Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tú nương (32)

Phiên bản Dịch · 2462 chữ

Chương 110: Tú nương (32)

Nhìn thấy quân lính mang trường kích xông vào tú trang Đạm Yên, Mạnh Trọng lay lay chén trà nóng, chậm rãi nở nụ cười. Đỗ Hoàng hậu chẳng qua mới về Hoàng thành, chưa có địa vị. Nói khó nghe một chút, bà ta chỉ là một ngoại thất không danh không phận, không trong không sạch mà thôi, lấy cái gì để tranh với Lý Phi căn cơ vững chắc, sinh hạ Hoàng tử?

Lý Phi bị thái độ của Hoàng thượng lừa gạt, không thể kịp thời phản kích, hiện tại bà ta đã tỉnh lại, tự nhiên sẽ diệt trừ sạch đám tàn dư nhà họ Đỗ. Mạnh Trọng may mắn ngồi trên con thuyền của nhà họ Lý, đồng thời với việc đối phó huynh muội Đỗ thị, thuận tiện đá Lâm Đạm xuống bùn luôn. Vướng phải tội danh lớn như vậy, lần này gã muốn nhìn xem rốt cuộc Lâm Đạm còn trở mình thế nào được nữa.

Trong phòng kho tú trang Đạm Yên, hai tay Lâm Đạm bị hai tên lính túm chặt, dùng sức áp quỵ xuống đất. Người dẫn đầu cạy mở một cái rương, giọng lạnh lẽo: "Lâm thị, ngươi thật to gan!"

"Cái rương này không phải của chúng ta! Các ngươi gài tang vật hãm hại chúng ta!" Đỗ Như Yên thấy Lâm Đạm bị bắt giữ rồi hết đá lại đạp, biểu tình tức giận. Trong cái rương kia có giấu một đoạn gỗ cây chá, nếu chỉ phát hiện mỗi cái đó không thì không có gì, nhưng hết lần này đến lần khác, bên cạnh nó lại để một cuộn tơ lụa màu vàng sáng.

Cây chá khá giống cây dâu, lá cây có thể chăn tằm, thân cây có thể dùng để chế tạo đồ dùng trong nhà, quan trọng hơn là nó có thể dùng làm thuốc nhuộm. Từ thời Đường tới nay, vải vóc màu vàng sáng của đế vương đều dùng nó nhuộm lên, cho nên thuộc về cống phẩm. Nhưng trước mắt, một đoạn gỗ chá và một cuộn tơ lụa màu vàng sáng lại ẩn úp trong một tú trang nho nhỏ tại dân gian, mà tú trang này còn có quan hệ hàng ngàn hàng vạn tới Đỗ Hoàng hậu, nếu tin tức truyền trở lại Kinh thành, Hoàng đế sẽ nghĩ thế nào? Tín nhiệm với Đỗ Hoàng hậu ông vừa dựng lên, sợ rằng sẽ bị đánh tan toàn bộ.

Đỗ Như Yên trong nháy mắt liền hiểu, náo nhiệt ngày hôm nay không phải vì đối phó Lâm Đạm, mà là vì đối phó dì mình. Nàng đã sớm nói rồi, dì không nên quay trở lại địa phương ăn thịt người đó, không nên dính dáng đến mấy thứ bẩn thỉu này nữa, vì sao dì ấy cứ khăng khăng làm theo ý mình vậy chứ?

Đỗ Như Yên nhanh chóng đỏ hồng đôi mắt, dáng vẻ như sắp khóc.

Giọng Lâm Đạm lại hết sức bình tĩnh: "Yên Nhi chớ khóc, trước đi tìm ca ngươi đã."

Tên lính dẫn đầu cười lạnh: "Tìm ca cái gì? Các ngươi giấu diếm gỗ chá và tơ lụa vàng sáng, đã mắc phải tội mưu nghịch, hôm nay ai cũng đừng mong chạy, nhốt hết vào đại lao đi! Đỗ Như Tùng bên kia cũng có người đi bắt, các ngươi vào tù mà chờ hắn."

