Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1652 chữ

Tô công công nhìn ra ta có chút say, muốn tới đỡ ta.

Không nghĩ ta mới vừa đi tới bậc thang đi đến bên cạnh cẩu hoàng đế, liền có người tới hành thích.

Đột nhiệt vọt ra một người nam nhân trong dàn vũ nữ rực rỡ màu sắc, trong miệng hô to cẩu hoàng đế chịu chớt đi.

Ta biến thành cây táo lớn, đại não nhanh chóng vận chuyển, dứt khoát kiên quyết chắn trước mặt cẩu hoàng đế.

Ta nhắm hai mắt, trong đầu không phải là nhân sinh như đèn kéo quân, mà là không thể hiểu được bổ não.

【 hắn đối với ta cười một cái, mệnh đều cho hắn. 】

【 Cuối cùng là Trang Chu mộng điệp, người là ban ân cũng là kiếp. 】

【 Bệ hạ, thần th·iếp lui, thần th·iếp này một lui chính là cả đời, sau này quãng đời còn lại, người nhiều trân trọng. 】

Trước khi mất đi ý thức, bên tai tất cả đều là thanh âm kinh hoảng thất thố của cẩu hoàng đế.

Hắn nói, “Chu Tử Quân! Nàng không được chớt!”

Hình như ta mơ một giấc mơ rất dài.

Trong mộng ta ngây ngốc ở một cái hộp được phong kín, nơi này nhiệt độ vừa phải, có ăn có uống.

Nhưng mỗi ngày đều có một người đàn ông đi tới đi lui ở trước mặt ta.

Trong miệng luôn lải nhải lặp đi lặp lại một câu, “Đừng chớt, đừng chớt, cầu xin ngươi đừng chớt.”

Ta có hơi cảm động, nỗ lực nhấc mí mắt muốn nhìn rõ khuôn mặt của hắn.

Không nghĩ tới, hắn vậy mà lại là cẩu hoàng đế!

Ta giật mình một cái bị doạ tỉnh.

Vừa mở mắt liền nhìn thấy cẩu hoàng đế ngồi ở đầu giường của ta phát giận.

“Trẫm bảo các ngươi đi nấu canh sâm các ngươi còn không đi mau! Từng người cọ tới cọ lui cái gì?!”

“Nhưng mà, nhưng mà bệ hạ, Quý phi nương nương chỉ bị xước một chút da, lại trễ chút miệng vết thương cũng khép lại, không bằng cho nương nương uống chén canh giải rượu.”

Cẩu hoàng đế nhìn về phía ta.

Ta vội vàng làm bộ mới vừa tỉnh, trong miệng nhắc mãi, “Nước, Nước.”

Hắn thuận thế nâng dậy ta, tiếp nhận nước do Liên Chi đưa tới.

“Ai bảo nàng thay trẫm chắn! Nhiều thị vệ như vậy nàng cho là ăn chay sao, còn cần một cái ma men như nàng sao? Lần sau gặp phải loại chuyện này liền chạy! Có thể chạy bao xa thì chạy bấy xa!”

“Uhm.”

“Còn có…… Khụ khụ, tâm ý của nàng, trẫm hiểu được.”

Ta:???

Chờ sau khi mọi người rời đi, hệ thống chạy ra hỏi ta có phải hay không cố ý tìm chớt.

Ta giảo biện nói, “Ta rõ ràng là đang nghiêm túc công lược đấy nhé, mi xem, cẩu hoàng đế có phải có hảo cảm đối với ta đúng hay không. Hơn nữa cho dù ta Có chớt thật, có phải cũng gián tiếp bảo vệ người nhà hay không.”

Hệ thống vò đầu, “Ngươi nói rất có đạo lý, ta vậy mà không có cách phản bác.”

Nhưng ta không nghĩ tới, vốn dĩ chỉ là lời lừa gạt hệ thống, nhưng một lời thành sấm.

