Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Muốn rút lui khỏi giới giải trí ngày thứ sáu

Phiên bản Dịch · 2362 chữ

Ở trong ruộng ngô, đám người Tần Lãng tách ngô tách đến toàn thân đầy mồ hôi.

Thời tiết tháng 7 tháng 8, mặt trời rực rỡ chiếu khắp mọi nơi, cho dù đã thoa kem chống nắng thì cũng phơi nắng đến sợ.

Mọi người bận rộn làm việc mấy tiếng đồng hồ mới lấp đầy 4 cái sọt, bẻ ngô mặc dù không khó, nhưng cũng không dễ, bọn họ vốn lớn lên ở trong thành phố, lúc mới vừa đến đều không biết bắt tay làm như thế nào, vẫn là mời tổ chương trình tìm một thôn dân đến hỗ trợ hướng dẫn một chút mới có thể bắt đầu.

Mắt thấy trên khuôn mặt mọi người lộ ra vẻ mệt mỏi, Cố Triệu Trung đề nghị nghỉ ngơi một chút, mọi người đều mệt hết sức, đương nhiên miệng liền đáp ứng.

Dưới bóng cây, 6 minh tinh đang ôm ấm nước trong tay uống ừng ực ừng ực mấy ngụm liên tục mới dừng lại nghỉ ngơi.

“ Chúng ta đã bẻ ngô được bao nhiêu cân rồi?” Thái Điềm Tâm đột nhiên lên tiếng hỏi.

Cố Triệu Trung liếc nhìn 4 cái sọt kia: “ Có khả năng được hơn 30 cân rồi.”

“ Hơn 30 cân là 9 đồng nha.” Trên mặt Thái Điềm Tâm hiện ra vẻ mặt đáng thương hề hề: “ 9 đồng tiền đủ 6 người chúng ta ăn cơm không?” ( chú thích: 9 đồng NDT ~ 31,737 VNĐ )

“ Chắc là đủ đó.” Diệp Phi Bách người vẫn luôn im lặng nói: “ 9 đồng này mua chút mì sợi và rau xanh cho 6 người chắc là không vấn đề.”

“ Nhưng nếu như Cố Tây Khê ở bên kia không có thu hoạch thì sao?” Thái Điềm Tâm nói đầy cẩn thận, gương mặt thanh tú nũng nịu của cô ta lộ ra vẻ lo lắng: “ Loại việc như câu cá, cả ngày không có thu hoạch cũng không kỳ quái, không lẽ chúng ta mặc kệ cô ấy sao?

Lời này của Thái Điềm Tâm khiến bầu không khí đột nhiên lạnh xuống.

Nếu là ngày thường, mọi người còn không thực sự để vào mắt vài đồng tiền này, chỉ cần nói đến quần áo của họ thôi thì ít nhất cũng là bốn con số rồi, nhưng hiện tại không giống vậy, vài đồng tiền này là bọn họ cực cực khổ khổ mới kiếm được, mà Cố Tây Khê lại không làm ra đóng góp gì, đương nhiên càng quan trọng hơn là quan hệ của bọn họ và Cố Tây Khê cũng chẳng tốt hơn là bao. (chú thích “ bốn con số”: 1,000 NDT ~ 3,526,000 VNĐ )

“ Không thể nói như vậy.” Tần Lãng cầm ấm nước trong tay, hắng giọng: “ Đạo diễn Trần ban nãy đã nói qua muốn chúng ta dựa vào lao động để đổi lấy đồ ăn, là tự Cố Tây Khê lựa chọn đi câu cá thôi, vì sự công bằng của chương trình, chúng ta hiển nhiên không thể giúp cô ấy.”   

“ Đúng rồi nha, nếu không thì chúng ta chia ra lao động có ý nghĩa gì nữa.” Triệu Vân Linh nói không khách sáo: “ Vả lại, nếu như Cố Tây Khê thực sự không có thu hoạch, cô ấy có thể đến bẻ ngô nha.”