Nghe lời này, Đỗ Như Yên nhất thời xụi lơ xuống, Lâm Đạm thoáng cúi đầu, che giấu biểu tình ngoan tuyệt của mình. Việc đã đến nước này, cô cũng không lấy ra được chứng cứ gì chứng minh mình trong sạch, không bằng giết hết đám người này, mang mẹ và hai di nương cùng Thúy Lan chạy trốn. Mấy nữ tử nước Oa cũng mang theo luôn, mấy người họ theo cướp biển xông xáo ngoài khơi, chỗ nào có đảo ở được, họ đều biết rõ ràng. Đi tới mấy đảo nhỏ kia, cách xa sự thống trị của Đại Chu, cô thích làm cái gì thì làm cái đấy, cho dù làm hải tặc, còn hơn bị người hại chết.

Nghĩ thế, trong mắt Lâm Đạm đã nhuộm đầy sát khí, đang chuẩn bị tránh thoát kiềm chế của quân lính, bắt đầu công kích, thì nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

"Tiêu võ quan, uy phong của ngươi thật to!" Đỗ Như Tùng sải bước đi vào, nhìn thấy Lâm Đạm bị người ấn trên đất, ánh mắt không khỏi lạnh lẽo.

"Đỗ tướng quân ngươi tới rồi. Chúng ta đang định phái người tới quân doanh mời ngươi tới đấy. Lần này tốt lắm, người đã đến đông đủ, không cần làm phiền các huynh đệ vất vả một chuyến." Quân lính họ Tiêu chỉ cái rương trong góc nói: "Đây là đồ của các ngươi đúng không? Cuộn vải này làm cho ai mặc, mời Đỗ tướng quân tự mình tới chỗ Lý đại nhân giải thích đi."

"Không cần đi nha môn, ta bây giờ liền có thể nói cho ngươi, cuộn vải này nhuộm cho di mẫu ta." Đỗ Như Tùng vô cùng muốn rút bội đao ra, chém hai người đang bắt giữ Lâm Đạm thành thịt nát, nhưng gắng gượng kiềm chế. Hắn cắn răng, gắt gao nén chặt lửa giận trong lòng, sau đó kéo em gái lên.

"Ca, ca chớ nói bậy bạ!" Đỗ Như Yên kinh hãi vạn phần hô.

Tiêu võ quan nhếch môi cười dữ tợn, đang chuẩn bị hạ lệnh bắt hết đám nghịch tặc này lại, thì nghe Đỗ Như Tùng chậm rãi nói: "Hoàng thượng đã hạ chỉ, sắc phong di mẫu ta làm Hậu, đại điển sắc phong đến cuối tháng cử hành, cuộn vải này do bà dặn dò Lâm cô nương nhuộm, đang chờ mang vào thành để may phượng bào. Tiêu võ quan nếu thích, cứ việc mang vải đi, sau đó ta sẽ biết một lá thư giải thích với di mẫu."

"Không, không thể nào! Ta chưa từng nghe nói qua việc Hoàng hậu bị phế còn được sắc phong lại! Tuyệt không có khả năng này!" Biểu tình dương dương đắc ý của Tiêu võ quan hoàn toàn bị kinh hoàng thay thế.

"Tùy ngươi thích tin hay không." Đỗ Như Tùng một cước đá văng hai tên lính kia, kéo Lâm Đạm vào ngực mình, vô cùng quý trọng và dè dặt vỗ vỗ sống lưng cô, dùng giọng thấp không nghe nổi nói: "Thật xin lỗi, lần này do ta liên lụy muội. Có ta ở đây, muội không phải sợ."

Lâm Đạm mượn lồng ngực rộng rãi của hắn che giấu sát khí trong mắt, lắc đầu nói: "Ta không sợ."

Đỗ Như Tùng lại vỗ sống lưng cô lần nữa, lúc này mới ôn nhu nói: "Đi, chúng ta trở về." Sau một tay kéo người trong lòng, một tay nâng em gái, từ từ đi ra ngoài. Vừa ra đến trước cửa, hắn quay đầu lại cẩn thận quan sát những quan binh tới đây hôm nay, khắc từng gương mặt của họ vào đáy lòng, chờ ngày sau tính sổ cả thể.

