Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cổ nữ (2)

Phiên bản Dịch · 2420 chữ

Chương 152: Cổ nữ (2)

Lâm Đạm vừa nhìn cái chân gãy của Chu Nam đã nảy ra suy nghĩ chê bai: Vết thương này do ai băng bó, kỹ thuật sao kém thế này? Thuốc này do ai tìm, căn bản không thể trị liệu ngoại thương! Để lỡ thêm nữa, chân người này chắc chắn không khỏi được!

Trong óc cô nháy mắt hiện lên mấy chục loại phương pháp chữa trị chân gãy, lại nhanh chóng giám định ra loại phù hợp nhất, sau đó biểu tình hơi sững sờ, ước đoán: Chẳng lẽ trước kia mình là đại phu?

Cô không có thời gian suy nghĩ sâu, lập tức bỏ tấm ván gỗ và vải thưa buộc trên đùi Chu Nam đi, lau chùi sạch sẽ thảo dược vốn có trên đó.

Chu Nam đau đến cả người đổ mồ hôi lạnh, nhưng ngay cả chân mày cũng không nhíu một cái, chỉ truy hỏi: "Cậu đang làm gì?"

"Tôi giúp cậu trị chân." Lâm Đạm bưng tới một chậu nước nóng, lau chùi cái chân sưng đỏ tới không chịu nổi của thiếu niên một lần.

Chu Nam bị buộc phải ngồi dậy, ngăn cản: "Cậu đừng làm gì, chờ liên lạc được với ba mẹ tôi, bọn họ sẽ đưa tôi tới bệnh viện lớn trị liệu."

"Xương chân của cậu không được xử lý tốt, có hơi xiêu vẹo, bây giờ nếu không giúp cậu nắn lại, sau này cậu sẽ biến thành người què. Chờ ba mẹ cậu đưa cậu tới bệnh viện lớn, bọn họ sẽ cắt đứt chân cậu ra như thường, nối lại lần nữa, tới lúc đó cậu khẳng định phải chịu khổ hơn bây giờ nhiều." Lâm Đạm nói rõ liền đi ra ngoài, vào vùng núi rừng phụ cận tìm thảo dược.

Chu Nam bị thương ở chân đau đớn vô cùng, căn bản không dám động, chỉ có thể mặc cô định đoạt.

Qua ước chừng một giờ, Lâm Đạm rốt cuộc trở lại, trong tay bưng một cái chậu rửa mặt, trong chậu chứa vật gì đó dạng như bùn màu xanh.

"Tôi tới giúp cậu chỉnh xương, sẽ hơi đau, cậu cố chịu đựng." Cô vén tay áo lên, từ từ mở miệng.

Chu Nam rốt cuộc lộ ra biểu tình hốt hoảng, quả quyết từ chối: "Không cần, thật sự không cần! Cậu không phải bác sĩ, không nên tùy tiện động vào chân tôi, những chuyện này hay là để người chuyên nghiệp làm đi."

"Tôi chính là người chuyên nghiệp." Lâm Đạm cầm chân cậu, dùng sức kéo căng ra, thật nhanh khép lại. Động tác của cô vô cùng nhanh gọn lệ, cơ hồ trong nháy mắt Chu Nam đau đến hét thảm, xương đã được cô chỉnh xong. Cô nhanh chóng bôi vật như bùn kia lên chỗ đau, sau đó áp tấm ván lên, buộc vải thưa, cố định trong không trung.

Làm xong tất cả, cô trước sau chỉ tốn nửa giờ, mà Chu Nam đau đến mức đổ mồ hôi lạnh đầy người, đang nằm trên gối thở hổn hển.

"Được rồi, cậu nghỉ ngơi cho khỏe đi, tôi đi nấu cơm." Lâm Đạm dùng nước ấm sớm chuẩn bị từ trước rửa tay, giọng nói hết sức ổn định.