“ Thì ra là thế, là em nghĩ sai rồi,” Thái Điềm Tâm thè lưỡi, “ May là Tần Lãng ca ca và Vân Linh tỷ tỷ thông minh hơn em, nếu không em suýt nữa phá vỡ quy tắc chương trình rồi.”

Lưu Dung Dung ở bên cạnh nghe thấy một màn này, mím môi, hơi hơi nhíu mày, đều là hồ ly ngàn năm, còn làm bộ không biết cái gì, Lưu Dung Dung sao lại không nghe ra lời nói “trà xanh” của Thái Điềm Tâm, nếu thực sự có lòng chia đồ ăn cho Cố Tây Khê, có cần nhắc đến vào lúc này không? Chẳng qua là đã không muốn chia đồ cho Cố Tây Khê, mà vẫn muốn đạt được thanh danh tốt mà thôi.

Cô ấy nhàn nhạt nói: “ Nhưng mà đạo diễn đâu nói không được làm như vậy. Đợi một chút nếu như Cố Tây Khê không bắt được cá, cùng lắm thì tôi chia một phần với cô ấy là được rồi.”

Lưu Dung Dung vừa nói xong, Thái Điềm Tâm cả mặt đỏ bừng, trong mắt cô ta hiện ra vẻ ủy khuất: “ Dung Dung tỷ, chị có phải đối với em có ý kiến không?”

Lưu Dung Dung lộ ra biểu cảm sửng sốt, cô ấy che miệng lại, ngạc nhiên nói: “Tại sao em có thể nghĩ như vậy? Như thế nào? Chị đem đồ chia cho Cố Tây Khê chính là chị đối với em có ý kiến ư?”

Thái Điềm Tâm nhất thời nghẹn họng, lại không biết nên nói gì. Cô ta cúi đầu, nước mắt rơi xuống tí tách tí tách.

Trong lòng Lưu Dung Dung lập tức cực kỳ chán ghét, cô đã nói cái gì sao mà Thái Điềm Tâm liền khóc thành cái dạng này, nếu chương trình được phát sóng, ai không biết còn tưởng rằng cô ấy bắt nạt Thái Điềm Tâm nhiều lắm ha?

Ngay lúc này, Diệp Phi Bách như là nhìn thấy cái gì, thoáng cái đứng dậy: “ Cố Tây Khê trở lại rồi.”

Mọi người quay đầu nhìn qua, chỉ thấy dưới ánh mặt trời, một bóng người ngược sáng mà đến.

Hình bóng đó mảnh mai thon thả, chờ đi đến gần, mọi người mới thấy rõ Cố Tây Khê cùng thứ cô đang xách trên tay.

“ Tây Khê.” Lưu Dung Dung là người đầu tiên chạy về hướng Cố Tây Khê, cô ấy hiện tại không muốn ở cùng một chỗ với Thái Điềm Tâm, không thú vị, khi cô ấy nhìn thấy 3 4 con cá đang nhảy nhót vui vẻ trong thùng của Cố Tây Khê, cô ấy sững sờ: “ Em, em câu được nhiều cá như vậy hả?”

“ Đúng vậy.” Cố Tây Khê đặt thùng nước xuống, trọng lượng của thùng nước kia không nhẹ, lúc đặt trên mặt đất còn phát ra âm thanh nặng nề.

Đám người Tần Lãng nhao nhao đi qua đây.

Khi nhìn thấy thu hoạch của Cố Tây Khê, biểu cảm trên gương mặt những người này vô cùng đặc sắc.

“ Nhiều cá như vậy nha, Tây Khê, cô lấy từ đâu ra vậy? Cô thực sự lợi hại, người khác đi câu cả ngày đều chưa chắc có thể câu được một con cá đâu.” Thái Điềm Tâm giống như là thuận miệng hỏi.

Cố Tây Khê liếc nhìn cô ta, mỉm cười: “ Cô nói xem?”

“ Tôi làm sao biết?” Thái Điềm Tâm ngây ra, ngẩng mặt, nét mặt biểu hiện ngây thơ: “ Chẳng lẽ là ở hồ hả?”

“ Nếu không thì sao?” Cố Tây Khê lại hỏi.