Ánh mắt của hắn không giống như đang nhìn người sống, mà giống như đang nhìn vật chết, khiến cho những quan binh kia đồng loạt rùng mình, không dám ngăn trở bọn họ nữa. Binh lính tới cùng Đỗ Như Tùng làm động tác cắt cổ, nở nụ cười hết sức máu tanh.

Chờ bọn họ đi rồi, một quân lính há miệng run rẩy: "Tiêu võ quan, phế hậu thật sự phục chức sao?"

"Nhất định là Đỗ Như Tùng sử dụng kế hoãn binh!" Tiêu võ quan cắn răng nghiến lợi mở miệng, cũng không dám nhắc lại chuyện bắt người nữa, khoát tay nói: "Chúng ta hôm nay tạm thời trở về, chờ xác định tin tức rồi nói sau."

"Nếu tin tức là thật, chúng ta nên làm gì?"

Vấn đề này làm Tiêu võ quan sắc mặt trắng bệch, can đảm sắp nứt. Ánh mắt gã không ngừng biến ảo, cuối cùng cười gằn nói: "Vậy chúng ta liền khai kẻ chủ mưu ra, đã chết thì phải cùng chết!"

Nhìn thấy Đỗ Như Tùng dẫn Lâm Đạm và Đỗ Như Yên hoàn hảo không sứt mẻ gì đi ra, Mạnh Trọng mặc dù có chút thất vọng, nhưng cũng không cảm thấy họ có thể tránh khỏi kiếp này. Mưu nghịch là tội tru di cửu tộc, ngay cả Đỗ Hoàng hậu cũng không chạy khỏi, huống chi là mấy con cá nho nhỏ.

Nhưng mà ngay tại lúc này, Đỗ Như Tùng và Lâm Đạm không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt lạnh băng giống nhau như đúc nhìn về phía gã, khiến nụ cười bên khóe miệng gã trở nên cứng ngắc. Gã không cẩn thận làm đổ ấm trà, cổ tay bị phỏng, lập tức lui về sau mấy bước, tránh khỏi tầm mắt hai người, tim đập thình thịch.

Đỗ Như Tùng là kẻ từ trong mưa máu gió tanh giết ra ngoài, khí thế cường hãn không có gì lạ cả, ấy vậy mà Lâm Đạm cũng không hề kém hơn hắn chút nào, cỗ sát khí đậm đặc như hóa thành chất lỏng thấm ra ngoài, tựa địa ngục tu la, khiến người ta nghẹt thở. Lâm Đạm tuyệt không hề đơn giản như vẻ bề ngoài! Nghĩ đến đây, trong lòng Mạnh Trọng dâng lên một cảm giác bất thường.

Sau khi lên xe ngựa, Đỗ Như Yên mới dùng giọng lí nhí hỏi: "Ca, di mẫu thật sự được sắc phong làm Hoàng hậu?"

"Thật, ca vừa nhận được thư của dì, không qua mấy ngày, tin tức sẽ truyền tới Lâm An phủ." Đỗ Như Tùng rót một chén trà nóng cho Lâm Đạm, giọng êm ái: "Đạm Nhi, uống hớp nước an ủi nào."

"Cảm ơn, ta không bị dọa sợ." Lâm Đạm thuận thế đưa chén trà cho Đỗ Như Yên.

Đỗ Như Yên vội vàng hớp một ngụm, khâm phục nói: "Đạm Đạm, ngươi không sợ chút nào à? Nếu chúng ta thật sự bị bắt lại, thì chính là tội lớn tru di cửu tộc đó!"

"Sợ cái gì, cùng lắm giết sạch đám người đó, rồi chúng ta ngồi thuyền ra biển làm hải tặc. Mẹ ta có đường dây chế tạo vũ khí khôi giáp, ca nguwoi có thể thông qua trại lính lấy thuyền chiến, ta hơi có chút võ lực, ngươi giỏi làm ăn, có thể giúp chúng ta thủ tiêu tang vật. Ra đến biển, chúng ta muốn làm gì thì làm cái đó, muốn cướp bao nhiêu tiền tài thì cướp bấy nhiêu tiền tài, cuộc sống chẳng khổ sở hơn bây giờ được đâu." Lâm Đạm vừa nói vừa toát ra thần thái hướng tới, tựa như không thể đại khai sát giới rồi trở thành tội phạm là chuyện đáng tiếc cỡ nào.

