Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tú nương (36)

Phiên bản Dịch · 2462 chữ

Chương 114: Tú nương (36)

Từ sau khi vào cung, Mạnh Tư liền chuyên tâm đợi ở phòng thêu thùa, không có chuyện gì rất ít khi ra ngoài đi đi lại lại. Ngày hôm đó, Lý Mẫn theo lệ gọi nàng tới, hỏi tiến triển chế tạo lễ phục thế nào. Nàng lấy phần đã thêu xong ra, nói: "Thái hậu nương nương, long bào đã làm xong, phượng bào cũng đã hoàn thành kha khá, ngài nhìn trước một chút, nếu có chỗ nào không thích, dân nữ lập tức sửa."

Lý Mẫn cầm phượng bào kim quang sáng chói, thở dài nói: "Quả nhiên khéo léo tuyệt vời! Tu Điển nói không sai, bàn về kỹ thuật thêu, ngươi tốt hơn các tú nương trong cung quá nhiều!"

Đại cung nữ của bà ta phụ họa: "Khu vực Tô Hàng quả thực là 'tang tàm chi hương', tụ tập tú nương tốt nhất thiên hạ. Tuy nói tú nương trong cung cũng không kém, nhưng nếu phải tìm cao thủ chân chính, cần tới khu vực Tô Hàng mới thấy."

Mạnh Tư khoát tay tự khiêm nhường: "Nương nương khen sai rồi, cô cô khen sai rồi. Bàn về kỹ thuật thêu, kỹ thuật thêu Tô Hàng, Tứ Xuyên, Hồ Nam, Quảng Đông đều có sở trường riêng, không phân chia cao thấp. Ta may mắn tập được một ít kỹ thuật, ngày sau cần chăm chỉ luyện tập hơn mới được."

"Đã như vậy, ngươi còn muốn luyện nữa? Đúng là sống đến lúc nào học tới lúc đó." Lý Mẫn hết sức hài lòng với long bào và phượng bào, dĩ nhiên cảm thấy Mạnh Tư thật thuận mắt. Bà ta mím môi cười một tiếng, chậm rãi nói: "Nghe nói phượng bào của Đỗ Phàm Ca dùng không phải màu vàng sáng, tú nương cũng do nàng tự mình tìm bên ngoài?"

Đại cung nữ vuốt cằm nói: "Đúng vậy thưa nương nương, cung nhân điện Tê Ngô tới phủ Nội vụ lĩnh mấy cuộn vải đỏ, bảo là muốn may phượng bào. Tú nương bên họ do cháu trai Đỗ Như Tùng của Đông Thái hậu tìm tới từ Lâm An phủ, họ Lâm, nhà có mở một tú trang, nhưng là hậu duệ của mã tặc, mười lăm tuổi mới bắt đầu học thêu, tới nay mới học được hai năm, cũng không biết kỹ thuật thêu rốt cuộc thế nào."

Tin tức đại cung nữ nghe được tự nhiên đều đã bị Đỗ Thái hậu tiến hành che giấu. Khi Lý Mẫn còn đang vì vị trí trữ quân của con trai mà đấu đá với tần phi và Hoàng tử khác tới trời u đất ám, Đỗ Thái hậu đã sớm thẩm thấu thế lực của mình vào mỗi xó xỉnh trong hoàng cung, thậm chí cả hoàng thành. Thời điểm chưa bị phế, bà chính là nhân vật chấp chưởng lục cung, một tay che trời, huống chi bây giờ? Bà nếu không muốn ai biết chuyện gì, cho dù người nọ dài thêm hai cái tai, mọc thêm hai cái mắt, cũng không thể biết được.

Lý Mẫn lắc đầu một cái, nụ cười hết sức khinh miệt: "Bổn cung mặc màu vàng sáng, Đỗ Phàm Ca tuyệt sẽ không mặc giống bổn cung; tú nương bổn cung mời tới, nàng cũng tuyệt không dùng. Con người nàng ấy à, rất thanh cao, cũng rất ngu xuẩn." Dứt lời biểu tình biến đổi, lạnh lẽo nói: "Cũng không biết là ai, thêu vết sẹo trên trán nàng ta thành đóa hoa, khiến dung mạo đã hư hại của nàng ta còn hơn cả dĩ vãng. Nếu không phải vậy, tiên đế sao có thể mang nàng ta trở về. Đợi bổn cung tìm được người kia, nhất định phải đem đối phương bằm thây vạn đoạn!"

