Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cổ nữ (9)

Phiên bản Dịch · 2505 chữ

Chương 159: Cổ nữ (9)

Sắp khai giảng, vì không có nhiều thời gian, Chu Nam giúp Lâm Đạm và Vu Diệp Oanh mua vé máy bay đi Hải Thành, sau khi xuống sân bay thì căn cứ lời miêu tả của Vu Diệp Oanh, tìm được khu nhà cũ của cô. May mắn chính là, người nhà họ Vu chưa dọn đi, còn xủi xẻo chính là, ba mẹ Vu Diệp Oanh sớm li dị, ba Vu để lại nhà cho mẹ Vu, mình đi nơi khác ở, hai người rất nhanh tự gây dựng gia đình mới.

Hôm nay, mẹ Vu với chồng bà hiện tại, còn có ba Vu vội vã chạy tới, đang ở trong phòng ngủ bàn nên an trí con gái như thế nào, Lâm Đạm và Chu Nam bầu bạn bên cạnh Vu Diệp Oanh. Ngồi đối diện họ là một thiếu nữ mười sáu tuổi và một bé trai tầm một hai tuổi, thiếu nữ là con chồng mẹ Vu, đứa bé trai do bà và chồng bây giờ sinh.

Thiếu nữ không ngừng quét mắt nhìn Vu Diệp Oanh và Lâm Đạm, biểu tình vô cùng khinh bỉ, lúc nhìn về phía Chu Nam thì ánh mắt sáng lên, có chút kinh diễm. Đứa bé trai rúc vào người cô, trong tay cầm một cây súng nhỏ, một hồi nhắm vào Lâm Đạm chíu chíu chíu, một hồi nhắm vào Vu Diệp Oanh bùm bùm bùm, dáng vẻ nhìn qua rất nghịch ngợm.

Lâm Đạm mặt không đổi sắc nhìn trần nhà, Vu Diệp Oanh thì cúi thấp đầu không nói một lời, Chu Nam thi thoảng uống trà, che bớt lúng túng của mình. Ngôi nhà này vô cùng cũ kỹ, cho dù cửa phòng khóa chặt, hiệu quả cách âm vẫn rất kém, ba người trưởng thành ở bên trong nói cái gì, chỉ cần nhĩ lực hơi bén nhạy một chút đều nghe thấy hết.

Chồng mới của mẹ Vu yêu cầu ba Vu mang Vu Diệp Oanh đi, lý do là nhà không đủ chỗ. Ba Vu tức giận vô cùng, bày tỏ ngôi nhà này do ông mua, con gái ông có tư cách lưu lại hơn bất kỳ người nào. Chồng mẹ Vu liền châm chọc: "Anh quan tâm con như vậy, tại sao không mang nó về nuôi dưỡng đi? Con bé đó còn nhỏ tuổi đã dám cùng người ta bỏ trốn, loại không biết tự ái như thế, dạy hư con gái tôi thì làm thế nào?"

Ba Vu trong nháy mắt nghẹn họng, giải thích mình vừa mua phòng, phải trả góp, áp lực rất lớn, hơn nữa vợ mới mang thai, ông ta liền mang ba mẹ vợ tới giúp chăm sóc vợ, căn nhà ba mươi thước vuông, bốn người trưởng thành ở đã quá chen chúc, qua mấy tháng còn có thêm trẻ con, thật sự ở không nổi.

Hai bên không ai nhường ai, nhất thời cãi vã, mẹ Vu chỉ biết khóc, không nói câu nào.

Tiếng cãi vã bên trong càng ngày càng lớn, người bên ngoài đều nghe thấy cả. Con chồng mẹ Vu cười lạnh nói: "Nghe nói chị mười ba tuổi đã cùng bạn trên mạng bỏ trốn? Lá gan của chị thật lớn ha!"

Vu Diệp Oanh cúi đầu, cũng không biện giải cho mình.

Thiếu nữ nhìn về phía Lâm đạm, lại nói: "Những năm này chị ở cùng chị ta phải không? Hai người đều là vị thành niên, tiền từ đâu tới? Chẳng lẽ đang làm gà (= mại dâm)? Ha ha ha, lớn lên như vậy, chị ta nhất định kiếm được rất nhiều tiền đi? Tôi không dám ở cùng với mấy người đâu, ngày sau bị các người lây bệnh bẩn lúc nào cũng không biết!"

