Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cổ nữ (7)

Phiên bản Dịch · 2486 chữ

Chương 157: Cổ nữ (7)

Chớp mắt một cái, hai tháng liền qua, thời điểm người đàn ông xuất hiện lần nữa, Lâm Đạm đang ngồi trong một sơn động đảo thuốc, Vu Diệp Oanh không dám ở chung một mình với Chu Nam, cũng theo ra ngoài, lúc này đang co rúc bên người cô, thỉnh thoảng đưa cho cô một phần dược liệu.

Người đàn ông nọ khảy thuốc bột ngửi ngửi, nhướng mày nói: "Đây là dẫn trùng tán (thuốc bột thu hút côn trùng)?"

Vu cổ sư muốn luyện cổ, việc đầu tiên phải làm là bắt trùng. Dẫn trùng tán là một loại thuốc bột, cho vào lò đồng đốt, mùi thơm đậm đà tỏa ra có thể hấp dẫn tất cả độc trùng ở phụ cận tới, vì vậy có cái tên này. Người đàn ông nọ cũng từng luyện thuật vu cổ, tự nhiên biết làm cách nào để điều chế dẫn trùng tán, nhưng cách điều chế của Lâm Đạm không giống bất kỳ loại cách điều chế nào mà hắn biết.

Hắn từng sống mấy trăm năm, bị phong ấn mấy trăm năm, lúc lần nữa xuất hiện, thế giới bên ngoài đã hoàn toàn khác trước, khoa học kỹ thuật tiến bộ, quốc gia giàu sang thịnh vượng, nhưng huyền môn thì đời sau không bằng đời trước, sớm bước vào thời kỳ suy bại. Mà Lâm Đạm bắt đầu tu luyện trong hoàn cảnh như vậy. Truyền thừa cô lấy được vốn không còn nguyên vẹn, làm sao có thể đi theo con đường chính xác? Nghĩ tới đây, người đàn ông nọ khẽ lắc đầu, nhưng không nói gì. Nếu Lâm Đạm lười phản ứng hắn, hắn tội gì phải khổ giúp cô giải đáp vấn đề khó, cứ xem cô có thể lăn lộn ra thứ gì rồi nói.

Thời điểm người đàn ông biến mất, Lâm Đạm chưa từng nhớ mong, người đàn ông bỗng nhiên xuất hiện, tự nhiên cũng không khiến cô lộ vẻ xúc động. Cô ngay cả dùng khóe mắt liếc đối phương cũng không, vẫn đưa tất cả dược liệu dựa theo tỉ lệ đánh thành bột phấn, đổ máu mình vào, xoa thành một viên thuốc nhỏ.

Vu Diệp Oanh muốn giúp cô chế thuốc, bị cô từ chối, không thể làm gì khác hơn là ôm lấy đầu gối, rúc vào xó nhìn.

Lâm Đạm sợ Vu Diệp Oanh suy nghĩ bậy bạ, cho rằng mình chê cô ấy, bèn đưa tất cả cổ trùng mình luyện chế xong cho cô giữ. Vu Diệp Oanh ban đầu còn sợ đám côn trùng này, bây giờ có thể cầm trong tay đùa nghịch không ngừng, thậm chí lộ ra thần sắc yêu thích. Những thứ này là bảo bối của Lâm Đạm, Lâm Đạm thích, cô cũng thích. Cô không muốn tìm tòi nghiên cứu thân phận của Lâm Đạm, càng không tò mò Lâm Đạm đang gì, sâu đáng sợ, nhưng không đáng sợ bằng lòng người.

Lâm Đạm vê đủ mười viên thuốc bỏ vào bình sứ nhỏ, như thường giao cho Vu Diệp Oanh. Vu Diệp Oanh lập tức nắm thật chặt cái bình trong lòng bàn tay, tựa như sợ người khác cướp đi.

Lâm Đạm lại lấy một phần dược liệu khác ra, đập thành bụi phấn.

