Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thần y (2)

Phiên bản Dịch · 2523 chữ

Chương 118: Thần y (2)

Lâm Đạm không phải nguyên chủ, cô không kiêu căng cũng không khăng khăng một mực, nếu rời khỏi Tiết phủ một mình ra bên ngoài sống, cũng không cần lo lắng người ngoài nhìn ra bất thường, gây ra nhiều rắc rối. Trong tay cô có một khoản tiền, đủ cho cô trải qua cuộc sống ổn định, trừ cái này ra, cô còn có một thân tay nghề, hoàn toàn có thể tự nuôi smình.

Cô mặc dù mất trí nhớ, nhưng lúc nghĩ tới việc nên kiếm sống thế nào, trong đầu tự nhiên lần lượt xuất hiện rất nhiều lựa chọn, ví dụ như làm đầu bếp, ví dụ như nhập ngũ, ví dụ như thêu thùa. Những kỹ năng này dường như thấm vào linh hồn cô, vô luận cô thay đổi thân phận bao nhiêu lần, cũng sẽ không biết mất.

Nhưng mà, khi cô tới gần cửa, bỗng đứng yên bất động. Tiết Bá Dung vì cứu cô mới bị liệt, nếu cô cứ như vậy rời đi, vậy hắn nên làm gì bây giờ? Hắn đời này có thể đứng lên sao? Còn có thể thực hiện ước mơ và lý tưởng của mình sao?

Lâm Đạm là một người ân oán rõ ràng, trọng tình trọng nghĩa. Nguyên chủ có thể hoàn toàn không áp lực rời đi, từ đây bỏ lại hết thảy bắt đầu cuộc sống mới, nhưng cô không làm được. Ngay lập tức rời khỏi nơi này, cô vẫn có nhà do nhà họ Tiết mua cho, dùng tiền bạc nhà họ Tiết chuẩn bị cho, nhưng cô sao có thể yên tâm thoải mái được đây? Bây giờ, nguyên chủ chính là cô, cô chính là nguyên chủ, ân tình nguyên chủ thiếu nợ, cô phải trả, nghiệt nguyên chủ đã gây ra, cô phải đền bù, đây là trách nhiệm cô không thể đẩy đi đâu được.

"Ta không đi." Nàng xoay người, đi về phía chính viện.

"Ngươi nói gì? Ngươi trở lại cho ta!" Người hầu phụ trách đuổi cô đi ngây ngẩn.

Lâm Đạm đi rất nhanh, ngại chút uy lực còn sót lại của nguyên chủ, không ít người ở gặp trên đường lộ vẻ nghi ngờ, nhưng cũng không dám ngăn trở. Đợi cô đi qua cửa thùy hoa (1), tới chính viện, bỗng nghe thấy bên trong truyền tới tiếng khóc, còn tiếng thở dài đầy bất đắc dĩ của một phụ nhân: "Văn phu nhân, ta cũng không muốn làm vậy, nhưng Thanh Phương nhà ta mới mười lăm tuổi, ta sao có thể dằn lòng để con bé tới sống thủ tiết? Nếu con gái ngươi gặp phải chuyện này, ngươi sẽ làm thế nào?"

Tiết phu nhân hồi lâu không lên tiếng, lão thái quân thở dài một tiếng, yếu ớt nói: "Thôi thôi, trời không biết trước gió mưa, người không biết trước họa phúc, Bá Dung nhà ta có số mạng này, trách không được người nào cả. Canh thiếp và giấy hôn thú chúng ta đều lui cho ngươi, ngươi trở về đi thôi."

Phụ nhân kia còn chưa kịp cao hứng, Tiết phu nhân Văn thị đã nghiêm giọng: "Cái gì gọi là không trách được người nào? Bá Dung biến thành như bây giờ, người nên hận nhất đầu tiên là tiện nha đầu nhà họ Lâm, tiếp theo là lão gia, sau đó đến người. Các người nếu sớm nghe lời khuyên của con, đưa ả đi, Bá Dung tuyệt sẽ không có hôm nay. Đứa con số khổ của ta, con hai chân không có, chức quan không có, ngay cả vợ cũng mất, nửa đời sau của con nên sống thế nào đây..."