Vu Diệp Oanh từ lúc vào cửa không nói câu nào bỗng nhìn chằm chằm về phía cô ta, truy hỏi: "Mày nói ai làm gà?"

"Tôi nói hai người làm gà đấy, thế nào? Dáng dấp như yêu tinh, lại không cha không mẹ, không làm gà thì sợ đã sớm chết đói rồi chứ gì?" Thiếu nữ khinh khỉnh châm biếm.

Vu Diệp Oanh đột nhiên nhào qua, đè cô ta xuống ghế salon, dùng sức bóp cổ cô ta, nghiêm giọng nói: "Mày có thể mắng tao, không thể mắng Lâm Đạm! Lâm Đạm sạch sẽ vô cùng, tốt hơn mày gấp trăm lần!" Hai tháng nay, cô ngày nào cũng theo Lâm Đạm lên núi luyện cổ, lại được đối phương dùng các loại thuốc bổ bồi dưỡng, mặc dù nhìn qua rất gầy, chẳng có bao nhiêu cân thịt, nhưng bóp cổ chết người tuyệt không nói chơi.

Thiếu nữ bị cô bóp trợn trắng mắt, đứa bé trai khóc lớn lên. Chu Nam bị Vu Diệp Oanh bỗng nhiên nổi điên làm cho sợ hết hồn, vội vàng kéo hai người ra. Ba người trưởng thành bên trong ra ngoài xem tình huống thế nào.

Nhìn thấy vết bóp giữa cổ con gái, chồng mẹ Vu hoàn toàn bộc phát, nói thẳng Vu Diệp Oanh bị bệnh thần kinh, phải đưa cô vào bệnh viện tâm thần.

Nhìn thấy điên cuồng trong mắt con gái, ba Vu cũng khiếp đảm, nghĩ tới vợ mới trong mình có mang, càng không dám mang cô về nuôi dưỡng, "Nếu không, tôi mang Diệp Oanh tới bệnh viện xem một chút?" Ông ta chần chờ mở miệng.

"Không cần, Diệp Oanh, chúng ta đi." Lâm Đạm một mực không mở miệng chậm rãi đứng lên. Nghĩ cũng biết, bệnh viện tâm thần không phải nơi tốt lành gì, nếu Vu Diệp Oanh thật sự bị đưa tới đó, đời này của cô coi như xong.

Vu Diệp Oanh lập tức chạy đến bên người Lâm Đạm, nắm chặt tay cô. Hai người đi thẳng ra cửa, mẹ Vu chưa từng ngăn trở, chỉ bưng mặt khóc lóc, ba Vu đuổi theo, kín đáo đưa cho Vu Diệp Oanh hai ngàn đồng, trong miệng lải nhải kể khổ.

Vu Diệp Oanh đưa hai ngàn đồng cho Lâm Đạm, hết sức bình tĩnh gật đầu: "Con biết, con sẽ không làm khó mọi người, tạm biệt." Hai ngàn đồng bán đứt tình thân, lòng người có thể bạc bẽo tới mức độ nào, cô hôm nay cuối cùng biết rồi. Sớm biết như vậy, ban đầu cô chết luôn trong hầm trú ẩn kia cho xong.

Ba người không quay đầu lại rời khỏi tiểu khu cũ kĩ, Vu Diệp Oanh một đường vừa đi vừa giải thích cho Lâm Đạm, hóa ra năm đó cô và bạn tốt cùng nhau ra ngoài đi du lịch, bạn tốt bảo muốn gặp bạn trên mạng, bỏ lại cô một mình, sau đó cô bị Thạch Quý bắt đi. Cô chưa từng nghĩ mình có thể sống sót trở về, tự nhiên cũng không nghĩ tới bạn tốt lại đảo lộn trắng đen, nói cô ta một mình tự đi chơi, còn Vu Diệp Oanh bỏ trốn cùng bạn trên mạng.