"Nương nương bớt giận, hết thảy đợi sau lễ đăng cơ tra cũng chưa muộn." Đại cung nữ vội vàng khuyên nhủ. Tới hôm nay các nàng vẫn chưa từng ý thức được, chỉ cần các nàng còn ở trong hoàng cung, thì sẽ như chim trong lồng, cá trong chậu, chỉ có thể bị Đỗ Thái hậu coi thành quả hồng mềm tùy ý bóp méo.

"Ngươi nói đúng, hiện tại quan trọng nhất là lễ đăng cơ của con ta, thứ khác phải xếp sau. Con ta chắc đã học xong, ngươi đi ra ngoài nhìn một chút." Lý Mẫn khoát tay nói.

Đại cung nữ đi ra ngoài, chốc lát ôm tiểu Hoàng đế gần năm tuổi tới, đưa vào ngực Lý Mẫn. Hai mẹ con tình cảm hết sức sâu đậm, ngồi chung một chỗ nói chuyện thân thiết vui vẻ, hoàn toàn không chú ý tới biểu tình vừa kinh vừa sợ và đôi bàn tay khẽ run của Mạnh Tư. Nàng vạn vạn không ngờ tới Lâm Đạm cũng có thể vào cung. Đúng rồi, Lâm Đạm và Đỗ Như Yên là khuê mật, có Đỗ Như Yên làm mối, Đỗ Thái hậu khả năng lớn sẽ lựa chọn cô để thêu phượng bào.

Nghĩ tới kỹ thuật thêu thần kỳ cùng con khổng tước sống động của Lâm Đạm, trong lòng Mạnh Tư dâng lên nỗi sợ hãi khó tả. Nàng hai tay run run gấp lại lễ phục, sau đó nghẹn ngào cáo lui.

Lý Mẫn cũng không thèm nhìn tới nàng, chỉ khoát khoát tay để nàng rời đi. Nàng đi ra cung điện, bị ánh nắng mặt trời bên ngoài chiếu một cái, bỗng sinh ra ý niệm "lúc này hóa thành khói xanh biến mất cũng rất tốt". Sau nhiều lần giao thủ, nàng đã hoàn toàn sợ Lâm Đạm, nếu lễ phục nàng thêu ra không thể thắng được Lâm Đạm, không thể giúp Lý Mẫn và tiểu Hoàng đế lấn át phong tư của Đỗ Thái hậu, nàng không biết chờ đợi mình sẽ là cái gì.

Vốn cho đây là chuyện tốt vừa có danh vừa có lời, nhưng bởi Lâm Đạm nửa đường xen vào mà biết thành cạm bẫy hung ác khó dò. Bây giờ Mạnh Tư rất hốt hoảng, thời điểm bước xuống cầu thang lảo đảo mấy cái, thiếu chút nữa ngã xuống. Mấy cung nữ theo sau lưng nàng vội vàng ôm lấy cái bọc trong tay nàng, hoàn toàn mặc kệ nàng sống chết ra sao, có thể thấy lễ phục này mới là quan trọng nhất, mà nàng chẳng qua là thứ công cụ mà thôi.

Thái độ của cung nhân đã báo trước kết quả thất bại lần nữa bởi Lâm Đạm của nàng.

Mạnh Tư trở lại tú phường liền vội vàng đưa tin cho anh cả và Lý Tu Điển, để họ nghĩ chút biện pháp. Lý Tu Điển thu mua cung nhân muốn hủy hai tay Lâm Đạm, nhưng Đỗ Thái hậu đã sửa trị điện Tê Ngô giống như thùng sắt, ngay cả con ruồi cũng không vào được, huống chi cái đinh người trong cung phái tới? Lý Tu Điển từ đầu tới cuối không tìm được cơ hội ra tay, mà thời gian cứ trôi qua từng ngày.