Tiếng khóc ai oán đau đớn muốn chết không ngừng truyền ra từ trong phòng, lão thái quân im lặng không lên tiếng, tựa hồ chưa tỉnh lại, phụ nhân tới từ hôn liên tục an ủi, cảm thấy rất khó xử.

Nghe tới chỗ này, Lâm Đạm không do dự nữa, đẩy cửa đi vào, quỳ xuống nói: "Lão thái quân, con không đi, cầu ngài cho con lưu lại."

"Ngươi còn có mặt mũi tới!? Chu Đạt đâu, đuổi ả ra ngoài cho ta!" Tiết phu nhân lập tức quên khóc lóc tỉ tê.

Phụ nhân đứng bên cạnh bà dùng ánh mắt vừa tò mò vừa khinh bỉ nhìn Lâm Đạm, hiển nhiên cũng biết hành vi tồi tệ của cô nãi nãi này.

Lão thái quân nhắm mắt lại, thở dài nói: "Ngươi không đi thì thế nào? Nhà chúng ta đã sớm hết tình hết nghĩa với ngươi. Cha ngươi cứu mạng con trai ta, cháu trai ta vì cứu mạng ngươi mất một đôi chân, chúng ta không ai nợ ai, cứ vậy thôi được rồi. Năm trăm lượng kia ngươi chi tiêu tiết kiệm một chút, hoặc cầm đi mua ruộng trữ thóc, nửa đời sau không cần lo lắng.

Lâm Đạm im lặng không lên tiếng dập đầu ba cái, từ từ nói: "Nhà họ Tiết đúng là không hề bạc đãi con nửa điểm, nhưng ngài nói chúng ta đã thanh toán xong, vậy thì không đúng. Nếu không phải tướng quân mang con về nuôi dưỡng, con sợ rằng đã sớm chết ở biên ải, đây là cái mạng thứ nhất mọi người cho con, ân tình với cha con sớm đã thanh toán xong rồi. Đại ca giúp con ngăn trở vó ngựa, đây là cái mạng thứ hai mọi người cho con, con còn chưa trả hết, như thế nào gọi là không ai nợ ai? Nói tới nói lui, là con thiếu nợ nhà họ Tiết nhiều hơn."

Dứt lời, Lâm Đạm lại dập đầu ba cái, tiếp tục nói: "Cha và mẹ con đều là truyền nhân của thế gia hành nghề y, con nhất định sẽ nghĩ biện pháp chữa trị cho đại ca. Nếu không trị hết, con phụ trách chăm sóc đại ca cả đời, không ai nguyện ý gả cho huynh ấy, con gả! Cầu lão thái quân tác thành!"

Lão thái quân rốt cuộc mở đôi mắt đục ngầu, nhìn cô chằm chằm, run giọng nói: "Nếu ngươi một mực hiểu chuyện giống như bây giờ, mọi chuyện hà tất phải nháo tới mức này! Chậm, hết thảy đều đã chậm rồi!"

Lâm Đạm dập đầu lần nữa, kiên định nói: "Việc do người làm, chỉ cần có lòng, bất kể thay đổi từ lúc nào đi nữa cũng không trễ. Lão thái quân, cầu ngài để con ở lại. Nếu hôm nay con bước ra khỏi ngưỡng cửa này, để đại ca một thân một mình, cả đời này của con sẽ bị vùi lấp. Cái mạng của con do đại ca cho, con phải trả lại huynh ấy mới phải!"

Nhìn thấy thần sắc kiên quyết của cô, lão thái quân ngây ngẩn, trong lúc nhất thời khó mà quyết định.

Tiết phu nhân nhào tới đánh cô, lăng nhục nói: "Ngươi cái đồ Tang Môn Tinh, ngươi đây là muốn dùng danh tiếng của Bá Dung tiếp tục nương nhờ nhà ta có phải không? Ngươi không bỏ được vinh hoa phú quý, không bỏ được thân phận thiên kim phủ tướng quân, càng không bỏ được Kế Minh có phải không? Ta sẽ không để ngươi như nguyện đâu, ngươi cút đi cho ta!"

