Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cổ nữ (34)

Phiên bản Dịch · 2610 chữ

Chương 184: Cổ nữ (34)

Lâm Đạm đợi ở núi Thanh Nguyên ba ngày ba đêm, u minh quỷ hỏa cũng cháy tại dũng huyệt suốt ba ngày ba đêm, trực tiếp đốt con cổ vương kia từ màu tím sẫm thành tím vàng. Khi cô xuống núi, nhà mới đã được sắp xếp thỏa đáng, vừa hay nằm ngay đối diện nhà họ Cao, là một biệt thự lớn vô cùng đắt đỏ, trước sau có hai vườn hoa lớn và một bể bơi, giá thị trường tính ra cũng phải mấy chục triệu.

Vì lung lạc Lâm Đạm, thị trưởng Hứa cũng hạ vốn gốc rồi.

Lâm Đạm không quá để ý với chỗ ở, chỉ cần có thể chắn gió che mưa là đủ rồi, cái hay chính là thị trưởng Hứa cho cô một cái thẻ, bằng vào tấm thẻ này, có thể thể tùy ý lấy dược liệu trân quý trong kho dược liệu thành phố, không cần khổ cực dùng tiền đi mua nữa.

Khi cô về đến nhà, bỗng thấy ba mẹ Vu đứng ở ngoài cửa sắt đóng chặt, nói chuyện với điện thoại vô tuyến: "Diệp Oanh, con để ba mẹ vào đi, ba mẹ chỉ muốn nhìn xem con có khỏe không thôi."

"Các người muốn là ngôi nhà sang trọng này chứ gì? Nói cho các người biết, nhà này của Lâm Đạm, các người ai cũng đừng hòng đánh chủ ý xấu, nếu không tôi khiến các người chết thế nào cũng không biết!" Âm thanh lãnh khốc của Vu Diệp Oanh từ trong loa truyền tới.

"Lâm Đạm là trẻ mồ côi, không có ba mẹ chăm sóc, cuộc sống sau này của nó sao mà ổn? Hai đứa về nhà đi, ba mẹ quyết định tái kết hôn rồi, ba mẹ tới chăm sóc các con." Mẹ Vu lau nước mắt nói.

"Xem ra các người thực sự muốn chết." Vu Diệp Oanh cười lạnh.

Lâm Đạm tạm biệt nhân viên chính phủ, chậm rãi đi tới. Ba mẹ Vu lập tức chào đón, biểu tình hết sức thân mật, lại bị cô coi như không thấy. Cô nói với điện thoại vô tuyến: "Diệp Oanh, tớ về rồi, tự tớ đi vào, cậu không cần mở cửa đâu." Sau đó điểm mũi chân nhảy qua cánh cửa sát cao ba thước, nhẹ nhàng rơi xuống sân.

Ba mẹ Vu nhìn ngây người, Vu Diệp Oanh cười khẽ gọi điện thoại cho bảo vệ. Ba mẹ như vậy cô sớm không thèm, nếu không phải lo lắng cho Lâm Đạm, muốn dời bớt lo âu của mình, cô mới lười phản ứng họ.

"Lâm Đạm, cậu đi tắm nhanh đi, tớ nấu cơm xong rồi, cậu ăn rồi đi ngủ." Cô mặc tạp dề đi từ bếp ra, bên chân có một chú chó nhỏ trắng như tuyết. Trên bàn chất đầy thức ăn, món nào món nấy được bày trí rất đẹp mắt, có thể thấy Vu Diệp Oanh tốn rất nhiều tâm tư vào việc nấu nướng.

"Làm giỏi lắm." Lâm Đạm chân tâm thật ý khen ngợi.

Vu Diệp Oanh mím môi mỉm cười, trong mắt nhộn nhạo ánh sáng hạnh phúc. Đúng vào lúc này, chuông cửa lại vang lên, trong điện thoại vô tuyến truyền tới một âm thanh già nua hết sức cung kính lễ độ: "Xin hỏi đây là nhà Lâm đại sư sao? Tôi là Cao Học Hải, ông nội Cao Thư Khải, biết ngài hôm nay trở lại, tôi đặc biệt tới thăm, xin ngài cho phép."

Vu Diệp Oanh vốn muốn từ chối, Lâm Đạm đã mở cửa trước, "Ông Cao mời vào."

