Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Muốn rút lui khỏi giới giải trí ngày thứ tám

Phiên bản Dịch · 2769 chữ

“Con mèo này có mắt không thấy Thái Sơn!” Ông nội Lâm nâng cằm lên một cách ngạo nghễ, lấy cái ghế dựa mang theo mở ra, đặt mông ngồi xuống, cầm cần câu ra, giọng điệu rất kiêu ngạo: “ Tiểu Khả, cháu nhìn kĩ, hôm nay ông nội sẽ ra tay cho cháu xem thử bản lĩnh câu cá của ông nội tốt cỡ nào. Một lát ông nội câu được cá, rồi về nhà nướng cá cho cháu ăn.”

Lúc ông ấy nói lời này, khóe mắt liếc nhìn Tiểu Miêu.

Nhưng Tiểu Miêu một chút cũng không để ý đến ông ấy, điều này khiến trong lòng ông lão càng thêm khó chịu.

Lâm Tiểu Khả khóe miệng giật giật: “ Ông nội, cháu đang ở bên cạnh ông, ông nhìn Tiểu Miêu làm gì ạ? Ông là đang nói chuyện với cháu, hay là đang nói chuyện với Tiểu Miêu?”

Ông nội Lâm mặt già đỏ lên, khụ một tiếng, trừng mắt với đứa cháu gái không hiểu chuyện: “ Nói nhảm gì đó, lời này của cháu nói đến ông nội giống như người nhỏ nhen vậy, qua đây, xem ông nội cháu câu cá như thế nào mà học hỏi một chút.”

Lâm Tiểu Khả lẩm bẩm trong miệng, bụng dạ của ông vốn cũng không rộng lượng đâu.

Âm thanh của cô bé không lớn, nhưng lỗ tai ông lão lại rất thính, thẹn quá hoá giận: “ Còn không qua đây.”

“ Đang tới ạ.” Lâm Tiểu Khả đành đáp lại một tiếng, đi qua đó ngồi xuống bên cạnh ông lão, vừa hay ngồi giữa ông lão và Cố Tây Khê hai người.

Ông nội Lâm mở cái hộp mang theo ra, đem mồi móc vào lưỡi câu cá, nói với Lâm Tiểu Khả: “ Tiểu Khả à, ông nội nói cho cháu biết phương pháp bí mật, câu cá này nhé, tốt nhất chính là dùng sâu đỏ, cá thích ăn loại sâu này, câu một lần được một con rất chuẩn, hồi trước ông nội cháu có một lần vừa thả lưỡi câu, chưa được 10 phút thì câu lên.......”

Lời của ông còn chưa nói xong, bên cạnh liền truyền đến một trận âm thanh.

Cố Tây Khê đứng cả người dậy, tay phải vội cầm chắc cần câu, tay trái đang quay ổ quay, lưỡi câu cá đang lay động dữ dội, trên hồ lan ra từng đợt gợn sóng.

“ Có cá mắc câu rồi!” Lưu Dung Dung vỗ tay đầy hưng phấn và nói.

Cô ấy so với Cố Tây Khê người câu được cá còn kích động hơn.

Ông nội Lâm ép khóe môi xuống: “ Con cá này còn chưa lên đâu, nếu như không cẩn thận thì.....”

Ông vừa mới muốn nói “móc (câu) rơi” hai chữ, Cố Tây Khê liền một phát đem cần câu nhấc lên cao, một con cá diếc dài bằng sải tay bay lên bờ, rơi xuống đất và đang giãy giụa “ba, ba, ba” trên mặt đất.

Tiểu Miêu lập tức bước tới, dùng vuốt mèo đè lên đầu con cá diếc.

Một người một mèo này phối hợp ăn ý, ai không biết còn tưởng là hai người bọn họ luyện tập qua.

“ Ông nội, hồi nãy ông muốn nói gì thế ạ?” Lâm Tiểu Khả vỗ tay “ba, ba, ba” cho Cố Tây Khê, sau đó quay đầu qua hỏi ông lão.

Ông lão cả mặt đỏ bừng, vô cùng xấu hổ, lại còn sĩ diện, “ Chẳng qua là một con cá diếc nặng 7 8 cân, đây mới chỉ là bắt đầu thôi, cháu chờ xem, ông nội cháu ra tay đây!”

Lâm Tiểu Khả bó tay, ham muốn thắng thua đáng ghét của ông nội rốt cuộc là từ đâu ra vậy?

“ Ông nội, chúng ta câu cá không phải là để tâm tình vui vẻ, rèn luyện sức khỏe sao, không cần phải........”

