Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Muốn rút lui khỏi giới giải trí ngày thứ mười hai

Phiên bản Dịch · 2587 chữ

Sau khi thỏa thuận xong.

Cố Tây Khê chạy đi mua một con dao khắc về, cô cầm một ống tre lên, dùng dao luyện tập khắc ra một bụi tre.

Tạ Thanh Từ ở bên cạnh hiện ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, gia cảnh của anh khá tốt, trong nhà sưu tầm không ít thư họa của các học giả nổi tiếng, vì vậy cũng có thể nhìn ra tay nghề điêu khắc của Cố Tây Khê là có trình độ, cây tre này chỉ có vài nét nhưng cũng đủ khắc ra cái thần của nó, không đơn giản nha.

Lâm Trường Đông cũng khen một câu: “ Khá là đẹp đấy.”

“ Còn không phải sao.” Cố Tây Khê đắc ý nói, cô kết thúc nét khắc cuối cùng, hỏi Lâm Trường Đông: “ Ông ơi, đồ chơi này bán 50 đồng, ông nói có người mua không?”

“ Chắn chắn rồi.” Lâm Trường Đông không chút do dự gật đầu, vốn đồ gì ở khu du lịch cũng mắc, một ống tre bình thường của ông ấy đã có thể bán 10 đồng, khắc gì đó xong bán 50 đồng cũng không hiếm lạ.

“ 50 đồng, tôi mua.” Một người xem ở gần đó đột nhiên hô lên.

Cố Tây Khê lập tức vui vẻ, vội đưa ống tre cho ông ấy, nói với Tạ Thanh Từ: “ Thu tiền!”

PD đi theo quay phim cũng phục Cố Tây Khê rồi.

Có thể khắc ống tre là một chuyện, đối với Tạ Thanh Từ lại dám không khách sáo như vậy, Cố Tây Khê này thật là can đảm.

Điều quan trọng hơn là, Tạ Thanh Từ cũng không biết có phải là bị chạm dây thần kinh nào không, vậy mà lại nghe lời.

Đây rất không hợp lẽ thường.

Ở một phía khác, Tần Lãng và Thái Điềm Tâm hai người sớm đã đến thị trấn rồi, họ tìm được một công việc bán bưu thiếp, một tiếng 8 đồng, còn không cần dầm mưa dãi nắng, đối với công việc này, hai người đều rất hài lòng.

Suy cho cùng làm một ngày như vậy, thì có hơn 60 đồng, đủ cho bữa trưa và buổi tối của hai người bọn họ.

Thái Điềm Tâm không nhịn được mang theo mấy phần ác ý phỏng đoán Cố Tây Khê, bên đó sợ là gặp phải thất bại, dẫu sao dư luận của Cố Tây Khê không tốt, có người bán nào đồng ý tuyển cô chứ?  

Cô ta không hề ngờ tới, Cố Tây Khê bên đây bận đến khí thế ngất trời.

Cô không chỉ có thể khắc cây tre, còn có thể khắc hình người nữa.

Quầy hàng của Lâm Trường Đông có hơn 30 cái ống tre, trong phút chốc toàn bộ đều được đặt rồi. 

Tạ Thanh Từ thực sự là thu tiền thôi cũng bận đến chân không chạm đất.

Mười một giờ, Cố Tây Khê làm xong một cái ống tre cuối cùng, cô vươn eo và hỏi Tạ Thanh Từ: “ Chúng ta kiếm được bao nhiêu tiền?”

“ Trừ đi 310 đồng tiền vốn, lời được 1800 đồng.” Tạ Thanh Từ nói.  

“ Một ngày kiếm được 1800 đồng!” Ông nội Lâm kích động rồi, cả đời ông ấy cũng chưa từng thử qua một ngày kiếm được nhiều tiền như vậy, ông cầm tay của Cố Tây Khê: “ Chúng ta chi bằng hợp tác kinh doanh nhé, phấn đấu ra khỏi tỉnh Vân Nam trong một tháng, ra khỏi Trung Quốc trong một năm, được niêm yết tại Hoa Kỳ trong vòng ba năm, độc quyền ngành trong vòng mười năm.” 

Ông lão phảng phất như nhìn thấy cảnh tượng công ty được niêm yết trên sàn giao dịch chứng khoán.

Cố Tây Khê gật đầu liên tục: “ Tốt ạ, thương hiệu sản phẩm này sẽ kêu là Ống Tre Cố Tây Khê.” 

