Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

HOÀNG QUÝ PHI

Phiên bản Dịch · 2445 chữ

Sau khi biết được tâm tư của Tô Khanh hoàn toàn không đặt trên người mình, Tiêu Việt liền không đề cập chuyện nạp cung phi trước mặt nàng nữa.

Dĩ nhiên không có nghĩa là hắn không nạp những nữ nhân kia vào hậu cung, là một hoàng đế, hắn cần củng cố quyền thế của mình, tất nhiên điều đó đi chung với việc phải cho các nữ nhân kia tiến cung.

Đỗ gia là danh gia vọng tộc, Đỗ phụ thuộc chi chính, tuy rằng chi chính chỉ có mình ông nhưng ông lại là văn nhân đứng đầu, trong giới văn nhân ông có lực ảnh hưởng rất lớn. Nếu ông vì hắn trung thành và tận tâm, thì ngôi vị hoàng đế này hắn có thể yên tâm ngồi.

Đáng tiếc Đỗ phụ dầu muối đều không ăn, người hắn coi trọng nhất lại là đôi nhi nữ mà phu nhân của hắn lưu lại.

Đỗ Trì là chiến thần Tấn quốc, đối với hắn không nhất định trung thành, nhưng đối với người dân Đại Tấn lại vô cùng tốt.

Hắn lúc trước có thể leo lên ngôi vị này, là nhờ hai phụ tử họ xuất ra rất nhiều khí lực.

Hắn vốn tính toán ép khô giá trị của hai phụ tử này, sau đó đem Đỗ gia lật đổ.

Cũng vì vậy, việc Tô Khanh yêu thích hắn quan trọng hơn việc đưa mấy nữ nhân kia tiến cung.

Tiêu Việt vì Tô Khanh mà không vui, đúng lúc bên dưới có người tiến cống cho hắn một con liệt mã, con ngựa này lại rất khó thuần phục.

Thấy chủ tử buồn rầu như vậy, trưởng thái giám liền cho mời cao thủ huấn luyện thú tới, không tới nửa tháng người nọ đã đem liệt mã huấn luyện vô cùng dễ bảo.

Tiêu Việt hỏi biện pháp, người huấn luyện nói, hắn tốn tâm tư tìm được điểm yêu thích của nó, đối xử với nó thật tốt, ngày đêm mát xa, tắm rửa, chơi đùa cùng nó, sau khi nó quen được đối xử như vậy thì liền giả vờ không quan tâm, nó thấy vậy thì ngay lập tức tìm đến mình.

Đối với những loài linh trí không cao, có thể dùng thủ đoạn mạnh bạo cho nó ăn nhiều giáo huấn nó liền nghe lời, nhưng đối với loài ngựa hoang có linh tính thì không thể làm như vậy, càng là loài có linh trí cao thì càng không thể.

Hắn dạy bảo động vật có linh tính không có 1000 thì cũng 800, biện pháp này lần nào cũng dùng được.

Tiêu Việt nghe xong liền có chút suy nghĩ.

Hắn nguyên bản cảm thấy Tô Khanh có chút ngốc, nhưng đó là nhận thức lệch lạc trước kia của hắn. Tô Khanh căn bản không ngốc, đương nhiên cũng không thông minh, nàng giống như con ngựa hoang này, cần được chải lông âu yếm.

Người cùng dã thú, trên bản chất không quá khác biệt, hơn nữa về sau dã thú so với con người còn tốt hơn.

Tô Khanh tính cách thẳng thắn đơn thuần, lại hiểu được tránh hung tìm cát, chưa bao giờ hại người, nhưng người bên ngoài muốn hại nàng cũng không hại được. Đương nhiên là có công lao của người bên cạnh, một nguyên nhân khác là nàng nghe lời phụ thân cùng huynh trưởng.

Hắn bắt đầu hướng cung quý phi lui tới thường xuyên, chỉ cần không phải xử lý chính sự, thời gian rảnh hắn đều đến bồi Tô Khanh, quả thật so với lúc trước Tô Khanh mới tiến cung còn tốn nhiều tâm tư hơn.