Mấy phút sau, ông cụ Cao được Cao Thư Khải nâng vào phòng khách. Nhìn thấy Lâm Đạm hoàn hảo ngồi trên ghế salon, không bị thương tích gì, Cao Thư Khải không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Nhà họ Cao vẫn là nhà tài trợ của huyền môn Hải Thành, quan hệ với huyền môn thân cận hơn so với chính phủ, tự nhiên có đường dây biết được tin tức ngang trời xuất thế của Lâm Đạm.

Từ miệng cháu trai biết được chuyện Lâm Đạm cứu thằng bé, ông cụ Cao trái lo phải nghĩ, vẫn quyết định tới xin trợ giúp. Những ngày qua, cấm chế trên người cháu trai đã hết sức yếu ớt, lúc âm khí núi Thanh Nguyên bạo phát, nó bị quỷ quái tập kích rất nhiều lần, có một lần thiếu chút nữa từ trên nóc nhà té xuống chết.

Ông cụ Cao không dám có tâm lý may mắn, nghe nói Lâm Đạm giải quyết được vấn đề khó khăn mà toàn bộ huyền môn không ai giải quyết được, lúc này mới tới cửa nhờ cậy.

"Ngài vì mệnh của cậu ấy mà đến đúng không?" Lâm Đạm nói thẳng vào điểm chính.

Ông cụ Cao biểu tình chấn động một cái, lại không dám tùy tiện tiếp lời.

"Một khi cấm chế hoàn toàn bị đánh vỡ, cậu ấy chính là thịt Đường Tăng trong mắt yêu ma quỷ quái, ai cũng muốn cắn một miếng." Nói tới chỗ này, Lâm Đạm ánh mắt sáng rực lên. Đúng vậy, Cao Thử Khải chính là một cái bánh ngọt thiên nhiên cực kỳ lớn, không ngừng hấp dẫn ác quỷ, mà cô có thể hấp thu ác quỷ mò tới để nuôi thánh cổ, há chẳng phải vẹn cả đôi đường hay sao? Cô không cần chạy ngược chạy xuôi đi bắt quỷ nữa, chỉ cần trông nom Cao Thư Khải là có thể ăn no, trong tự nhiên, mối quan hệ này gọi là cộng sinh.

Khi cô suy nghĩ xuất thần, ông cụ Cao đã thận trọng mở miệng: "Đại sư không hổ là đại sư, đã sớm nhìn ra vấn đề. Ngài nói không sai, mệnh của Thư Khải đúng là rất cổ quái. Sau khi cấm chế bị phá, nó tùy thời tùy chỗ sẽ phải đối mặt với nguy hiểm bị yêu ma cắn nuốt. Đại sư, tôi muốn mời ngài làm hộ vệ cho nó, ngài xem có thể không? Ngài muốn bao nhiêu tiền tôi đều nguyện ý cho."

Lâm Đạm đã có một tấm thẻ chữa bệnh dùng không hết, tự nhiên không quá cần tiền tài. Cô trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: "Cháu đồng ý lời thỉnh cầu của ông, thù lao Cao Thư Khải sẽ trả cho cháu, ông không cần hỏi tới đâu ạ. Cháu có thể bảo đảm với ông, thù lao cậu ấy phải trả cho cháu nhất định nằm trong phạm vi tiếp nhận của cậu ấy, không ảnh hưởng tới tính mạng."

"Là thù lao gì?" Ông cụ Cao thật tò mò.

Gò má Cao Thư Khải nháy mắt đỏ lên, cố ra vẻ không nhịn được: "Ông nội ông đừng hỏi, đây là bí mật giữa cháu với Lâm Đạm mà! Cậu ấy không hại cháu đâu, ông yên tâm."

Quả thật, Lâm đại sư là bạn học của cháu trai, sớm nhìn ra mệnh của nó, nếu cô muốn hại người thì đã sớm ra tay, cần gì phải chờ tới bây giờ? Ông cụ Cao hơi suy nghĩ, lúc này mới yên lòng.

Từ đó về sau, Cao Thư Khải hoàn toàn cột chung một khối với Lâm Đạm, đi học đưa cô đi, giúp cô mua điểm tâm, tan học đón cô về, giúp cô mua đồ ăn đêm. Lâm Đạm đi WC, cậu cũng sẽ kiên nhẫn đợi ở cửa, sau đó đưa cho cô một cái khăn tay.

Dần dần, các bạn học bắt đầu truyền lưu scandal giữa hai người, còn có người nói bắt gặp Lâm Đạm và Cao Thư Khải núp ở luống hoa ở rừng cây sau trường hôn môi, động tác hết sức trắng trợn.