Thái Điềm Tâm đến lúc này làm gì còn nghe không ra Cố Tây Khê đối với cô ta phản cảm, tức thì vẻ mặt có chút khó coi, khóe môi mím lại.

Tần Lãng ở bên cạnh nhìn không nổi nữa, vốn anh ta không thích Cố Tây Khê, ích kỷ chỉ biết bản thân lại thích tự tiện quyết định, chẳng qua là câu được vài con cá, thái độ đắc ý cái gì, “ Được rồi, Cố Tây Khê, Thái Điềm Tâm bất quá nói mấy câu, tính tình cô có cần kỳ quái như vậy không?”

Đạo diễn Trần bắt đầu thở gấp, ông lập tức để các PD đều đem camera nhắm vào những minh tinh này.

Nếu bây giờ Đạo diễn Trần có thể nói chuyện, vậy mở miệng câu đầu tiên khẳng định là: “ Xé nhau đi!”

“ Tôi tính tình kỳ quái sao?” Cố Tây Khê chớp mắt, cô nhìn về hướng Thái Điềm Tâm, “ Thái tiểu thư cảm thấy tôi nói chuyện khó nghe hả?”

Thái Điềm Tâm vốn còn chìm đắm trong chuyện Tần Lãng chống lưng cho cô mà đắc ý, tuyệt đối không nghĩ đến Cố Tây Khê lại đem câu chuyện ném cho cô ta, cô ta nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, nếu nói phải, vậy hình tượng bản thân xây dựng liền sụp đổ rồi, nếu nói không phải, kia lại đắc tội Tần Lãng.

Trong 4 người nam khách mời này, ngoại trừ Tạ Thanh Từ còn chưa đến, địa vị trong giới của Tần Lãng là cao nhất, nghe nói lai lịch thân thế cũng không tệ.

Thái Điềm Tâm ngầm đem Tần Lãng trở thành lốp xe dự phòng, hiển nhiên không thể đắc tội anh ta.

Thấy Thái Điềm Tâm chậm chạp chưa trả lời, Cố Tây Khê mỉm cười, “ Nhìn Thái tiểu thư khó xử như thế, ai không biết còn tưởng là tôi đang hỏi cô cách giải ra bài toán khó nữa?”

Lưu Dung Dung cuối cùng nhịn không được mà cười thành tiếng.

Rốt cuộc có người đủ khả năng trị “trà xanh” Thái Điềm Tâm này rồi.

Thái Điềm Tâm cả mặt đỏ bừng, cười miễn cưỡng, “ Tây Khê thật là biết đùa.”

“ Đó là bởi vì cô quá mắc cười.” Cố Tây Khê không khách sáo mà nói.

Nói xong lời này, cô cũng không nhìn biểu tình của Thái Điềm Tâm, quay người qua xách thùng nước đi đổi tiền với Đạo diễn Trần.

3 con cá nặng hơn 10 cân, Cố Tây Khê giữ lại 1 con, số cá còn lại lấy giá tiền 2 đồng 1 cân để bán, cuối cùng cầm được 20 đồng trong tay. (chú thích: 20 đồng NDT ~ 70,523 VNĐ )

Tối hôm đó, bữa ăn của Cố Tây Khê đặc biệt phong phú, cô đã mua đậu hủ, cắt nhỏ đầu cá, nấu một món canh đầu cá đậu hủ, lại đem phần thịt cá còn lại đi kho.

Cơm thì thơm phức, cá kho vừa đúng độ lửa, canh đầu cá đậu hủ được hầm đến màu trắng sữa rồi rắc tiêu lên, khiến người ta thèm ăn đến chảy nước miếng.

Đám người Triệu Vân Linh nhịn không được mà nuốt nước miếng.

Bọn họn lại nhìn nhìn mì sợi rau xanh của mình, trong lòng lập tức vô cùng khó chịu.

Thái Điềm Tâm ăn một đũa mì sợi, chỉ cảm thấy mùi vị như ăn sáp. Mặc dù hồi trước trong thời điểm giảm cân, cả ngày cũng chưa chắc ăn một muỗng cơm, nhưng đó là do không muốn ăn, bây giờ là ăn không được.