“ Kêu là Lâm Trường Đông!” Ông lão lắc đầu và nói.

Cố Tây Khê kiên quyết: “ Kêu Cố Tây Khê!”

Một già một trẻ tức khắc trở mặt, tình đồng chí ngắn ngủi nháy mắt tan thành mây khói.

“ Thiên trường địa cửu gì đó, chỉ là lời nói chót lưỡi đầu môi....” Tiếng hát khàn khàn vang lên lảnh lót.

Cố Tây Khê và ông lão nhìn về phía Lâm Tiểu Khả, Lâm Tiểu Khả bấm dừng nhạc, lại phát một bài《 Tình Bạn Thiên Trường Địa Cửu》.

♫♪ “ Làm sao có thể quên được người bạn ngày xưa

Trong tim tôi không thể cười vui vẻ

Người bạn cũ há có thể quên nhau

Tình bạn thiên trường địa cửu.......” ♬♪

Cố Tây Khê trầm mặc một lúc: “ Em có phải cảm thấy mình rất hài hước không?”

Lâm Tiểu Khả cả mặt ngoan ngoãn: “ Chị à, hài hước không tốt sao?”

Cố Tây Khê quay đầu qua, nói với ông nội Lâm: “ Cho đứa trẻ làm thêm bài tập về nhà nhiều một chút, đăng ký vài lớp học phụ đạo, đừng để tuổi thơ của trẻ con có chỗ khiếm khuyết.”

“ Ông cũng là nghĩ như thế đấy.” Ông nội Lâm nặng nề gật đầu.

Tình bạn của hai người phục hồi lần nữa như ban đầu.

Bởi vì thời gian không còn sớm, ông nội Lâm cầm tiền xong liền cùng Lâm Tiểu Khả đi về nhà, Cố Tây Khê còn lưu lại địa chỉ nhà bọn họ, dự định sau khi quay về sẽ mua hết toàn bộ sách phụ đạo của lớp 3 tiểu học đem đi tặng đứa trẻ này.

Người như cô, chính là quá tốt bụng.

“ Hôm nay cũng cực khổ cho anh rồi, như vậy đi, tôi mời anh ăn một bữa hoành tráng.” Cố Tây Khê nhìn về Tạ Thanh Từ vẫn luôn rất phối hợp và nói. Mặc dù cô có ý định kéo khoảng cách với Tạ Thanh Từ, giảm bớt thời lượng lên hình của mình, nhưng mà hôm nay người này ít nhất không có gây cản trở, về tình về lý, mình cũng không nên đối xử quá đáng với anh ta.

“ Vậy cám ơn cô trước nhé.” Tạ Thanh Từ có chút ngạc nhiên.

Anh nghĩ trong lòng, xem ra Cố Tây Khê khá hài lòng với sự hợp tác sáng nay.

Cái suy nghĩ này vẫn duy trì cho đến khi anh và Cố Tây Khê đi vào quán ăn vặt Sa Huyện.

Cố Tây Khê vung tay, khí thế ngất trời: “ Gọi thoải mái, hôm nay tôi mời khách.”

Tạ Thanh Từ nhìn các loại món ăn trên menu 10 đồng một phần, tâm trạng phức tạp.

Cuối cùng Tạ Thanh Từ vẫn đặt một phần hoành thánh, một phần mì xào, đến lúc nhìn thấy Cố Tây Khê vẻ mặt đau khổ, điều kỳ lạ là trong lòng anh cảm thấy có chút vui vẻ.

Quả nhiên, niềm vui chính là xây dựng trên nỗi đau của người khác.

Kết thúc bữa trưa, hai người đi dạo trong thị trấn nhỏ.

Lúc này, khách du lịch rõ ràng đã tăng lên rồi, ngay cả khi tổ chương trình cố gắng thu dọn hiện trường hết mức có thể, cũng không tránh khỏi việc có người lấy điện thoại ra chụp ảnh hai người đi cùng nhau đăng lên Weibo.

Bức ảnh vừa phát lên Weibo, ngay tức khắc giống như kích nổ một quả bom vậy.

Mặc dù Tạ Thanh Từ hiếm khi xuất hiện ngoài các tác phẩm của mình, nhưng điều này càng khiến những người hâm mộ anh nảy sinh cảm giác cuồng nhiệt hơn.

Vì vậy, khi những người hâm mộ này nhìn thấy Tạ Thanh Từ và Cố Tây Khê xuất hiện trong cùng một khung hình, họ đều vô cùng tức giận.