Một tháng sau, lễ đăng cơ cử hành đúng hạn, một cái thảm đỏ trải dài từ đài Tế Thiên kéo dài tới điện Kim Loan. Tiểu Hoàng đế và hai vị Thái hậu cúng tế trời cao xong sẽ theo chiếc thảm đỏ này chậm rãi đi tới, vượt qua văn võ bá quan, leo lên nấc thang cao cao, bước lên tột cùng của quyền lực.

Văn võ quá quan đứng ở hai bên nấc thang kiên nhẫn chờ đợi. Lý Mẫn dắt tay tiểu Hoàng đế chậm rãi đi ra cung Phượng Tảo, còn Đỗ Thái hậu phải đi ra từ điện Tê Ngô, cô đơn một người.

Đây chính là sự khác biệt giữa mẹ ruột và mẹ cả, mẹ cả mặc dù tôn quý, nhưng thủy chung không so sánh được với ràng buộc máu mủ. Trong lòng tiểu Hoàng đế, người cậu thân cận nhất ỷ lại nhất chỉ có mẹ đẻ, người ngoài cho dù chiếm được vị trí mẹ cả, thì coi là gì? Nghĩ tới đây, nụ cười trên mặt Lý Mẫn càng thêm chân thành, chốc lát hơi cúi đầu, che giấu thần sắc oán độc của mình. Chờ thêm mấy năm, nhà họ Lý lôi kéo đến thật nhiều triều thần, nắm giữ thật nhiều quyền thế, bà ta nhất định phải để Đỗ Phàm Ca chết không có chỗ chôn.

Trong lúc miên man suy nghĩ, điện Kim Loan đã gần ngay trước mắt, mà bên kia hành lang cũng xuất hiện bóng người đỏ rực. Chờ khoảng cách đôi bên càng ngày càng gần, biểu tình dương dương đắc ý của Lý Mẫn đã bị khiếp sợ và khó chịu thay thế. Bà ta mở to hai mắt gắt gao nhìn phượng bào trên người Đỗ Thái hậu, trong con ngươi thiêu đốt ngọn lửa hừng hực, tự hồ muốn xuyên đối phương thành hai cái lỗ lớn, chỉ vì phượng bào trên người Đỗ Thái hậu quá đẹp, đẹp tới nỗi vượt xa khỏi tưởng tượng của bà ta.

Trên nền vải đỏ rực, những sợi chỉ thêu màu vàng nhạt thêu thành hai con phượng hoàng, một con quanh quẩn trên đầu vai Đỗ Thái hậu, ngẩng đầu yên tĩnh; một con truy đuổi sau lưng bà, giương cánh bay cao, lông đuôi giống như ngọn lửa trải khắp toàn bộ vạt áo, kéo thật dài trên đất. Đỗ Thái hậu chậm rãi đi qua thảm đỏ, lông đuôi ánh sáng rực rỡ lưu chuyển liền nhẹ nhàng quét qua mặt đất, sâu sắc giội vào mi mắt chúng thần.

Bọn họ kinh ngạc nhìn lông đuôi cực kỳ hoa lệ lại rất sống động này, cơ hồ tưởng nhầm người đi trước mặt mình không phải người phàm, mà là thần nữ do phượng hoàng huyễn hóa thành. Bọn họ ngẩng đầu lên, liếc thấy gương mặt tuyệt đẹp lại lạnh như băng của Đỗ Thái hậu, lại liếc thấy đóa mạn châu sa hoa hơi dùng phấn vàng tô điểm thêm, nhất thời cảm giác linh hồn mình bị trùng kích mãnh liệt.

Đây là một loại vẻ đẹp như thế nào? Không người nào có thể nói rõ, chỉ biết là nơi Đỗ Thái hậu đi qua, giống như bị ngọn lửa từ mặt trời chói chang thiêu rụi, nhiệt độ bỗng nhiên tăng lên, làm người ta mồ hôi đẫm lưng, không khí đột nhiên bị rút đi, làm người ta như muốn nghẹt thở. Phượng bào diễm lệ hừng hực trên người bà tựa như do lông của phượng hoàng chân chính huyễn hóa thành, lộ ra vẻ hoa lệ sang trong mà cực hạn ung dung.