Đỗ Như Yên nghe ngây người, chén trà trong tay 'bang' một tiếng rơi trên đệm.

Đỗ Như Tùng đầu tiên ngẩn người, sau đó che mặt cười không thành tiếng. Hắn sớm nên nghĩ đến, Đạm Nhi trong trường hợp nào cũng có thể nghĩ ra phương pháp sinh tồn. Cô là cô nương hung hãn nhất nước Đại Chu, không có một trong.

"Đạm Nhi, sao muội lại đáng yêu như vậy?" Nhìn thấy hình dáng nhỏ nghiêm trang của Lâm Đạm, Đỗ Như Tùng từ cười không thành tiếng thành cười to.

Đỗ Như Yên cũng phì cười, sợ hãi trước đó đã hoàn toàn tan thành mây khói. Nàng sớm nên nghĩ tới, chỉ cần có Đạm Đạm ở đây, nàng căn bản không phải lo âu bất kỳ chuyện gì, bởi Đạm Đạm luôn nghĩ ra được phương pháp giải quyết. Làm hải tặc? Làm hải tặc có thể ngang dọc tứ hải, hoành hành không cố kỵ, sảng khoái hơn bây giờ nhiều nha!

Đoàn người về đến nhà, Đỗ Như Tùng xuống xe trước, sau đó xoay người, không nói lời nào vươn hai tay vào trong ôm dưới nách Lâm Đạm, bế cô xuống. Vóc người hắn vốn hết sức cao lớn, khoảng thời gian này chinh chiến tứ phương, trải qua nhiều lần rèn luyện, giờ còn cường tráng hơn nữa, mà Lâm Đạm lại di truyền vóc người lùn tè của Lâm Đại Phúc, qua mười lăm tuổi thì không thể cao lên nổi nữa.

Hiện tại cô được Đỗ Như Tùng ôm trên tay, giống như ôm một cô nhóc con, chân đạp đạp trên không trung mấy lần mới khó khăn lắm chạm được xuống đất. Đỗ Như Yên nhìn thấy bộ dạng tức cười của cô, che miệng lại cười trộm. Vạn không ngờ tới Đạm Đạm không sợ thần không sợ quỷ cũng có thời điểm chật vật thế này.

Trương Huệ ra cửa đón con gái biểu tình hơi sững sờ, ánh mắt nhìn về phía Đỗ Như Tùng không khỏi mang theo mấy phần nghiên cứu. Người này hết lòng thương yêu con gái nhỏ như vậy, chẳng lẽ coi trọng con bé? Ai nha, cái này không thể được, con gái phải cưới rể về nhà, không thể để nó bị quyền quý cướp đi!

Nghĩ tới đây, bà lập tức tìm một cái cớ kéo con gái vào phòng, dùng sức đóng sầm cửa lại.

Ba ngày sau, tin tức Đỗ Hoàng hậu phế rồi lại lập rốt cuộc truyền tới Lâm An phủ, huynh muội họ Đỗ nhất thời trở thành nhân vật quyền thế nhất tại địa phương, quân lính tới lục soát tú trang Đạm Yên trước đó đều bị bắt lại, do Đỗ Như Tùng thẩm vấn, dụng hình tàn khốc. Có vài người không thể chịu đựng nổi, chết ở trong tù, có vài người tùy tiện liên lụy, kéo rất nhiều đồng liêu xuống nước, khiến mọi việc càng thêm khó bề phân biệt.

Cũng không biết Đỗ Hoàng hậu nói với Hoàng đế thế nào, Hoàng đế lại phái đại thân đắc lực nhất bên người ông tới điều tra chuyện này, khiến quan trường Lâm An phủ lần nữa nghênh đón một lần thay máu. May mắn tay chân Mạnh Trọng và nhà họ Lý khá sạch sẽ, mấy con dê thế tội bị đẩy ra miệng rất chặt, không khai bọn họ ra. Nhưng Hoàng đế không phải kẻ ngu ngốc, nhận được tin tức thì hung hăng nhớ bọn họ một khoản.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 8
Lượt đọc 359

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.