Hai người là khuê mật, cảm tình tốt vô cùng, ngay cả QQ cũng có thể dùng chung, thời điểm cảnh sát điều tra thấy tin nhắn trên QQ, lại tìm tới bạn trên mạng sớm thông đồng với khuê mật kiểm tra tình huống, biết được Vu Diệp Oanh rời đi một mình, sau đó không còn đầu mối nào khác, đành buông tha tìm kiếm. Ba Vu và mẹ Vu từ lo lắng ban đầu biến thành tức giận, hận con gái không chịu thua kém, hận bạn đời không giáo dục con gái cho tốt, vì vậy ngày ngày cãi vã không nghỉ, cuối cùng dẫn đến li dị.

Năm đó, chuyện này nháo rất lớn, cư dân cả tiểu khu đều biết chuyện, ấn tượng với Vu Diệp Oanh tự nhiên cực kỳ không tốt. Nhìn thấy cô trở lại, người vì cô cao hứng không có mấy, người châm chọc thì có rất nhiều. Ba người cơ hồ bị gièm pha mà đi, tư vị kia thực sự một lời khó nói hết.

Chu Nam nhìn Lâm Đạm một cái, có chút bội phục lòng dạ sáng tỏ của cô. Nếu chuyện Vu Diệp Oanh bị sát thủ liên hoàn nhốt ba năm bị đưa ra ngoài ánh sáng, những người này không biết còn đào bới quá khứ của cô ấy tới mức nào nữa. Con người ai cũng có hiếu kỳ, chuyện càng sởn tóc gáy càng thích nghe, cảm thụ của người trong cuộc hoàn toàn không nằm trong phạm vi cân nhắc của họ.

Nhân ngôn khả thước kim, nhân ngôn khả sát nhân (*), những lời này không khoa trương chút nào.

(*) Lời nói có thể như vàng như ngọc, miệng lưỡi thế gian cũng có thể giết người.

Từ tâm lý đồng tình, Chu Nam mang hai người tới một tiểu khu khác, nói: "Đây là nhà bà nội tôi lưu lại, bà vừa mua không bao lâu thì kết hôn với ông nội tôi, sau đó liền dọn tới chỗ ông nội tôi ở, chưa từng về bao giờ. Cũ thì có cũ, nhưng cũng là nơi có thể chắn gió che mưa, các cậu trước ở tạm vậy."

Căn nhà đúng hệt những gì Chu Nam nói, hết sức cũ kỹ, nhưng đồ dùng trong nhà đầy đủ cả, chỉ cần quét dọn một chút là ở được.

Lâm Đạm chân thành nói cảm ơn, Vu Diệp Oanh thì không nói lời nào, cầm giẻ lau lên bắt đầu làm việc.

Chu Nam lại nói: "Chỗ ở có rồi, các cậu cũng nên suy nghĩ về tương lai xem thế nào. Lâm Đạm, luyện cổ thì luyện cổ, dù sao cậu vẫn phải dung nhập vào xã hội. Vu Diệp Oanh, cậu tuổi tác nhỏ, đọc thật nhiều sách, sau này mới có thể tìm việc kiếm sống. Tôi dứt khoát giúp hai cậu làm hồ sơ, cho các cậu đi học nhé?"

"Đi học?" Lâm Đạm nhíu mày nhìn.

Chu Nam gật đầu: "Không sai, kiến thức là phải học, cậu bây giờ không nơi nương tựa, vào trường học, dầu gì cũng có thể xin học bổng cho học sinh nghèo cải thiện cuộc sống một chút. Cậu cũng coi như người trong huyền môn, vào đời, phải nhớ lấy giới luật của huyền môn, không được dùng huyền thuật hại mạng người, không được nhiễu loạn trật tự thế tục, một khi cậu phạm giới, trọng tài giả (= người phán xử) trong huyền môn sẽ tự đi đối phó cậu, cho nên cậu nhất định phải cẩn thận. Vu Diệp Oanh, cậu còn chưa thành niên, ba mẹ cậu có nghĩa vụ nuôi dưỡng cậu, chờ lát nữa tôi giúp cậu liên lạc một luật sư, hắn sẽ giúp cậu tranh thủ tiền nuôi dưỡng."

Hải Thành là địa bàn của Chu Nam, cậu lại là người trong huyền môn, tự nhiên có biện pháp an trí cho hai thiếu nữ.

Lâm Đạm nhớ tới lời trăn trối của mẹ nguyên chủ, gật đầu nói: "Vậy cũng tốt, tôi đi học, rồi thi đại học."