Chủ nhiệm lớp ngồi không yên, gọi điện thoại cho ba mẹ Cao Thư Khải, để họ quản lý con trai mình.

"Chuyện giữa Thư Khải và Lâm đại... Lâm Đạm chúng tôi đã sớm biết rồi, ông nội thằng bé cũng khá thoáng. Chúng tôi đặc biệt tán thành quan hệ của hai đứa, chỉ cần không làm trễ nải việc học tập của Lâm Đạm, chúng tôi đã vui mừng khôn xiết rồi." Ba Cao nghiêm trang nói.

Mẹ Cao gật đầu liên tục, giọng mang cầu khẩn: "Cô giáo à, cô ngàn vạn lần chia rẽ hai đứa nó, cô cứ mở một con mắt nhắm một con mắt, để hai đứa ở chung một chỗ đi ha?"

Chủ nhiệm lớp suýt nữa thì bị hai vị phụ huynh vô trách nhiệm làm cho tức chết, chỉ có thể hít sâu khuyên bảo: "Bạn học Cao Thư Khải trước giờ học hành không chuyên tâm, hoặc là nằm dài trên bàn ngủ, hoặc là nhìn chằm chằm bạn học Lâm Đạm, tạo thành ảnh hưởng rất không tốt trong lớp. Hai người thân là bậc ba mẹ, không thể át chế loại chuyện này được sao?"

"Không cần át chế, như vậy tốt vô cùng. Thằng bé đời này nếu rời khỏi Lâm Đạm, nó sẽ không sống nổi mất." Ba Cao mặt đầy không biết làm sao. Ông vốn có nghi ngờ về thực lực của Lâm Đạm, cho đến ngày Quỷ Tiết chính mắt nhìn thấy cô thả ra một đàn thí hồn điệp, dọn dẹp sạch sẽ toàn bộ quỷ quái trong nhà, lúc này mới hoàn toàn tin phục. Trước khi cô đến, nhà bọn họ thiếu chút nữa bị trăm quỷ kéo vào Minh Vực, chờ tai qua nạn khỏi, ông cả đời cũng không quên được.

Dõi mắt toàn bộ Trung Quốc, huyền thuật sư mạnh hơn Lâm Đạm không vượt qua năm người, mà năm người này một người so với một người càng cao tuổi hơn, bảo họ hạ mình bảo vệ một đứa bé hai mươi bốn giờ, bọn họ lập tức sẽ đuổi bạn đi, trách bạn làm nhục thân phận của họ. Lâm Đạm là cọng rơm duy nhất cứu mạng con trai, ba mẹ Cao sao dám buông tay?

Mẹ Cao nói thẳng: "Cô giáo à, tương lai con trai tôi có tiền đồ hay không chúng tôi không quan tâm, chỉ cần nó bình an là được. Nó nguyện ý ở chung một chỗ với Lâm Đạm, chúng tôi tán thành cả hai tay!"

Chủ nhiệm lớp phục rồi, buông tay: "Ngay cả hai người cũng không quản, tôi xen vào cũng không có tác dụng gì. Thôi kệ vậy."

Từ đó về sau, Lâm Đạm và Cao Thư Khải trở thành đôi duy nhất trong tất cả THPT Hải Thành lấy được giấy chứng nhận từ phía 'ban lãnh đạo'. Cao Thư Khải vui vẻ nhìn người ngoài hiểu lầm, Lâm Đạm cũng lười giải thích, bọn họ cứ như vậy trói chặt hết ba năm, dần dần quen với sự tồn tại của nhau. Thành tích của Lâm Đạm rất ổn định, Cao Thư Khải thì tiến bộ rất nhanh, lớp mười hãy còn đội sổ, lên lớp mười một đã bước lên top học sinh giỏi, tới lớp mười hai vừa khai trường đã dốc hết hỏa lực, nhảy vọt lên top 2 toàn khối, làm toàn thể thầy cô nhìn với cặp mắt khác xưa. Trừ cái này ra, cậu còn tích cực rèn luyện thân thể, học tập các kỹ năng cận chiến, cố gắng không trở thành kẻ kéo chân sau Lâm Đạm. Cậu không đối phó được với quỷ quái, chẳng lẽ còn không đối phó được mấy người bình thường?