Lần này ông lão cắt đứt lời nói của cháu gái, ông ấy nghiêm trang nói lời lẽ chính nghĩa: “ Tâm tình vui vẻ, rèn luyện sức khỏe cái gì, Tiểu Khả, hôm nay ông nội nói cho cháu biết một đạo lý, thi đấu đứng thứ nhất, tình hữu nghị đứng thứ hai.”

Nói xong, ông ấy dùng sức quăng lưỡi câu vào trong hồ, một bộ dáng cố gắng giành hạng nhất.

Đạo diễn Trần và những người quay phim đều sắp cười không khép được miệng rồi.

Vốn dĩ bọn họ còn sợ quá trình quay của hôm nay không có gì để xem, hiện tại thì ổn rồi, sự xuất hiện của ông lão này không ngờ đã giúp họ giải quyết vấn đề khó khăn.

Cố Tây Khê nhìn ông lão bên cạnh đơn phương xem mình như đối thủ, cô cúi đầu, hướng về phía Tiểu Miêu đang gặm cá diếc ở gần đó nói: “ Không nghĩ đến ngươi là kẻ mày rậm mắt to lại còn hồng nhan họa thủy, a chờ chút.” Cô đặt cần câu xuống, một phát đem Tiểu Miêu đang ăn cá ôm lên.

Tiểu Miêu cả mặt ngây ngốc, cặp mắt tròn xoe nghi hoặc nhìn Cố Tây Khê.

Cố Tây Khê liếc xuống nhìn nó, là Doraemon nha, cô huýt sáo một cái: “ Hóa ra là lam nhan họa thủy. Được lắm, người anh em rất trâu bò.”

“ Meo!” Tiểu Miêu lúc này mới phản ứng lại, lập tức thử che lại thân dưới của mình, thẹn quá hóa giận mà vùng vẫy.

Cố Tây Khê nhịn không được bật cười, đem Tiểu Miêu thả xuống.

Tiểu Miêu xấu hổ bực bội hướng về cô kêu meo meo vài tiếng, giọng điệu đầy lên án, giống hệt như đứa trẻ đáng thương bị chiếm tiện nghi vậy.

Cố Tây Khê búng vào đầu nó, nói: “ Về chuyện hôm nay ta nói cho người biết, con trai ở bên ngoài đều phải nhớ giữ mình.”

Tiểu Miêu meo vài tiếng, quay người, dùng cái mông đối mặt Cố Tây Khê, còn kéo con cá chạy đến bên chỗ của ông lão, làm như vậy để bày tỏ hành động lên án với Cố Tây Khê.

Ông lão ở kế bên nhìn thấy nó qua đây, trong lỗ mũi hừ một tiếng, tính khí kì quái nói: “ Đã từng ngươi đối với ta lạnh nhạt hờ hững, hiện tại ta đối với ngươi trèo cao không nổi.”

“ Ông ơi, ông quả thật tân tiến.” Đạo diễn Trần khen ngợi một câu.

Ông nội Lâm sắc mặt càng đắc ý.

Lâm Tiểu Khả trên mặt lộ ra vẻ ghét bỏ: “ Còn tân tiến nữa chứ, lời nói này đều là của thời đại nào rồi. Bây giờ chúng cháu không còn phổ biến cách nói này nữa.”

“ Vậy các cháu đang thịnh hành cái gì?” Đạo diễn Trần tò mò hỏi.

Lâm Tiểu Khả khóe môi cong lên, cười tinh nghịch quỷ quái: “ Đã bị hắc hóa.”

Ông nội Lâm và Đạo diễn Trần đều trầm mặc một cách ăn ý, hai người sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là cách biệt thế hệ, cùng với sự khác biệt của giới giải trí, không thể cưỡng ép hòa hợp được.

“ Khụ khụ khụ.” Ho một tiếng che giấu, ông nội Lâm quay đầu qua, giả bộ mới vừa rồi cái gì cũng chưa xảy ra, ông ấy nói với Đạo diễn Trần: “ Các người đây là đang quay cái gì?”

“ Chúng tôi đang quay một chương trình tạp kỹ.” Đạo diễn Trần ngay lập tức nói: “ Hiện tại chúng tôi ghi hình ông và cháu gái của ông vào trong khung hình, không biết ông có phiền không?”

“ Quay chương trình à, cái này có gì đâu, quay, quay cho tốt, chờ một chút nhất định phải đặc biệt quay lại tư thế anh dũng của tôi lúc câu được cá.” Ông nội Lâm đột nhiên trở nên thích thú, cười không khép được miệng, đến thân thể cũng càng ngồi thẳng hơn so với trước đó.

“ Được, ông yên tâm. Chúng tôi chắc chắn cố gắng quay thật tốt cho ông.” Đạo diễn Trần nói đầy phấn khởi, nhóm người này có thể phối hợp, đương nhiên càng tốt rồi.