Từ sau khi sự kiện hành thích, không biết cẩu hoàng đế phát bệnh gì, mỗi ngày đều tới cung của ta.

Lúc mới bắt đầu ta còn làm bộ khách khí, sau đó cũng lười giả bộ, dứt khoát không kiêng nể gì ở trước mắt hắn xem thoại bản.

Có đôi khi hăn mang theo tấu chương tới, đôi khi liền ở bên cạnh ta đọc sách giải trí.

Nhưng mỗi ngày đều không thiếu làm vận động oxy một canh giờ trước khi ngủ.

Mỗi lần đều làm đến ta sống không còn gì luyến tiếc, nửa đêm ở trên gần như sắp xỉu hắn mới ngừng.

Hơn nữa sau khi chấm dứt hắn còn động tay động chân.

Không phải nghịch tóc của ta, thì chính là vuốt ve mặt của ta.

Làm ta phiền muốn chớt.

Ngược lại, hệ thống rất vui vẻ.

Còn đặc biệt khen thưởng ta mấy quyển sổ hoàng lịch, để cho ta nghiên cứu một chút về ý nghĩa của nhân sinh.

Nó cảm thấy cẩu hoàng đế ngủ với ta rất nhiều, không chừng liền yêu.

Ta cũng lười cười nhạo nó đầu óc đơn giản đầu óc.

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, cẩu hoàng đế tới thường xuyên như vậy, còn không có làm biện pháp an toàn, thực sự khiến ta có hơi lo lắng.

“Hệ thống, cho ta một ít dược khiến cho tiểu nòng nọc ngỏm củ tỏi.”

Hệ thống chần chờ vài giây, tựa hồ đang tự hỏi.

Lúc ta đinh ở trong phòng chơi đánh đu, nó quyết đoán đem dược cho ta.

Ta nhìn viên thuốc nhỏ vừa xuất hiện trong tay, “Có phải trực tiếp ăn là OK đúng không.”

Hệ thống: “Đúng… Đúng vậy, ăn sau khi mỗi lần xong việc.”

“Ừm.”

Đêm nay lúc cẩu hoàng đế lại đây, ta cũng đang xem thoại bản.

Là một bộ cổ ngôn truy thê hỏa táng tràng.

Câu chuyện này hội tụ nhiều loại yếu tố như thế thân, chớt giả, sinh con.

Nội dung chủ tuyến là nam chủ liều mạng tổn thương nữ chủ, nhưng lại có nỗi khổ riêng.

Đến khi thấy nữ chủ nản lòng thoái chí, sinh con chớt giả, mặt ta nhăn giống như đúyt khỉ.

【 Ngươi nó xem, trong tất cả truyện ngược văn miệng của nam chủ chỉ để trang trí, không chiếm được với vĩnh viễn mất đi luôn có một cái là hắn yêu nhất, đến nỗi nữ chủ, cô ta sinh con dễ như ăn kẹo vậy, hơn nữa thường không thể một lần cắt đứt đào hoa, thỉnh thoảng lại xuất một cái, lúc chớt giả chạy trốn trên đường thêm một cái. 】

Hệ thống không phản ứng ta, nhưng cẩu hoàng đế cách đó không xa lại phì cười ra tiếng.

Ta nghi hoặc ngẩng đầu, hắn nghiêm túc nhìn tấu chương chằm chằm, trên mặt còn vài phần ý cười chưa tan.

Ta thật bội phục hắn, làm việc cũng có thể cười vui vẻ như vậy.

Chờ đến lúc sắp ngủ, không biết hắn lại phát điên cái gì.

Lôi kéo ta, nói muốn vẽ mày cho ta.

Ta thả tóc, ngồi ở trên giường vẻ mặt đầy kháng cự.

“Ngày mai đi, sáng mai rồi vẽ.”

Cẩu hoàng đế dừng một chút, “Sáng mai?”