Vu Diệp Oanh vốn không muốn phản ứng Chu Nam, thấy Lâm Đạm đồng ý, lúc này mới bất đắc dĩ mở miệng, "Tôi cũng đi học."

Nguyên chủ rất thích đọc sách, cho dù không đi học nữa vẫn thường lật sách vở ra xem, Lâm Đạm có được trí nhớ của cô tự nhiên không thấy học hành là chuyện gì khó khăn. Cô suy nghĩ một chút, nói: "Tôi đã tốt nghiệp THCS, có thể bắt đầu học từ THPT."

"Tớ cũng học lớp mười." Vu Diệp Oanh lập tức phụ họa. Cô mới lên THCS thì bị bắt đi rồi, nhưng cô tuyệt không tách Lâm Đạm ra đâu, Lâm Đạm học lớp nào, cô liền học lớp đó.

Chu Nam cân nhắc tình huống kháng cự người ngoài của Vu Diệp Oanh, liền đồng ý với cô, vuốt cằm nói: "Tốt lắm, tôi giúp các cậu sắp xếp bên trường học, qua mấy ngày tới khai giảng, tôi tới đón các cậu đi. Đây là năm ngàn đồng, các cậu cầm trước."

Lâm đạm cũng không khách khí với cậu, cầm tiền nói: "Sau này tôi sẽ trả cậu."

"Cậu cứ luyện giỏi cổ thuật, chờ sau này cậu thành vu cổ sư, tự nhiên sẽ có phương pháp kiếm tiền." Chu Nam tượng trưng an ủi một câu, hoàn toàn không nghĩ tới Lâm Đạm đã sớm thành đại vu cổ sư rồi.

Cách khai giảng còn ba ngày, Lâm Đạm dùng một ngày để quét dọn nhà mới, làm quen với hoàn cảnh xung quanh, ngày cuối cùng cô tới bãi đổ rác lớn nhất Hải Thành vòng vo một vòng, bắt rất nhiều độc trùng. Vu Diệp Oanh nói quả nhiên không sai, độc trùng trong thành phố xa xa lợi hại hơn độc trùng rừng rậm vô số lần, bọn chúng ăn chất hóa học công nghiệp lớn lên, độc tính mãnh liệt đồng thời còn sinh ra trình độ biến dị khác nhau.

Lâm Đạm chẳng qua luyện nhanh ra một con ẩn sí trùng toàn thân tím đậm và một con bướm độc màu sắc sặc sỡ. Cô ăn một con trong đó, bỏ một con khác vào bình sứ nhỏ, dùng để luyện chế cổ vương. Người đàn ông quỷ dị cũng theo cô tới thành phố Hải, thời điểm cô luyện cổ sẽ bỗng nhiên xuất hiện, hăng hái theo dõi.

Hôm sau, Chu Nam đúng hẹn tới đón Lâm Đạm và Vu Diệp Oanh tới trường THPT tại Hải Thành. Nhìn thấy Chu Nam bước vào phòng học lớp mười, một học sinh nữ ngồi trong góc tỏ ra rất kinh ngạc: "Học trưởng Chu, anh không phải học lớp mười một sao ạ?"

"Anh lưu ban." Chu Nam sờ mũi một cái, biểu tình có chút xấu hổ, ánh mắt luôn quét về một học sinh nam ngồi trong góc. Nam sinh kia toàn thân cao thấp đều là nhãn hiệu nổi tiếng, vóc người cao lớn, lúc này đang nằm ngủ trên bàn học. Một đám thiếu niên ngồi quanh người cậu ồn ào nói chuyện, tựa hồ cũng nhận biết, tỏ ra rất thân quen.

Chu Nam nghiêng người sang, chỉ hai chỗ trống cuối hàng, nói: "Các cậu ngồi ở chỗ này đi." Lâm Đạm tính cách khiêm tốn, Vu Diệp Oanh sợ tiếp xúc người lạ, để hai người ngồi ở góc gần tường rất thích hợp.

Vóc người cao lớn của cậu vừa nghiêng, gương mặt của Lâm Đạm liền lộ ra, phòng học vốn vô cùng náo nhiệt trong nháy mắt trở nên hết sức an tĩnh, tiếng hít không khí hết đợt này tới đợt khác thay nhau vang lên.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 11
Lượt đọc 550

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.