Tiêu Việt tới lấy lòng rõ ràng như vậy, Tô Khanh tự nhiên biết hắn muốn tính toán cái gì.

Hoàng đế ân cần, đối với nàng không có chỗ nào không tốt, theo phương diện nào đó mà nói, cũng là vô hình trung củng cố địa vị của nàng.

Nàng sẽ tự nhiên không ngốc đến nỗi vô duyên vô cớ nổi giận, đem hoàng đế đá ra bên ngoài.

Lại nói, nàng tuy rằng không có khả năng yêu Tiêu Việt, nhưng hắn lớn lên lớp da bên ngoài thật sự rất tốt.

Ai mà không thích xem mỹ nhân, dù sao Tô Khanh nàng cũng chỉ là tục nhân, nhìn khuôn mặt xinh đẹp như vậy, nàng có thể ăn nhiều thêm một chén cơm đó!!

Lão nhân có tiền có thể lấy cô nương xinh đẹp như hoa như ngọc, phú bà cũng có thể tìm một chàng trai ôn nhu săn sóc.

Một cái vì tiền một cái vì sắc, hơn nữa vì tiền mà đối phương còn ôn nhu săn sóc. Tiêu Việt hiện tại đang ở giai đoạn này, vì có được trái tim của nàng, hắn đã nghĩ rất nhiều cách để lấy lòng nàng, thái độ so với lúc trước tốt hơn không chỉ gấp mười lần.

Dĩ nhiên hắn dã tâm bừng bừng, có mưu đồ mưu kế đàng hoàng, nhưng vấn đề là nàng phải chịu cho hắn mưu đồ mới được.

Dù sao nàng cũng ăn của Tiêu Việt, dùng của Tiêu Việt, Tiêu Việt lại thường xuyên lại đây bồi nàng.

Nhìn Tiêu Việt ân cần, nàng cũng mỗi ngày đối với hắn cười dài, tâm tình tốt, ngẫu nhiên nàng sẽ đem bảo bối Tiểu Bạch nhường cho hắn ôm một lúc.

Hắn ôm Tiểu Bạch thể hiện mình vô cùng vui vẻ cả thể xác lẫn tinh thần, nhưng nàng lại thấy Tiêu Việt chính là thể xác lẫn tinh thần đều không tốt, tâm lý vô cùng vặn vẹo.

Ở đây hoàng đế và hoàng quý phi vui vẻ thuận hòa một cách tượng trưng, bên kia nhóm thiếu nữ đang được sắp xếp cho tiến cung.

Bởi vì tiên đế băng hà cách đây không lâu, nên không thể làm tuyển tú quy mô cả nước, mà tuyển ra các thiếu nữ có độ tuổi thích hợp trong gia đình văn võ bá quan đưa vào trong cung, trải qua mama cùng thái giám kiểm tra và dạy dỗ cung quy, sau lại đưa đến trước mặt hoàng đế, thái hậu, hoàng hậu hoặc người có vị trí cao quý như cung phi để quyết định ai lưu lại.

Bởi vì do thân phận của họ đặc biệt nên chỉ cần hoàng đế cho lưu lại, thì nhất định sẽ có phân vị.

Biểu tỷ của Tô Khanh là Lục Yên Nhiên, liền nằm trong đội ngũ này.

Mẫu thân của Lục Yên Nhiên là biểu tỷ có mối quan hệ xa của mẫu thân nguyên chủ, cũng là chị em tốt. Đối phương là người nhu nhu nhược nhược giống hệt mẫu thân nàng ta, khiến cho người nhìn liền tâm sinh thương tiếc.

Bất quá vì muốn con gái được lưu lại, mẫu thân Lục Yên Nhiên còn tìm đến nguyên chủ, hy vọng biểu muội là nàng có thể chiếu cố nàng ta một hai.

Nguyên chủ kỳ thật không ngu xuẩn, nhưng nàng lại có khuyết điểm, tuy rằng ngang ngược, nhưng đối với người mà nàng đã nhận định thì phi thường bao che khuyết điểm. Trước kia tại thừa tướng phủ, bên cạnh có rất nhiều người khiến nàng phải nhìn chằm chằm, ngay cả yêu ma quỷ quái cũng không chiếm được của nàng xíu xiu tiện nghi.