Ông nội Lâm nghe thấy lời này, trong lòng cũng vui vẻ, ông ấy nói với Đạo diễn Trần: “ Chương trình của các anh không tệ, quay loại hoạt động thư giãn như câu cá thật tốt nha, tôi nói cho anh biết, bây giờ ti vi luôn chiếu cái gì mà chương trình yêu đương, chương trình người nổi tiếng, tôi xem đến chán quá rồi, vẫn là chương trình các anh là đặc sắc.”

Đạo diễn chính của chương trình tạp kỹ《Yêu Đương Một Tuần》được kết hợp từ chương trình yêu đương và chương trình người nổi tiếng – Đạo diễn Trần trong phút chốc nụ cười cứng đờ rồi.

Nhân viên công tác ở bên cạnh cố gắng nín cười, nhưng bọn họ liều mạng cũng không ép khóe môi xuống nổi và đôi vai run run đã bán đứng tâm trạng của họ.

“ Khụ khụ khụ.” Đạo diễn Trần trả lời một cách mập mờ: “ Thật ra tôi cảm thấy chương trình người nổi tiếng, chương trình yêu đương cũng không tệ đâu.”

“ Có cái gì mà không tệ.” Ông nội Lâm không hài lòng rồi, ông ấy vỗ vào đùi: “Cả ngày yêu yêu đương đương có ý nghĩa gì? Người trẻ tuổi ấy mà, xây dựng sự nghiệp tốt biết bao, phải không? Những chương trình đó đều là giả thôi, anh đừng tưởng tôi lớn tuổi thì không hiểu biết mấy cái này, tôi nghe cháu gái lớn của tôi nói qua, kia đều là có kịch bản hết, cái gì CP cũng là xào ra mà thôi.

Kịch bản, xào CP, đóng “ba” “ba” hai con dấu vào mặt Đạo diễn Trần.

Đạo diễn Trần phút chốc cũng không biết nên nói cái gì, ông khụ một cái: “ Ông lão, thực ra chúng tôi chính là loại chương trình này.”

Ông nội Lâm sững người trong giây lát.

Khí thế của ông ấy vừa mới bốc lên tận mây xanh thoáng cái biến mất không thấy nữa, khóe môi nhếch lên, lộ ra một nụ cười cứng ngắc, hắng giọng: “ Thực ra quay chương trình yêu đương cũng khá tốt, đây không phải là hưởng ứng lời kêu gọi của quốc gia, nâng cao tỉ lệ kết hôn sao. Các anh cũng vất vả rồi.”

Cái gì gọi là co được dãn được!

Cái gì gọi là gió chiều nào xoay chiều ấy!

Chính là đây này.

Đạo diễn Trần cười gượng gạo, mắt thấy không trò chuyện tiếp được, quả quyết rời đi.

Sau khi Đạo diễn Trần vừa rời khỏi, ông lão hiển nhiên thở phào nhẹ nhõm, vào lúc này, lưỡi câu dao động, mắt ông lão sáng lên, lập tức lấy lại tinh thần, đem sự việc mới vừa xảy ra ném sau đầu.

“ Tới rồi, cháu gái cháu phải xem kỹ nha, ông nội để cháu nhìn thấy cái gì mới là cá to.” Ông lão cầm chắc cần câu, nhìn dây cây run run không ngừng, trong lòng thầm nói ổn rồi, dao động này chắc chắn là con cá to.

Lâm Tiểu Khả móc điện thoại ra ngay: “ Ông nội, cháu quay lại cho ông, trở về để bà nội xem.”

“ Được đó, quay cho ông!” ông lão nói lớn tiếng, hai chân hơi khụy xuống thành tư thế trung bình tấn, hai tay nắm chặt cần câu, dùng hết sức kéo lên.

Tiểu Miêu ở bên cạnh cũng đứng dậy, hai mắt nhìn chằm chằm vào lưỡi câu.

“ Nhanh, quay cận cảnh!” Đạo diễn Trần hướng qua PD ở kế bên nhỏ giọng hô.

Nhóm PD lập tức đem camera nhắm vào lưỡi câu.

Gió lúc này hình như cũng ngừng thổi rồi, tiếng kêu của côn trùng chim chóc trong rừng trúc dần dần trôi xa.

Tim của ông nội Lâm đập thình thịch thình thịch, ông ấy có linh cảm con cá câu được lần này nói không chừng có thể làm mới kỷ lục lịch sử của ông, càng đủ để danh tiếng “ thần câu cá” của ông truyền bá khắp Trung Quốc, đến khi đó, cmn đứa trẻ khẳng định sẽ tự hào về ông.