Chu Nam giận đến nghiến răng, hàm dưỡng xưa nay tốt đẹp trước mặt cô nhóc gan lớn bằng trời này có dấu hiệu bị phá hỏng. Cậu trầm giọng nói: "Xương gãy là chuyện lớn, cậu không hiểu biết gì về y thuật, làm sao có thể tùy tiện chữa cho tôi? Xương của tôi nếu không lành được, cậu biết sẽ gây ra hậu quả gì không? Tôi có thể sẽ biến thành tàn phế!"

"Không đâu, cậu yên tâm đi." Lâm Đạm mặt không thay đổi khoát khoát tay, sau đó bưng chậu nước rửa mặt ra ngoài, một lát sau lại quay về, đặt một khối ngọc bội lên tủ đầu giường, "Đây là đồ của cậu, cầm lấy."

Lòng đầy lửa giận của Chu Nam vào nháy mắt nhìn thấy ngọc bội bị dập tắt. Cậu biểu tình khó lường, hai mắt u ám, gắt gao nhìn chằm chằm khối ngọc bội kia, tựa như nhìn thấy vật gì đáng sợ lắm.

"Ngọc bội này không phải của tôi." Qua thật lâu, cậu mới từng câu từng chữ mở miệng.

"Là của cậu," Lâm Đạm chỉ hoa văn phía trên nói: "Cậu xem, đây là chữ Chu."

Chu Nam trầm mặc một hồi, lại nói: "Vậy tôi cho cậu đấy."

Lâm Đạm nhìn cậu một cái thật sâu, sau đó không nói một lời đi ra ngoài. Nguyên chủ bị tình yêu che mắt, không nhìn ra Chu Nam có bao nhiêu phòng bị với mình, nhưng Lâm Đạm thì không. Lâm Đạm căn bản không đặt thiếu niên này vào trong mắt, tự nhiên sẽ không nhận sai bài xích và run rẩy trong mắt cậu. Đây là đồ của cậu, nhưng cậu không thích, thậm chí có chút sợ hãi, cho nên mới đưa cho người khác.

Sợ hãi một khối ngọc bội, tại sao? Lâm Đạm suy nghĩ mãi mà không có câu trả lời, nhưng cũng không có hứng thú tra cứu. Cô bây giờ vừa mệt vừa đói, chỉ muốn mau chút cơm nước xong xuôi rồi ngủ một giấc. Còn sau này nên làm cái gì, vấn đề ấy chờ đầu óc cô tỉnh táo lại rồi nói tiếp đi.

Thời điểm Lâm Đạm bận rộn trên phòng bếp, Chu Nam cầm ngọc bội lên ném ra ngoài cửa sổ. Ngọc bội rơi xuống bụi cỏ, ngay cả một tiếng vang cũng không phát ra.

---

Hôm sau, Lâm Đạm mò dậy từ sớm, chuẩn bị lên trấn tìm cô giáo nguyên chủ. Cô ấy là người duy nhất nguyện ý trợ giúp nguyên chủ, mà hương dân cách nguyên chủ gần như gang tấc, lại hận cô sao không chết sớm đi một chút.

"Chân của cậu có tốt hơn chút nào chưa?" Trước khi đi, cô tới kiểm tra thương thế của Chu Nam.

Chu Nam ngủ rất nông, gà bên ngoài vừa gáy là cậu đã tỉnh, vào lúc này không dám tin nhìn cái chân đã hoàn toàn hết sưng của mình, "Tốt hơn nhiều!" Cậu giật giật đầu ngón chân, biểu tình càng lộ vẻ kinh ngạc: "Hoàn toàn không đau!"

Lâm Đạm tựa hồ sớm có dự liệu, chắc chắn nói: "Sau khi tiêu sưng, xương sẽ hồi phục rất nhanh. Cậu nằm nghỉ ngơi đi, đừng lộn xộn, tôi lên trấn tìm cô giáo, buổi chiều trở lại."

"Cậu chuẩn bị lên trấn tìm người gọi điện thoại giúp tôi sao?" Chu Nam tâm tình rất tốt, khóe miệng nở nụ cười nhẹ.

"Đúng, tôi nhờ cô giúp cậu thông báo cho ba mẹ. Số điện thoại là 139XXXXXXXX và 139XXXXXXXX đúng không? Có còn số nào khác để liên lạc với họ không? Nhỡ đâu không gọi được, tôi có thể gọi vào đấy." Lâm Đạm cầm một tờ giấy nhỏ trong tay, xác nhận lần nữa.