Người đàn ông nọ lẳng lặng nhìn cô, chân mày càng ngày càng nhướng cao. Hắn ngửi ra được, phần dược liệu này chắc chắn là dẫn trùng tán, bởi mấy vị thuốc chủ yếu trong đó đều có tác dụng hấp dẫn độc trùng, nhưng vị thuốc phụ trợ thì khác với trước. Nói cách khác, tiểu nha đầu Lâm Đạm này đang phối ra loại dẫn trùng tán hoàn toàn mới, có hiệu quả hay không thì tạm thời chưa biết, nhưng rất có tính sáng tạo. Cô trong lúc nghiên cứu luyện tập truyền thừa của tổ tiên lưu lại, đã tự tạo ra một con đường độc lập mới tinh thuộc về riêng mình.

Các khía cạnh khác tạm thời không đề cập tới, chỉ phần tâm tính này đã hết sức bất phàm. Ánh mắt người đàn ông nọ nhìn Lâm Đạm càng ngày càng chuyên chú, đôi mắt lạnh như băng không hề có cảm tình tản ra vài tia thưởng thức.

Lâm Đạm hoàn toàn không bị một người một quỷ quấy nhiễu, phối dẫn trùng tán xong bắt đầu điều chế thuốc độc. Bước đầu tiên của luyện cổ là bắt trùng, bước thứ hai là bồi dưỡng, bước thứ ba là thần phục, bước thứ tư lại là bồi dưỡng. Bồi dưỡng là bước trụ cột nhất, quan trọng nhất, ở khâu này, vu cổ sư phải dùng độc và máu tươi của mình nuôi cổ trùng, độc hiệu quả càng kịch liệt, năng lượng máu tươi càng dư thừa, cổ trùng được bồi dưỡng ra càng mạnh.

Đến bước này, Lâm Đạm hoàn toàn có thể bỏ qua truyền thừa, bằng vào trực giác không câu thúc điều chế thuốc độc.

Vu cổ thuật có một phần lớn nói về phương pháp vận dụng thảo dược và độc dược, mà đây vừa vặn là điều cô am hiểu nhất, vì vậy học rất nhanh, cơ hồ như đi tàu tốc hành, hơn nữa vỗ ót một cái là có thể tiến hành cải tiến toa thuốc của tổ tiên. Trong các bức thư tay cô có được, cách điều chế dẫn trùng tán chỉ có một loại, mà cô phát minh ra thêm được mấy chục loại, cách điều chế thuốc độc chỉ có mười loại, đến trong tay cô, tùy tùy tiện tiện là có thể phân phối ra hàng ngàn hàng vạn loại. Đầu óc của cô dường như tự chứa một kho tàng, tài nguyên không ngừng cung cấp cho cô kiến thức về dược lý.

Cô đổ các loại thảo dược và chất lỏng màu sắc khác nhau vào nồi, dùng lửa nhỏ đun, một mùi hương nồng nặc gay mũi nháy mắt lan tràn trong động, làm người ta nghẹt thở.

Người đàn ông nọ dầu gì cũng là quỷ hồn, năng lực kháng mùi rất mạnh, chỉ nhíu mày một cái rồi ngồi xuống, cẩn thận phân biệt thành phần thuốc độc. Vu Diệp Oanh là người, nhưng vẫn an an ổn ổn ngồi cạnh Lâm Đạm, trên mặt hoàn toàn không có vẻ gì thống khổ, tựa như lỗ mũi cô sớm không còn tác dụng nữa.

Nước thuốc độc bắt đầu sôi trào, Lâm Đạm tùy ý lượm một cành gỗ nhỏ, khuấy khuấy, chỉ nghe tiếng 'xì xì xì' vang lên, cành gỗ nháy mắt bị hòa tan trong thuốc độc, chỉ để lại một vệt nám đen trên mặt nước. Lâm Đạm ngay cả nhíu mày một cái cũng không, lục lục túi xách một lát, lấy ra một cây gậy sắt.

Vu Diệp Oanh lẳng lặng nhìn cô, biểu tình rất điềm đạm, không hỏi nhiều một câu nào.

Lâm Đạm thử nhúng một đoạn gậy sắt vào trong nồi, kết quả gậy sắt chỉ chống đỡ được chậm hơn cành gỗ năm giây. May mắn cái nồi này do tổ tiên Lâm Đạm lưu lại, tựa hồ dùng xác côn trùng nào đó tạo thành, có thể chịu đựng loại độc kịch liệt nhất trên đời, nếu không Lâm Đạm căn bản không tìm được công cụ thích hợp nào khác.