Khoảnh khắc tỏa sáng của cuộc đời ông ấy sắp đến rồi.

“Ào ào!” Lưỡi câu cá bật ra khỏi nước, chiếc dép lào đang treo trên đó cắt qua một đường vòng cung giữa không trung và đáp xuống trước mặt ông lão.

“ Lạch cạch” tiếng chiếc dép rơi xuống đất, cùng chiếc dép này rơi chung, còn có tiếng lòng của ông lão.

Ông lão ngây ngẩn nhìn chiếc dép, trên mặt già viết đầy 4 chữ không thể tin nổi.

“ Xì——” không biết là ai đã cười ra tiếng trước, và sau đó, tất cả mọi người đều cười đến thẳng lưng không nổi.

Nhóm PD nhịn ý cười lại, giơ camera lên, nhưng khung hình run run lại thể hiện rõ ràng tâm trạng của bọn họ.

“ Đây, đây là ngoài ý muốn thôi.” Ông nội Lâm cả mặt đỏ bừng, vội vàng kéo lại tôn nghiêm.

Cố Tây Khê ngay lúc này lại lần nữa câu lên một con cá, cô lấy con cá xuống từ trên lưỡi câu, nhìn ông nội Lâm, thở dài, lắc lắc đầu.

Tiểu Miêu ngay lập tức bước catwalk đi về phía cô, đầu cũng không quay lại.

Biểu cảm trên mặt ông nội Lâm nứt ra, ông ấy với tay ra, hô lên: “ Tiểu Miêu!”

Cố Tây Khê nhìn thấy một màn này, nói một cách đồng cảm: “ Nếu như lúc này có sấm sét, khẳng định so với khi Lục Chấn Hoa biết Dì Tuyết đã cắm sừng ông thì tiếng sét còn lớn hơn.”

“ Ông nội, ông từ bỏ đi ạ!” Lâm Tiểu Khả kêu nghẹn ngào: “ Mỹ nhân chỉ xứng với kẻ mạnh, ông hãy giết chết con tim này đi.”

“ Không! Chẳng qua là hôm nay ông nhất thời thất thủ mà thôi.” Ông nội Lâm không cam chịu số phận: “ Hồi trước ông rất lợi hại đấy.”

“ Ông nội, có một chuyện cháu phải nói cho người biết rồi.” Lâm Tiểu Khả giả vờ lau lau nước mắt: “ Thực ra mọi người đã biết rồi ạ, những con cá kia của ông đều là được mua ở trong chợ rau, chỉ là không ai vạch trần ông mà thôi.”

“ Cái gì?!”

Đám người Đạo diễn Trần đều kinh ngạc rồi.

Bọn họ mới nãy còn tin tưởng rằng ông nội Lâm thực sự là thất thủ, không ngờ không phải thất thủ, mà là phát huy như bình thường.

“ Các người làm sao biết hả?” Ông nội Lâm trợn to mắt, “ Ông rõ ràng dặn dò qua lão Thái bán cá không được phép đem chuyện này nói ra ngoài mà.”

Lâm Tiểu Khả lắc đầu, cả mặt đồng cảm: “ Ông nội, ông quá ngây thơ rồi, có câu nói rằng sự phản bội là do tiền đặt cược lòng trung thành không đủ. Bà nội đã cho ông nội Thái 5 đồng, ông ấy liền khai báo.”

Mọi người nhất thời nghẹn lời, không biết nên phản bác từ chỗ nào.

Ông nội Lâm thẹn quá hóa giận: “ Lão Thái đáng chết này, ông đi tìm ông ất tính sổ!”

Nói xong, ông ấy cầm cần câu lên, thu dọn cái hộp, quay đầu liền vội vàng rời đi, bóng lưng có phần bối rối.

Lâm Tiểu Khả lau nước mắt đồng cảm đi, cúi chào mọi người: “Làm phiền mọi người rồi, chúng cháu đi trước ạ.”

“ Tạm, tạm biệt.” Cố Tây Khê ngập ngừng mà vẫy tay.

Lâm Tiểu Khả hướng về phía Cố Tây Khê gật đầu đầy nặng nề: “ Chị ơi, em chúc phúc chị và Tiểu Miêu hòa hợp trăm năm, thiên trường địa cửu, chị yên tâm, em sẽ không để ông nội em chia rẽ hai người đâu.”

Trái lại chị cũng không cần, Cố Tây Khê mí mắt giật giật, thầm nói trong lòng.

Bạn đang đọc Nữ Chủ Ngốc Bức Chỉ Muốn Rút Lui Giới Giải Trí (Dịch) của Mộc Mộc Miêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sympathy
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.