—— Cố Tây Khê này có thôi không hả, lại đi ké fame ca ca nữa à. (bình luận)

—— Bà già Cố Tây Khê này có thể đi soi gương không, đã bao nhiêu tuổi đầu rồi, còn làm cái việc mất mặt như vậy, ra đường cẩn thận xe tông! (bình luận)

—— Tổ chương trình có còn là người không? Vì tăng rating, lại bắt ca ca nhà chúng tôi ở với Cố Tây Khê, thật là buồn nôn! (bình luận)

Không đến nửa giờ, # Cố Tây Khê Tạ Thanh Từ # đề tài này liền được đưa lên hotsearch Weibo.

Lúc Đạo diễn Trần nhìn thấy hotsearch, đã sửng sốt: “ Cùng trong một khung hình cũng có thể lên hotsearch?”

“ Còn không phải à, hiện tại trên Weibo mắng chửi rất kinh khủng, đạo diễn, chúng ta có cần cho người áp xuống không?” Phó đạo diễn hỏi.

Đạo diễn Trần suy ngẫm một lúc: “ Khoan hãy áp xuống, dù sao chuyện ghép đôi của Cố Tây Khê và Tạ Thanh Từ là việc chắn chắn không thể thay đổi được, cứ để fan cãi nhau thôi, như thế thì đến khi show phát sóng rating mới cao.”

Phó đạo diễn gật đầu, không còn hỏi thêm việc này nữa.

Đối với những người làm chương trình tạp kỹ mà nói, thà bị ai đó mắng chửi còn tốt hơn là không có. Tuy rằng khán giả ngày nào cũng la hét không muốn xem các cảnh drama, nhưng nếu thực sự không có mấy đoạn xé nhau nổi tiếng, tôi tốt bụng anh tốt tính mọi người đều hòa thuận, vậy thì không có ai xem nữa.

Bởi vậy mới nói, rất nhiều thời điểm mọi thứ lại mâu thuẫn như thế.

Cũng giống như Cố Tây Khê, cô kiếm được nhiều tiền, nhưng lại không cần lao động vất vả.

Một buổi sáng đã kiếm 1800 đồng, cô bây giờ cái gì cũng không làm, chỉ loanh quanh trong trấn nhỏ.

Loanh quanh loanh quanh liền loanh quanh đến một quán cà phê hầu gái.

Cố Tây Khê và Tạ Thanh Từ vốn là muốn rời đi, nhưng vừa quay người thì nhìn thấy bên trong cửa hàng có hai bóng người đang lấp lấp ló ló, bước chân của cô dừng lại và chuyển hướng đi vào.

“ Em ấy có phải đã nhìn thấy chúng ta rồi không?” Lưu Dung Dung thấp giọng hỏi, kéo kéo chiếc váy công chúa trên người, xấu hổ muốn đào một cái lỗ chui xuống.

“ Em đừng lo, cô ấy có thể đơn thuần chỉ là tò mò.”Cố Triệu Trung đè thấp giọng nói.

Anh ấy so với Lưu Dung Dung càng không hi vọng bị hai người Tạ Thanh Từ nhìn thấy.

Bởi vì anh ấy đang mặc trên người một chiếc váy xòe công chúa.

Hai người trốn ở phía sau quầy tính tiền, đều không dám mạo hiểm để lộ ra cái đầu của mình.  

“ Cốc cốc cốc......” Tiếng gõ bàn vang lên.

Lưu Dung Dung và Cố Triệu Trung giật mình run rẩy, sẽ không phải xui xẻo như vậy chứ.

“ Nhìn thấy chiếc váy của hai người hết rồi.” Cố Tây Khê tựa vào cái bàn, nhìn xuống hai người họ đang ngồi chồm hổm ở bên dưới.

Lưu Dung Dung với Cố Triệu Trung liếc nhìn nhau, đành phải ngẩng đầu lên, lộ ra một nụ cười xán lạn với Cố Tây Khê và Tạ Thanh Từ.

“ Là hai người à, thật là trùng hợp, mọi người đến tìm việc hả?” Lưu Dung Dung đứng dậy, định giả bộ dễ thương để vượt qua cửa ải này.

“ Không, tụi em đang đi tiêu tiền.” Cố Tây Khê khóe môi cong lên: “ Hai người làm việc ở đây, lương bao nhiêu một tiếng? Nếu không thì em bao trọn hai người nha.”