Nhưng sau khi vào cung, nàng so sánh với những người khác, tán đồng biểu tỷ vô dục vô cầu cái gì cũng không tranh đoạt, thật sự đem nàng ta bảo hộ thật tốt.

Kỳ thật ngay từ lúc đầu Lục Yên Nhiên cũng không muốn tranh đoạt cùng biểu muội, đối với nguyên chủ cũng thật sự cảm kích.

Nhưng tâm động cũng sẽ khiến lòng người thay đổi, thân tỷ muội cho dù có thân thiết đến mấy cũng vì một nam nhân mà thay đổi, huống chi còn là biểu tỷ muội họ hàng xa.

Giữa nam nhân và biểu muội, Lục Yên Nhiên tất nhiên chọn nam nhân, làm cho nguyên chủ đau lòng vô cùng.

Tô Khanh cũng không tính chủ động làm khó xử Lục Yên Nhiên, nhưng tất nhiên lúc này nàng cũng không che chở. Nhìn vị biểu tỷ nhu nhược như nước, còn thể hiện mình vô dục vô cầu, chỉ để hấp dẫn Tiêu Việt.

Mẫu thân Lục Yên Nhiên lấy chuyện mẫu thân của nguyên chủ ra, xin được vào cung để cầu tiểu bối là nàng, nhưng nàng không đáp ứng. Nàng dù sao cũng là quý phi, là người có thể tùy tùy tiện tiện muốn gặp là gặp sao.

Lục Yên Nhiên chỉ là con gái của một tiểu quan, hơn nữa phụ thân của nàng đã sớm mất, chỉ còn vị huynh trưởng là đáng tin, mẫu thân nàng mặc dù là chính thê nhưng không được phong làm cáo mệnh phu nhân, muốn đưa tin tức đến trong cung phải mất rất nhiều tâm tư.

Tô Khanh nói thẳng với bên kia là không gặp nàng, tuy rằng bà ta không cam lòng nhưng cũng không nề hà. Chỉ dặn dò con gái mình, nếu vào trong cung thì cầm tín vật cho quý phi nương nương xem, gợi lên tình nghĩa tỷ muội, không thì nàng chỉ là nữ nhi của một tiểu quan, không có người chống lưng, cuộc sống trong cung sẽ không được dễ chịu.

Lục Yên Nhiên hướng mẫu thân làm nũng: “Nương, nếu ta không thể trở thành cung phi, có hay không ảnh hưởng sự tình, lại nói ta mới không muốn vào cung, cùng nhiều nữ nhân tranh đoạt một nam nhân đâu.”

Lục mẫu thở dài: “Con trời sinh mỹ mạo, nếu vào cung còn có thể đặt cược được một con đường ra, gả cho người bình thường, nương sợ con không chịu được khổ, nhưng không vào cung, nương lại sợ không che chở được cho con.”

Lục Yên Nhiên không cho là đúng, ở trong cung, nàng ăn rất nhiều khổ, càng không muốn tiến cung.

Nhưng khi hoàng đế và quý phi xuất hiên trước mặt nàng, nàng lại đổi chủ ý.

Không nói dung mạo quý phi cùng nàng có vài điểm tương tự, quần áo trên người lại sang quý, mang châu báu hoa mỹ, tuổi tuy nhỏ nhưng hào quang bức người, khí thế mười phần, khiến người khác cực kỳ hâm mộ.

Nhìn đến nam nhân bên cạnh quý phi, nàng liền muốn tiến cung.

Lục Yên Nhiên ánh mắt phát ngốc, nàng vốn tưởng rằng thiên tử là lão già ham mê sắc đẹp. không nghĩ đến hoàng đế tuổi trẻ lại còn anh tuấn, quả thật là nam nhân dễ nhìn nhất từ trước đến nay.

Nàng muốn trở thành hoàng hậu, tâm đang như hồ nước tĩnh lặng, nháy mắt phun trào như núi lửa, nham thạch cuồn cuộn, lứa nóng vô cùng.