Vu Diệp Oanh và Phương Di giống như đang so tài, hôm nay cậu top 10 toàn khối, ngày hôm sau tôi liền lên top 9 toàn khối, sau đó hợp lực đối phó Cao Thư Khải. Ba mẹ Phương Di thấy con gái mỗi ngày hăng hái mười phần đi học, cuối ngày vui vẻ được Lâm Đạm đưa về nhà, tất nhiên hết sức vui mừng.

Ba Cao, mẹ Cao đã sớm làm xong chuẩn bị rằng Cao Thư Khải cả đời chẳng làm nên trò trống gì, đột nhiên phát hiện thằng quỷ này trở thành học sinh mũi nhọn, tâm tình cứ như đang mộng du, cười không thấy trái đất đâu.

Dĩ nhiên, trong cuộc sống hài hòa này, cũng có tin tức không được hay cho lắm truyền tới. Cuối năm lớp 10 lên lớp 11, Chu Nam bỗng nhiên nghỉ học, qua một tháng, các bạn học mới biết cậu toàn thân tê liệt, nửa đời sau phải nằm trên giường mà qua.

Lâm Đạm cảm giác chuyện có gì không đúng, đặc biệt tới bệnh viện thăm hỏi.

Chu Hưng Hòa trong ấn tượng của cô là một ông lão khỏe mạnh minh mẫn, thân thể cường tráng, vào lúc này dường như già đi mấy chục tuổi, trên mặt lộ ra tử khí gần đất xa trời, "Chỉ trách ông", ông nói giọng khàn khàn: "Ông không nên vì tìm tòi nghiên cứu bí mật của khối ngọc bội mà đón Ngải Vũ vào nhà. Cô ta dùng thuốc mê làm ngất Chu Nam, rồi rút đạo cốt của nó. Cháu ông năm nay mới mười bảy tuổi, còn chưa trưởng thành! Sau này nó nên làm gì bây giờ?"

Chu Hưng Hòa không nói ra khỏi miệng rằng, đạo cốt của Chu Nam vốn cũng chẳng thuộc về cậu, mà là một bộ tiên cốt do nhà họ Chu đời đời truyền xuống, có thể khiến con cháu đời sau có thiên phú cực đỉnh, đạo pháp cao siêu. Nhà họ Chu đời nào cũng ra đời một thiên sư mười phần mạnh mẽ, chính vì nguyên nhân này.

Chu Nam nằm trên giường bệnh, lắc đầu nói: "Không trách Ngải Vũ, cô ấy không có đạo cốt cũng phải tê liệt cả đời, cháu không đành lòng nhìn cô ấy chịu khổ, mới đưa đạo cốt cho cô ấy. Là cháu chính miệng đồng ý, không trách được ai, vì cô ấy, cháu cam tâm tình nguyện."

Mẹ Chu khóc thương không ra tiếng: "Đứa nhỏ ngốc, đến lúc nào rồi mà con còn che chở cho cô ta! Cô ta quá ích kỷ, quá ác độc!"

Lâm Đạm nhìn chằm chằm Chu Nam một hồi, nhăn mày nói: "Cậu chắc chắn chính cậu cam tâm tình nguyện sao? Tôi thì chưa chắc đâu." Cô tìm kiếm ở mi tâm cậu, đầu ngón tay kẹp ra một con sâu đỏ thẫm, nói: "Cậu trúng tình cổ."

Chu Nam trong lúc nhất thời choáng váng hoa mắt, sau đó nằm bên mép giường nôn mửa, ói xong bỗng nhiên vò chăn gào thét, trong miệng không ngừng kêu gào tên Ngải Vũ. Chẳng qua lần này, trong giọng cậu không có tí tình yêu nào, tất cả đều là cừu hận đậm đặc không thể bỏ qua. Lâm Đạm không nghi ngờ chút nào, nếu Ngải Vũ đứng trước mặt cậu, nhất định sẽ bị cậu xé thành mảnh vụn.

Chu Hưng Hòa tức đến mức thiếu chút nữa tắc mạch máu não, ba Chu mẹ Chu vội vàng ngăn cánh tay con trai, để tránh cậu làm bị thương mình, bác sĩ và y tá vội vã chạy tới tiêm thuốc an thần cho bệnh nhân, trong phòng bệnh loạn thành một đoàn. Lâm Đạm đứng trong góc nhìn một hồi liền rời đi, vừa đi vừa đem con tình cổ kia bóp vỡ.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 574

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.