"Ừ, còn có một số điện thoại có thể liên lạc với họ, đó là của trợ lý ba tôi, họ Liêu, cậu cầm bút ghi chép đi." Thấy thái độ Lâm Đạm hết sức tích cực, biểu tình Chu Nam trở nên nhu hòa.

Lâm Đạm tìm tới cái bút duy nhất trong nhà, nghiêm túc ghi chép số điện thoại, lúc này mới đi, lúc đi trên đường mòn thông ra ngoài núi bỗng đạp phải vật gì cưng cứng, cầm lên nhìn, hóa ra là khối ngọc bội hôm qua cô trả cho Chu Nam. Chất lượng ngọc bội tốt vô cùng, gợn sóng đầy đủ, hoa văn phức tạp xen lẫn vài tia sắc thái đỏ thẫm, là một đồ cổ rất đáng tiền, tùy tiện ném đúng là đáng tiếc.

Cô lười chạy về tìm Chu Nam, không thể làm gì khác hơn là nhét nó vào trong túi, suy nghĩ sau khi mình về sẽ trả đối phương. Lúc này trời còn chưa sáng, dãy núi xa xa bị lớp lớp mây đen che phủ, hình như sắp mưa. Lâm Đạm kẹp dù dưới nách, đi thật nhanh, lúc đi ngang qua một đầm nước, từ xa thấy một bóng người đi lang thang tới, cách gần mới phát hiện người này là một lão già trong thôn, tên Thạch Quý, không có con cái, nghèo khổ vất vả, hoàn toàn dựa vào đánh bạc sống qua ngày.

Gã là một trong những hương dân bài xích nguyên chủ nhất, nhìn thấy nguyên chủ gần sơn trại thì sẽ cầm gậy đuổi đi, thái độ hết sức hung ác.

Lâm Đạm cũng không sợ gã, song không đứng tại chỗ bất động, mà tránh vào trong bụi cỏ, tránh cho nổi lên mâu thuẫn với đối phương, làm trễ nải thời gian. Nhưng Thạch Quý hình như sớm phát hiện ra cô, lại tăng thêm tốc độ chạy tới, mang theo mùi rượu nồng nặc.

Thân thể nguyên chủ hết sức gầy yếu, căn bản không phải đối thủ của một người trưởng thành, Lâm Đạm không trốn nữa, lập tức chạy về phía rừng rậm. Hai người ngươi chạy ta đuổi, đều không nói lời nào, bầu không khí tỏ ra hết sức quỷ dị. Cuối cùng, Thạch Quý đuổi kịp Lâm Đạm thể lực không chống đỡ nổi, bàn tay không ngừng lục lọi trên người cô, lôi xé quần áo của cô.

Lâm Đạm không nói tiếng nào, bởi cô biết coi như la rách cổ họng, lúc này cũng không có người tới cứu mình. Cô dùng răng cắn, dùng chân đạp, lấy tay bắt, dùng hết mọi thứ mình có thể lợi dụng để phản kháng. Nhưng cô dù sao cũng là một thiếu nữ gầy yếu, lại bởi dinh dưỡng không đủ, thân thể hết sức yếu ớt, rất nhanh liền thua trận. Cô hoàn toàn xụi lơ, mặc cho Thạch Quý lột áo quần mình.

Thạch Quý sắc mặt đỏ lên, biểu tình dữ tợn, trong miệng thở hổn hển, dáng vẻ dục hỏa đốt người. Khi gã vội vàng cởi quần mình, Lâm Đạm đột nhiên đưa ngón tay ra, hung hăng đâm vào hốc mắt gã. Gã kêu thảm một tiếng, hoàn toàn tỉnh rượu, không bởi một con mắt bị mù mà chật vật chạy trốn, ngược lại nhanh chóng muốn bắt lấy Lâm Đạm.