Cô thật nhanh khuấy thuốc độc nổi bọt khí không ngừng, sau đó ném nửa đoạn gậy sắt còn lại sang một bên, rút củi đi, chờ thuốc độc nguội.

Người đàn ông nọ vốn hơi xem thường loại độc có màu sắc trong suốt này, sau khi thấy uy lực của nó đã mặt đầy kinh ngạc. Chỉ riêng tính ăn mòn đã kịch liệt như vậy, độc tính ra sao có thể tưởng tượng được. Nếu dùng loại độc này tới bồi dưỡng cổ trùng, kết quả...

Người đàn ông lắc đầu một cái, trong mắt tràn đầy hứng thú. Mới hai tháng không thấy, tiểu nha đầu đã tiến bộ tới mức hắn lau mắt mà nhìn. Nếu như cô sinh sớm một ngàn năm, cùng một thời đại với hắn, học được vu cổ thuật hoàn chỉnh, có lẽ sẽ trở thành đối thủ lớn nhất của hắn.

Đáng tiếc, thực sự đáng tiếc... Người đàn ông nọ một bên thổn thức, một bên thúc giục: "Dẫn trùng tán và thuốc độc đã phối xong, sao cô không thử xem hiệu quả của chúng thế nào?" Hắn không kịp chờ đợi muốn nhìn thử một cái, tiểu nha đầu trong hai tháng này đã học được gì.

Lâm Đạm bịt tai không nghe lời hắn nói, bắt đầu đâu vào đấy dọn dẹp dụng cụ: Bát thuốc lau sạch; dược liệu chưa dùng xong phân loại rõ ràng, bỏ vào túi da dê; bình sứ nhỏ dư thừa dùng cành gỗ nhỏ bọc vải lau lau bên trong...

Động tác cô không nhanh không chậm nhàn nhã khoan thai, càng thể hiện rõ sự vội vàng của người đàn ông nọ.

Người đàn ông nọ bị Lâm Đạm chọc giận mà cười, ỷ vào Vu Diệp Oanh không thấy mình, liền đưa cánh tay ôm Lâm Đạm vào ngực, gương mặt tuấn mỹ vô song dán sát, nhẹ nhàng thổi khí bên tai cô, tiếng cười trầm thấp hùng hậu có thể câu đi hồn phách của bất kỳ cô gái nào.

Nhưng trong số những cô gái ấy không bao gồm Lâm Đạm. Cô phất phất tay như đuổi ruồi, đánh tan bóng người hư vô mờ mịt của người đàn ông. Người đàn ông lần nữa ngưng tụ thân thể cười khẽ liên tục, tựa như gặp được chuyện gì rất thú vị.

"Diệp Oanh, tớ bắt đầu bắt trùng, cậu đi lên phía trên kia đợi đi." Lâm Đạm chỉ một tảng đá cao trong động nói.

"Được." Vu Diệp Oanh leo lên cao, lặng yên nhìn Lâm Đạm.

Lâm Đạm chờ cô ngồi vững mới bỏ một viên thuốc vào lò đồng, dùng lửa đốt. Khói xanh lượn lờ bay lên giữa không trung, khuếch tán ra, bên ngoài sơn động yên tĩnh truyền tới âm thanh huyên náo, vô số độc trùng giống như thủy triều lao tới, toàn bộ chui vào lò đồng, tiến hành chém giết.

Người đàn ông nọ cũng từng luyện cổ, theo lý mà nói đã sớm nhìn quen cảnh tượng này, song hiện tại vẫn không nhịn được nhướn mày. Hắn giờ mới phát hiện, độc trùng Lâm Đạm dẫn tới chỉ có kiến độc, không có bất kỳ chủng loại nào khác lẫn vào, điều này sao có thể? Ngửi thấy mùi thơm của dẫn trùng tán, tất cả độc trùng đều phải chạy tới mới đúng.

Lâm Đạm không hề cảm thấy kỳ quái chút nào, chờ chém giết kết thúc liền bỏ con kiến đen duy nhất còn sống vào bình sứ nhỏ, sau đó bỏ một viên thuốc khác vào lò đồng. Lần này dẫn tới toàn là rết, luyện thành một con tuyết cổ toàn thân trắng toát.