Tô Khanh đánh giá những nữ nhân này, đều là nữ nhi quan gia dưỡng ra, hoặc thanh thuần, hoặc quyến rũ, mỗi người đều có vẻ đẹp riêng.

Nàng đâm chọc hoàng đế bên cạnh, hứng thú hỏi hắn: “Bệ hạ thích người nào?”

Tiêu Việt còn đang trong giai đoạn phục tùng Tô Khanh, hắn biểu hiện đối với những nữ nhân này rất là lãnh đạm: “Đều không sai biệt lắm.”

Hắn không thích ánh mắt của những nữ nhân này, ẩn nhẫn hoặc thể hiện rõ ràng, giống như hắn là cục xương thơm ngào ngạt, khiến bọn họ muốn nuốt hắn vào bụng.

“Bệ hạ nếu không thích, nhưng thần thiếp ngược lại thích vài người.”

Nàng cầm danh sách điểm vòng vòng, ôn thanh nói: “Bệ hạ, thần thiếp cảm thấy mấy vị nữ nhân này rất tốt, ngài xem xem, muốn hay không, liền giữ các nàng lại?”

Nàng không có đem Lục Yên Nhiên đưa vào, chủ yếu tránh cho về sau vị hoàng đế này cùng nàng đối nghịch, dù sao nguyên bản nàng ta là người thắng, nếu thật sự có đoạn duyên phận này, khẳng định hoàng đế sẽ tuyển nàng.

Tiêu Việt những ngày qua đối Tô Khanh vô cùng tốt, cơ hồ theo bản năng muốn đáp ứng. Nhưng hắn nhìn kĩ, phát hiện người Tô Khanh tuyển, lại toàn là mỹ nhân xinh đẹp nhất.

Tiêu Việt không phải không hiểu nữ nhân, nếu Tô Khanh thật sự để ý hắn, nhất định là hận không để bên người hắn toàn người quái dị.

Nhóm cung phi mới vào cung, không có hài tử để dưỡng, đây chẳng phải là theo bồi nàng tầm hoan tác nhạc.

Nếu những người này vào mắt của nàng, được nàng chú ý, vậy hắn mấy ngày nay vất vả chẳng phải là uổng phí, hắn vẫn nên tìm cho cái nữ nhân đáng chết này vài điểm ngột ngạt, để cho nàng thấy được điểm tốt của hắn.

Hoàng đế ậm ừ, không nói lời nào.

Cuối cùng đưa danh sách xuống, tổng cộng 4 người, 2 người do Tô Khanh tuyển, 2 người còn lại do Tiêu Việt tuyển mục đích làm cho nàng ngột ngạt.

Đều là thân phận tôn quý, xuất thân tốt, nếu thân phận quá thấp hắn làm sao có thể lấy cớ.

Trong chuyện này, đương nhiên không có tiểu quan chi nữ Lục Yên Nhiên.

Không có lựa chọn tú nữ, lần sau cũng không đến lượt họ. Hơn nữa lần tới chính là 3 năm sau, 3 năm này đối với tuổi của nữ tử mà nói, là tuổi đàm hôn luận gả, người trong nhà cũng không có khả năng giữ họ lại.

Tô Khanh cầm danh sách được chọn lên, có chút không tin nổi, xác nhận lại lần nữa, hoàng hậu tương lai, lại bị hoàng đế Tiêu Việt thật sự đánh rớt.

Khi nàng hỏi đến, Tiêu Việt còn giải thích, hắn không phải là không muốn chọn theo nàng, chỉ là những nữ nhân kia đều có tật xấu nghiêm trọng.

Vì để cho Tô Khanh thấy mình tốt, hắn không thẹn lương tâm cho những nữ tử kia thêm thật nhiều khuyết điểm.

Nàng đã làm tốt công tác chuẩn bị cho cung đấu, kết quả hắn cho người đuổi đi, Tô Khanh nhìn chằm chằm Tiêu Việt một lúc lâu, cảm thấy tên này thật sự đầu bị lừa đá.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Đáng Chết (Dịch) của Trường Nhạc Tư Ương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TNTLanAnh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.