Cô ta đảo mắt, nhìn thấy Lưu Dung Dung ở bên cạnh đang muốn bưng tô lên, dùng âm thanh không lớn không nhỏ nhưng mọi người đều có thể nghe thấy để nói: “ Dung tỷ, ban nãy chị luôn muốn chia đồ ăn cho Tây Khê tỷ, tại sao bây giờ Tây Khê tỷ không gọi chị qua ăn chung thế?”

Trên mặt Lưu Dung Dung lộ ra vẻ tức giận, cô để đôi đũa xuống “ba” một tiếng, Thái Điềm Tâm này vẫn chưa xong nữa hả!

Cô ấy còn chưa nói chuyện, thì nghe thấy bên cạnh truyền đến âm thanh của Cố Tây Khê: “ Ây da, em làm sao lại quên rồi? Dung Dung tỷ, chị mau qua đây ăn chung nha.”

Lưu Dung Dung kinh ngạc nhìn về hướng Cố Tây Khê.

Cố Tây Khê đã đem hai bộ chén đũa dọn ra, trên mặt mang theo nụ cười.

Lưu Dung Dung lập tức hiểu ý, cũng nhịn không được mà cười, cầm chén cơm lên đi tới bàn của Cố Tây Khê bên kia, còn cố ý hít mùi thơm một cái, “ Thật thơm nha, Tây Khê, tay nghề này của em không tệ.”

“ Đó còn không phải sao.” Cố Tây Khê nói, cô gắp một miếng cá cho vào chén Lưu Dung Dung, “ Món cá kho nhưng là món tủ của em, chị thử xem.”

Lưu Dung Dung: “ Đây khẳng định không tệ, chỉ ngửi thấy mùi thôi, chị đã cảm thấy thơm rồi.”

Tiếp theo của bữa tối, đám người Thái Điềm Tâm như bị giày vò.

Bên cạnh ăn uống thả cửa, còn không ngừng truyền đến tiếng khen món ăn.

Bọn họ đang ăn mì sợi rau xanh, trong lòng đặc biệt không còn cảm giác.

Đừng nói bọn họ, chính là mọi người của tổ chương trình cũng đều bị thèm ăn đến không chịu được.

Đạo diễn Trần sờ bụng, nói với phó đạo diễn bên cạnh: “ Hai con cá kia có người biết làm không?”

Phó đạo diễn liếc nhìn Đạo diễn Trần một cách sâu sắc, “ Đạo diễn, anh đừng nghĩ ngợi vớ vẩn nữa, đoàn đội chúng ta ngày thường đều là kêu đồ ăn bên ngoài mà, đặt phần đồ ăn thì có thể, làm cá, có nghĩ cũng đừng nghĩ tới.”

Đạo diễn Trần đang lúc thất vọng, phó đạo diễn nói: “ Bất quá chúng ta cũng có mỹ thực khác đấy.”

“ Mỹ thực gì?” Đạo diễn Trần nhất thời lại cảm giác được hi vọng.

“ Mì gói Khang Sư Phụ vị bò hầm.” Phó đạo diễn nói một cách trang trọng.

Đạo diễn Trần dùng mắt cá chết nhìn về phía phó đạo diễn: “ Đây mà là mỹ thực?”

“ Chí ít cũng là hầm nha.” Phó đạo diễn cường điệu nói.

Đạo diễn Trần nhất thời không còn gì để nói nữa.

Ông không khỏi suy nghĩ, khi bọn họ về quê quay chương trình, rốt cuộc là để minh tinh nếm đắng cay nhớ ngọt bùi, hay là để ông nhìn đắng cay nhớ ngọt bùi đây!

Nếu là người khác thì thôi vậy, nhưng ông thấy cuộc sống mỗi ngày của Cố Tây Khê đều trôi qua khá tốt đẹp.

Bạn đang đọc Nữ Chủ Ngốc Bức Chỉ Muốn Rút Lui Giới Giải Trí (Dịch) của Mộc Mộc Miêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sympathy
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.