Cô lại bỏ một viên thuốc khác, đưa tới bọ cạp xung quanh, luyện thành một con huyết cổ toàn thân đỏ tươi. Hai lần như vậy tiếp, luyện thành một con ếch độc màu vàng, một con nhện đỏ, gom đủ năm loại cổ độc.

Thẳng đến lúc này, người đàn ông mới nhìn ra chút đầu mối, không khỏi vỗ tay nói: "Thiên tài, thật sự là thiên tài! Dẫn trùng tán của cô phối trí phân biệt chủng loại, không giống dẫn trùng tán truyền thống chỉ có thể hấp dẫn tất cả độc vật không phân biệt. Như vậy, cô muốn luyện cổ gì là có thể bắt riêng loại cổ trùng đó, không cần đi khắp nơi để tìm nữa."

Hai tháng là có thể hiểu rõ truyền thừa, còn sáng tạo cổ thuật, cho dù hắn rất coi trọng Lâm Đạm, cũng không khỏi cảm thấy kinh hãi. Tiểu nha đầu này thật ghê gớm, một khi rời khỏi ngọn núi này, ra thế giới bên ngoài, nhất định có thể nhấc lên sóng gió.

Vu Diệp Oanh chính mắt nhìn thấy kỳ cảnh ấy, trên mặt không có nửa điểm sợ hãi nào. Lâm Đạm rất quỷ dị, đồng thời rất mạnh mẽ, điều này chỉ khiến cô càng thêm có cảm giác an toàn, mà không phải trở thành lý do để cô hời hợt thậm chí rời bỏ Lâm Đạm. Bất kể Lâm Đạm muốn gì, cô vẫn sẽ ủng hộ hết mình.

"Lâm Đạm, tớ có thể xuống chưa?" Cô chớp chớp mắt hỏi.

"Xuống đây đi." Lâm Đạm ngoắc tay nói: "Đưa mấy con cổ lần trước tớ để cậu giữ ra đây."

"Được." Vu Diệp Oanh thật nhanh nhảy xuống tảng đá, chạy đến bên người Lâm Đạm, lấy bình sứ nhỏ trong túi xách bên hông ra, bày chỉnh tề dưới đất.

Lâm Đạm đổ mấy chục loại cổ độc vào thuốc độc đã nguội, sau đó nhỏ máu tươi của mình vào trong, để bọn chúng tiến hành chém giết. Luyện cổ thật ra rất đơn giản, nói trắng ra chính là tuyển chọn ra kẻ vượt trội. Tập hợp các loại độc trùng vào một chỗ, để chúng phân chia thắng bại, rồi chọn ra mấy loại mạnh mẽ nhất, để bọn chúng quyết định chiến thắng sau cùng. Trong quá trình không ngừng lựa chọn và đào thải, con duy nhất được chọn - con cổ mà đã trải qua hàng trăm thậm chí hàng ngàn cuộc chém giết mà vẫn sống sót từ đầu đến cuối kia, mới có thể tự xưng cổ vương.

Cổ trùng Lâm Đạm muốn luyện chế bây giờ mặc dù chưa đạt tới cấp bậc cổ vương, nhưng cũng không kém. Hai tháng đối với cô mà nói hẵng còn quá ngắn.

Thuốc độc trong suốt bị máu tươi và xác các độc trùng ô nhiễm, trở nên đục ngầu, không ngừng có tiếng rít và tiếng gặm cắn từ trong nồi truyền ra, khiến da đầu tê dại. Qua ước chừng nửa giờ, chiến trường tàn khốc này mới đi đến hồi kết, một con bọ cạp năm màu từ thuốc độc chậm rãi bò ra ngoài, cái đuôi với châm độc không ngừng đung đưa, ánh sáng lạnh lóe lên.

Người đàn ông mặt lộ ngạc nhiên, ngay sau đó bật cười, "Ngũ sắc cổ? Lần đầu luyện chế cổ vương, cô đã luyện ra ngũ sắc cổ?" Hắn vốn tưởng rằng mình đã đánh giá Lâm Đạm rất cao, quay đầu phát hiện, mình vẫn coi thường cô rồi.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 10
Lượt đọc 568

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.