Lúc này ta mới phản ứng lại, bình thường lúc hắn đi ta còn chưa tỉnh ngủ, lúc hắn hạ triều trở về, ta đã ăn xong bữa sáng rồi.

Ta nhìn khuôn mặt nam chủ tiêu chuẩn soái ca tà mị của hắn trong truyện ngôn tình cổ đại.

Ngoài miệng liên tục cự tuyệt, nội tâm nghĩ, 【 Nếu như hắn cầu xin ta, thì cũng không phải là không thể. 】

Không ngờ giây tiếp theo, giọng nói của cẩu hoàng đế vang lên, hơn nữa nói thẳng, “Quý phi ngoan, cầu xin nàng~”

Giọng điệu làm nũng của Cẩu hoàng đế, phối hợp với bề ngoài của hắn có một loại độc đáo tương phản rất mạnh.

Ta nhất thời bị nam sắc che mắt, ngoan ngoãn ngồi xuống trước gương đồng.

Hắn nhẹ nhàng nâng cằm của ta, lông mi của ta khẽ chớp, nhìn khuôn mặt chuyên chú trước mắt.

Nói tới đây, hắn mới hai mươi tuổi, trước khi xuyên qua ta so với hắn còn lớn hơn mấy tuổi.

Ta cũng coi như là gặm cỏ non đi.

Đúng lúc này hệ thống xuất hiện: “Ký chủ ngươi xem, cẩu hoàng đế cũng khá tốt, cô phải nỗ lực lên.”

Ta vốn dĩ có chút động tâm, nhưng sau khi nghe thấy hai chữ “nỗ lực” thì hoàn toàn tan biến.

Nỗ lực, cái gì gọi nỗ lực?

Nỗ lực chính là một người hầu ra hai phần lực!

Đã từng làm một người làm công lập tức PTSD.

Ta phản ứng lại đây!

Nếu bồi hoàng đế ngủ là công việc của hậu cung phi tần, vậy nhiều ngày như vậy ta đây không phải là đang tăng ca à?

Hơn nữa không có phí tăng ca.

Hệ thống há hốc mồm: “Nhưng mà ký chủ, ngày hôm qua ngươi còn nói rất thoải mái nha.”

Thế thì không giống nhau!!

Đúng lúc này, cẩu hoàng đế vừa lòng buông bút kẻ mày, ý bảo ta nhìn về phía trong gương.

Khi ta nhìn thấy lông mày lá liễu vốn dĩ hoàn hảo bị vẽ thành Crayon Shin-chan.

Trong lòng ta lại bắt đầu spam.

【 Lông mày thật xấu!! Muốn chớt muốn chớt muốn chớt!! 】

【 Tăng ca thật phiền!! Muốn chớt muốn chớt muốn chớt!! 】

【 Cẩu hoàng đế vì sao lại tới, muốn chớt muốn chớt muốn chớt! 】

Hệ thống hoảng loạn thét chói tai, khuyên ta bình tĩnh.

Ngay cả vẻ mặt của cẩu hoàng đế cũng thay đổi.

Hắn có chút bị thương hỏi: “Thực sự xấu như vậy sao? Trẫm, trẫm cũng là lần đầu tiên vẽ mày cho người khác.”

Ta mặt vô biểu tình nhìn hắn, trong lòng yên lặng nghĩ.

【 Hắn tốt nhất lập tức biến mất, bằng không giữa trưa tỉnh ngủ, ăn xong cơm trưa ta liền thắt cổ. 】

Hoàng đế mặt đầy xấu hổ và giận dữ đi rồi.

Ta một mình tận hưởng chiếc giường lớn.

Cả thế giới đều ngủ ngon, trừ bỏ cẩu hoàng đế và hệ thống ngốc.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Cô Ấy Luôn Muốn Thắt Cổ của Thu Đao Ngư Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nhannhungoctruc
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.