Lâm Đạm không né không tránh, cũng không phản bác, chỉ nhìn chằm chằm ghế cao. Vẻ mặt của cô bây giờ giống Tiết lão tướng quân anh dũng không sợ, chết trận sa trường biết bao, trong nháy mắt gợi lên ký ức của lão thái quân. Lão thái quân không dám nhìn nữa, không dám nghĩ ngữa, nhắm mắt lại hồi lâu, cuối cùng vô lực khoát tay: "Thôi, ngươi muốn lưu lại thì cứ lưu lại, chẳng qua đừng quên lời ngươi nói ngày hôm nay. Nếu ngươi tật cũ không chừa, gây ra chuyện gì, ta lập tức cho người mang ngươi đi!"

Rốt cuộc cũng là đứa trẻ một tay nuôi lớn, lão thái quân nguyện ý cho đối phương thêm một cơ hội. Nhưng có chữa khỏi cho cháu trai được không, bà không hề ôm hy vọng, dẫu sao Lâm Đạm bây giờ mới bắt đầu học y, cuối cùng vẫn hơi trễ.

"Tạ lão thái quân tác thành!" Lâm Đạm cúi người khấu tạ, sau đó đẩy Tiết phu nhân ra đứng lên, không hề quay đầu lại rời đi.

Tiết phu nhân giận tới ánh mắt đỏ bừng, trách móc: "Mẹ, vì sao mẹ để tiện nha đầu này lưu lại? Mẹ ngại Bá Dung và Kế Minh chưa bị con ả đó gieo họa đủ sao? Ả chính là Tang Môn Tinh, bạch nhãn lang, nuôi nữa cũng không thuần được!"

"Đủ rồi, con ngừng lại cho ta! Bá Dung bây giờ thành bộ dáng này, cô nương nhà nào nguyện ý gả cho nó? Sau khi chúng ta đi rồi, chẳng lẽ con trông cậy vào mấy em trai và em dâu nó chăm sóc nó sao? Bên cạnh không có một người biết nóng biết lạnh nào, nó có thể chống đỡ bao lâu?"

"Nhưng mà, nhưng mà cũng không thể để Lâm Đạm nhởn nhơ trước mặt thằng bé được! Lâm Đạm chính là đầu sỏ hại nó thành như vậy mà mẹ!" Biểu tình Tiết phu nhân hơi giãn ra.

"Nếu nó không chịu nổi, tới tìm ta kháng nghị, ta tự nhiên sẽ mang Lâm Đạm đi."

Từ sau khi bị liệt, cháu trai đã liên tiếp ba tháng không nói lời nào, cũng rất ít ăn cơm uống nước. Nếu không phải Tiết tướng quân thường xuyên đi khích lệ thằng bé, thậm chí trách mắng nó không có tiền đồ, sợ rằng nó đã sớm tự mình kết thúc. Nó hoàn toàn ngăn cách mình với thế giới bên ngoài, mà Lâm Đạm là nguyên nhân biến đổi nó thành như vậy, nó nếu có thể phản ứng khi nàng đến gần, cho dù là tức giận và bài xích, cũng coi như một chuyện tốt.

Chính vì cân nhắc tới điểm này, lão thái quân mới chịu đồng ý yêu cầu của Lâm Đạm. Cái gì mà chăm sóc cháu trai, cứu chữa cháu trai, lão thái quân hoàn toàn không dám trông mong gì.

Tiết phu nhân tựa hồ cũng nghĩ đến một điểm này, chần chờ hồi lâu mới khoát tay nói: "Được, vậy hãy để nàng đi nhìn thử chút đi."

Vì chữa trị hai chân cho con trai, Tiết phu nhân đã nghĩ hết biện pháp, ngay cả ngự y cũng đổi mấy người, nhưng thủy chung vô lực xoay chuyển càn khôn. Tới hôm nay, bà đã không còn ôm hy vọng với chuyện này nữa, ngược lại sợ con trai không thể vượt qua khúc mắc này, làm hại tới chính mình. Hắn mỗi ngày ăn thiếu một miếng cơm, uống thiếu một ngụm nước, Tiết phu nhân liền lo lắng ngủ nghỉ không yên, huống chi hắn liên tiếp ba tháng không nói chuyện.