Lý Mẫn nguyên tưởng rằng phượng bào màu vàng sáng trên người mình đã đủ đoạt ánh mắt người khác, nhưng giờ đây, bà ta hận không thể lập tức cởi nó xuống, ném vào chậu lửa đốt thành tro! Chiếc áo này cũng thêu phượng hoàng, nhưng bởi khả năng hội họa của Mạnh Tư không được, hình mẫu vẽ ra trông cứng đờ không linh hoạt, nên lông đuôi dùng lông khổng tước chân chính nhuộm thành, nhìn qua giống như đúc, tựa như rất linh động, song lông chim thật thực sự khá to và cứng, vì vậy ít đi chút lộng lẫy. Vạt áo chỉ đắp lại bàn chân, không dài không ngắn vừa vặn, nhưng so với vạt áo dài chừng một trượng, thêu đầy lông đuôi phượng hoàng của Đỗ Thái hậu, chỉ có thể dùng hai chữ "bình thường" để hình dung.

Chỗ Đỗ Thái hậu đi qua, mọi người rối rít quỳ xuống, mà triều thần hai bên Lý Mẫn ngay cả chút phản ứng cũng không có, có thể thấy bà ta đã thua, thua triệt để!

Đều nói ngựa dựa vào yên người dựa vào ăn mặc, Đỗ Thái hậu vốn có khí thế cực thịnh, nay được phượng bào khéo léo tuyệt vời này làm nổi bật thêm, càng giống một con phượng hoàng tắm lửa mà ra, như muốn vỗ cánh bay cao, ngao du cửu tiêu. Nếu không ở bà ở đây, trang phục Lý Mẫn mặc cũng coi như cao quý, nhưng, khi đứng cùng một chỗ với Đỗ Thái hậu, bà ta giống như một con phượng hoàng rụng lông, thua chị kém em.

Long bào của tiểu Hoàng đế cùng là kiểu dáng tầm thường nhất, hoàn toàn không cách nào so sánh với phượng bào đỏ rực kia. Tại trường hợp long trọng thế này, Đỗ Thái hậu thân là mẹ cả, thân là Đông Thái hậu buông rèm chấp chính, nhưng không mặc lễ phục màu vàng sáng, mà lui xuống một bước, lựa chọn sắc đỏ, vì vậy không ai có thể nói bà giọng khách át giọng chủ, tận lực chèn ép Tây Thái hậu.

Lý Mẫn giận tới chân tay run rẩy, trên mặt vẫn phải bày ra biểu tình hòa nhã. Trải qua chuyện này, hình tượng của bà ta trong lòng các triều thần đã định, chỉ cần nghĩ tới hôm nay, bọn họ liền sẽ cảm thấy Đỗ Thái hậu uy nghiêm hơn, khí thế hơn bà ta, là nữ tử tôn quý nhất hoàng thành. Mà bà ta chỉ thích hợp ở trong thâm cung lo liệu cuộc sống ăn uống thường ngày cho tiểu Hoàng đế, chuyện lớn còn lại không cần để ý, có để ý cũng quản không tốt. Phượng hoàng thật và phượng hoàng giả, so ra vẫn có khác biệt.

Lý Mẫn thật không biết mình làm thế nào mà chịu đựng hết lễ đăng cơ. Hôm nay vốn nên là ngày bà ta đắc ý nhất vinh quang nhất, nhưng bởi một phượng bào chất lượng kém mà hủy đi trong chốc lát. Bà ta giơ bình hoa lên hung hăng nện trên tường, hổn hển hô: "Tìm Lý Nhiễm và Lý Tu Điển tới đây, bổn cung muốn hỏi xem họ làm việc thế nào! Bổn cung muốn là tú nương tốt nhất thiên hạ, mà bọn họ mang tới cho bổn cung thứ đồ chơi gì?!"

Bà ta hung hăng ném chiếc phượng bào khiến mình mất hết mặt mũi xuống đất, giọng oán hận ác độc: "Cuộc sống tốt đẹp của bổn cung cứ như vậy bị họ phá hủy! Mạnh tú nương phải không? Gọi cả ả đến cho bổn cung, nếu không làm xong việc, thì đôi tay của ả không cần có cũng được!"

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 354

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.