lời muốn trò chuyện riêng một chút, các cậu đi trước đi. Tớ cơm nước xong còn phải về phòng ngủ lấy ít đồ, lát nữa các cậu có thể tới phòng ngủ tìm tớ."

Mấy người nhìn nhau, sau đó bưng khay đồ ăn đi. Lâm Đạm đang chuẩn bị ngồi xuống, Vu Diệp Oanh bỗng níu cô lại, dịu dàng nói: "Chờ một tí đi, để tớ lau cái ghế cái đã, phòng ăn bẩn quá." Lúc nói lời này, mắt cô nhìn chằm chằm Lưu Nhược Vân, ánh nhìn hết sức đáng sợ.

Lưu Nhược Vân cảm giác cả người không thoải mái, song không phát tác. Cô ta quét nhìn Lâm Đạm thật nhanh, ánh mắt không ngừng biến đổi.

Mấy phút sau, ba người ngồi xuống chỗ của mình, sắc mặt một người so với một người càng lạnh lẽo hơn. Lâm Đạm đặt một cái hộp nhỏ trong suốt lên bàn ăn, từ từ mở miệng: "Trước đó mấy hôm, tôi bị mấy con sâu độc cắn, thiếu chút nữa thì chết."

Lưu Nhược Vân vểnh môi không lên tiếng, ánh mắt quét qua gò má tái nhợt của cô, cuối cùng dừng ở chiếc hộp nhỏ kia. Trong hộp đựng ba con côn trùng, trong đó có hai con kiến ba khoang màu xanh, bên ngoài thân ẩn hiện ánh sáng tím, tựa hồ có độc, một con khác là bọ rùa, trên cái cánh màu đỏ có in ba chấm đen, đang chậm rãi bò dọc nắm hộp.

Cô ta nhìn chằm chằm chúng một lúc lâu, trong lòng dần xông lên cảm giác bất an.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 528

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.