Tiếp tục như vậy nữa, bà sợ chỉ cần mình rời mắt một chút thôi, con trai liền rời đi vĩnh viễn. Đôi mắt sáng như sao trời của hắn bây giờ hoàn toàn tối tăm, tràn ngập tử khí. Nếu có thể dùng Lâm Đạm kích thích hắn một chút, khiến hắn có chút phản ứng của người sống, ngược lại cũng là biện pháp hay.

Nghĩ tới đây, Tiết phu nhân hoàn toàn bỏ ý định đưa Lâm Đạm đi.

---

Lâm Đạm trở lại sân nhỏ của nguyên chủ, đi vào một căn phòng bụi bặm bám đầy, nhìn sách thuốc chất đống như núi, không khỏi thở dài một hơi. Cô không biết nên hình dung nguyên chủ thế nào mới phải, cô nương ngu xuẩn tới vậy cũng là hiếm thấy trên đời, lúc sắp đi không hề mang tài sản quý báu nhất của cha mẹ theo, mà chỉ thu dọn mấy món quần áo xa hoa và trang sức châu báu, nàng nghĩ cái gì vậy trời?

Không có tài sản, không có tay nghề, nàng sớm muộn sẽ có một ngày nghèo khổ vất vả, chết đói đầu đường...

Lâm Đạm càng nghĩ càng không biết làm sao, một bên than thở một bên lau chùi sách thuốc sạch sẽ, bỏ vào trong rương, phân phó nói: "Giúp ta dọn đồ vào trong sân của đại ca đi, từ nay về sau ta ở cùng đại ca."

"A?" Người hầu chạy đuổi theo Lâm Đạm một đường, nhưng cuối cùng không thể đuổi cô thành công ngây ngẩn.

"Ta nói, mang đồ đạc của ta vào sân đại ca, ta muốn ở cùng hắn." Lâm Đạm không ngại phiền lặp lại.

Tiết Bá Dung là một người cực kỳ ưu tú, lúc anh em trong nhà vây quanh bên người Lâm Đạm cố sức lấy lòng, hắn khổ luyện võ công tại diễn võ trường. Khi các anh em tới tuổi trưởng thành, bắt đầu biết ăn biết uống biết vui đùa, hắn đã đạp ra chiến trường, lập được chiến công để đời. Hắn vừa giỏi văn vừa giỏi võ, trí dũng song toàn, là thanh niên có triển vọng nhất nước Tần, tiền đồ sáng lạn. Tần Vương hiện nay là một Hoàng đế dốc sức vì nước, hùng tâm bừng bừng, định chinh chiến các phe, thống nhất Trung Nguyên, mà Tiết Bá Dung vốn là cây đao sắc bén nhất trong tay ông.

Nguyên chủ được cưng chiều tới vô pháp vô thiên, hoành hành bá đạo, nhưng cho tới giờ không dám càn rỡ trước mặt hắn, thậm chí thấy hắn liền trốn ra xa. Nhưng bây giờ, cô lại nói muốn dọn tới ở cùng Tiết Bá Dung, sao không khiến mọi người kinh ngạc cho được? Người hầu sửng sốt thật lâu mới xác nhận nói: "Ngươi nói là, muốn dọn tới Khiếu Phong Các ở?"

"Không sai." Lâm Đạm vùi đầu thu dọn đồ đạc.

"Vậy được rồi, để ta đi gọi vài người tới hỗ trợ." Người hầu vội vã đi ra ngoài, chốc lát dẫn theo một đám sai vặt vào, dọn sách thuốc chất thành núi tới sân của đại công tử.

Lâm Đạm nhìn họ dọn sách thuốc, chắc chắn không bỏ sót quyển nào, lúc này mới tùy tiện thu thập mấy bộ quần áo trắng mộc mạc và một bộ bút, mực, giấy, nghiên không nhanh không chậm đi về phía Khiếu Phong Các. Bắt đầu từ hôm nay, Tiết Bá Dung chính là trách nhiệm cô không thể chối từ, hắn tốt, cô liền rời đi, hắn không tốt, cô liền chăm sóc hắn cả đời.


(1) Cửa thùy hoa: một kiểu cửa trong kiến trúc nhà thời xưa, trên có mái, bốn góc buông bốn trụ lửng, đỉnh trụ chạm trổ sơn màu.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 536

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.