“ Quý khách, xin ngài hãy tự trọng.” Lưu Dung Dung nói một cách nghiêm trang: “ Vả lại chúng tôi không phải là loại người như thế.”

Cửa hàng trưởng ở bên cạnh cảm thấy kính nể, Lưu tiểu thư quả nhiên có chí khí!

“ Chơi trò đấu địa chủ cùng tụi em đi, lương 10 đồng một tiếng.” Cố Tây Khê móc ra một xấp tiền từ trong balo.

“ Được rồi!” Lưu Dung Dung dứt khoát từ chức ngay lập tức, cô quay sang cửa hàng trưởng nói: “ Cửa hàng trưởng, tôi thực sự xin lỗi, nhưng cô ấy trả quá cao rồi.”

Cửa hàng trưởng khóe miệng giật giật.

Đúng là không thể vui mừng quá sớm.

Dưới sự cám dỗ của đồng tiền, Lưu Dung Dung và Cố Triệu Trung quyết định đi ăn máng khác, cùng đám người Cố Tây Khê quay về chơi trò đấu địa chủ.

Cả một buổi sáng trải qua những trận đấu hiểm ác, cái viện nhỏ hai ngày trước còn đặc biệt giản dị đơn sơ dường như cũng biến thành thiên đường rồi.

Vừa ngồi thổi máy lạnh vừa chơi đấu địa chủ, Lưu Dung Dung rơi nước mắt hạnh phúc, cô ấy cảm thấy bản thân tham gia show lần này đã làm một việc đúng đắn nhất đó là ôm được cái đùi lớn Cố Tây Khê.  

“ Tây Khê.” Lưu Dung Dung cầm lá bài, xúc động kêu lên.

Cố Tây Khê cũng đang cầm bài trong tay, liếc nhìn qua, ừ một tiếng, tỏ vẻ có gì muốn nói thì nói thẳng.

“ Ma ma yêu con.” Lưu Dung Dung lau lau nước mắt và nói. 

Động tác trên tay Cố Tây Khê ngừng lại một lát, nhướng mày: “ 678910JQK?”

Toàn bộ yên lặng.

Những người nông dân ngơ ngác nhìn nhau, ngơ là do không đánh ra được lá bài nào.

“ Bốn con 2? ”

“ Không có? ”

“ King lớn! ”

Thả xuống một lá bài cuối cùng, Cố Tây Khê vỗ vỗ tay: “ Tôi thắng rồi.”

“ Nhóc con, con đây là mưu hại mẹ ruột đó?” Lưu Dung Dung run tay làm rơi một xấp bài tốt xuống đất.

Cố Tây Khê lộ ra một nụ cười lạnh: “ Bây giờ, em mới là mẹ chị, kêu ma ma đi, nhanh.”

“ Ma ma!” Lưu Dung Dung không hề có chút liêm sỉ nào đáng nhắc tới, không nói hai lời liền gọi.

Cố Triệu Trung ở bên cạnh sững sờ, anh ta do dự nhìn Tạ Thanh Từ, trong lòng tràn đầy đấu tranh.

Tạ Thanh Từ nghe thấy rõ ràng suy nghĩ trong lòng của Cố Triệu Trung. 

【Lưu Dung Dung kêu ma ma rồi, vậy mình có cần gọi Tạ Thanh Từ là ba ba không?】

【Nếu như không gọi, liệu có bị fan nói không? Còn nếu gọi rồi, thế mình không phải rất mất mặt à?】

【Làm sao đây? Làm sao đây?】

Tạ Thanh Từ liếc nhìn Cố Triệu Trung một cách sâu sắc, ai có thể nghĩ tới dưới một gương mặt bình tĩnh như vậy, lại đang diễn ra một cuộc đấu tranh tư tưởng kịch liệt đến nhường này.

Tạ Thanh Từ vốn là người cứng rắn, cũng mềm lòng rồi.

“ Cậu không cần .......”

“ Ba!” Cố Triệu Trung nhắm mắt lại, kêu một tiếng. 

Tất cả mọi người đều im lặng, xung quanh không một âm thanh.

“ Đây làm sao lại giống như nhận giặc làm cha vậy?” Cố Tây Khê trêu chọc.

Bạn đang đọc Nữ Chủ Ngốc Bức Chỉ Muốn Rút Lui Giới Giải Trí (Dịch) của Mộc Mộc Miêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sympathy
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.