Lâm Đạm vừa chạy vừa quay đầu nhìn lại, bất thình lình liền hiểu, đây không phải một hương dân thông thường, ánh mắt bạo ngược nhường này, chỉ có kẻ cùng hung cực ác từng thấy máu, từng giết người mới có. Nếu hôm nay cô không thể chạy thoát, nhất định sẽ bỏ mạng!

Cô không quay đầu lại nhìn, chỉ liều mạng chạy về phía trước, không ngờ Thạch Quý giơ một tảng đá lớn lên, hung hăng đập vào ót cô. Nháy mắt tiếng xé gió truyền tới, cô đau đến hôn mê, khi tỉnh lại lần nữa thì phát hiện mình bị trói hai tay hai chân, vứt ở trong đầm nước sâu.

Bốn phía tràn đầy bèo nước xanh um, nước đầm lạnh như băng lại đục ngầu tranh nhau tràn vào miệng mũi cô, làm cô không ngừng ho khan. Cô lập tức ngừng thở, dừng giãy giụa, mặc cho cơ thể mình chậm rãi chìm xuống đáy nước, đầu óc thì vận chuyển với tốc độ cao. Không nghi ngờ gì nữa, Thạch Quý định gian dâm thì nổi lên sát tâm, thừa dịp cô hôn mê trói cô lại, ném vào đầm nước hủy thi diệt tích. Cô phải mau sớm cởi dây thừng ra, ngoi lên mặt nước.

Nếu hai tay cô bị trói đằng trước còn tốt, nhưng hết lần này đến lần khác bị trói đằng sau lưng, như vậy, coi như cô muốn khom mình cởi dây thừng trên chân cũng không thể. Ngoài ra, trên đùi cô còn buộc một tảng đá lớn, để tránh thi thể của cô ngâm nước trướng ra nổi lên trên, bị người ta phát hiện. Có thể thấy Thạch Quý là kẻ tái phạm, phương pháp xử lý thi thể vô cùng lão luyện.

Lâm Đạm buồn nôn trong lòng một trận, tiếp theo là tức giận tột độ. Nhưng Thạch Quý trói quá chặt, bất kể cô giãy giụa ra sao cũng phí công.

Tại thời khắc nguy cấp này, trong đầu cô chợt hiện ra một công pháp có tên 《 Tu La đao 》, trực giác nói cho cô, đây có lẽ là đường sống duy nhất của mình. Xui xẻo thay, giống như truyền thừa vu cổ sư cần lực lượng huyết mạch, muốn tu luyện Tu La đao cũng cần tư chất. Tư chất của nguyên chủ quá kém, ngay cả một tia nội kình cũng không ngưng tụ được, con đường sống duy nhất này trong khoảnh khắc liền bị lấp kín.

Lâm Đạm nhắm hai mắt, hết sức làm mình trấn định lại, bỗng nhiên, ngọc bội trong túi cô sáng lên, sau đó đầm nước đục ngầu bắt đầu xuất hiện xoáy nước tròn, chậm rãi tạo thành một bóng người mờ mịt.

Lâm Đạm mở to mắt, bị tình hình quỷ dị này trấn trụ, đợi khi thấy rõ bóng người, trong con ngươi nhanh chóng lướt qua vẻ kinh ngạc.

Người này mặc một chiếc pháp bào màu đen, mái tóc dài xõa tung, bèo xanh cùng tóc đen của hắn quấn quít chung một chỗ, giống như đám mây đen, mang cho người ta cảm giác không yên. Gương mặt của hắn dần dần rõ ràng, dung mạo có bảy tám phần giống Chu Nam, chẳng qua khí chất của hắn có phần u sầu hơn, dưới mắt là lệ chí màu đỏ, mà lệ chí của Chu Nam màu đen. Thể trạng của hắn cũng cao lớn hơn Chu Nam, ngũ quan hết sức sâu sắc, khiến người ta có cảm giác kinh tâm động phách. Nếu Chu Nam lớn hơn mấy tuổi, hẳn sẽ biến thành bộ dáng như hắn.

Môi mỏng ửng đỏ của hắn hơi cong, nụ cười hết sức ma mị, tựa như đang thưởng thức Lâm Đạm giãy giụa trong tuyệt vọng.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 568

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.