Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trò khôi hài như thế nào hạ màn

Phiên bản Dịch · 1921 chữ

Chương 48: Trò khôi hài như thế nào hạ màn

“Nương, Hiểu Nhi còn tuổi nhỏ, không hiểu chuyện, nàng không phải cố ý, nàng cũng thấy con bận dỗ tiểu muội, mới mở miệng nói chuyện.” Lưu thị trong lòng phát khổ, con gái nàng chỗ nào giống bồi tiền hóa, chỗ nào không giáo dưỡng, tiền trong nhà phần lớn là con gái nàng kiếm.

Thẩm Trang thị hừ một tiếng, “Nàng nếu hiểu chuyện như vậy, búp bê vải kia là nàng làm, vì sao nàng không cho tiểu cô nàng một cái? Ta ra lệnh cho ngươi sáng mai đưa cho tiểu cô ngươi hai cái lại đây.”

Làm cho tiểu cô? Hiểu Nhi nhìn trời nói không nên lời, tiểu cô bao nhiêu tuổi rồi, mà nàng mới bao nhiêu tuổi! Hơn nữa sáng mai phải đưa hai cái cho tiểu cô, đây là muốn đêm nay nàng phải làm xong, thật nực cười!

Lý thị nghe xong cũng nói: “Hiểu Nhi, dù sao ngươi làm hai cái cũng là làm, làm thêm mấy cái cũng là làm, mấy đường huynh đường tỷ ngươi cũng rất thích, ngươi cũng làm cho bọn hắn mỗi người hai cái, ta cũng không cần nhiều lắm, nhìn khác nhau là được.” Đến lúc đó nàng cầm đi bán lấy tiền, nếu không thể bán, bông bên trong cũng tốn không ít bạc, lấy ra làm găng tay cũng được. Nàng nghe thấy Cảnh Kiệt nơi với Chí Nhi: “Nhà lục ca còn rất nhiều, lục ca nói, bọn họ làm để bán lấy tiền, bên trong nhồi bông, rất đắt.”

Hiểu Nhi cảm thấy Lý thị không biết khách khí là gì, ham món lợi nhỏ, không biết xấu hổ, vô lại, mỗi người hai cái, không muốn nhiều, nhà nàng bốn đứa nhỏ, tổng cộng tám cái còn không phải là nhiều, còn muốn không giống nhau, đúng là đứng nói chuyện eo không đau, nàng vừa định mở miệng từ chối, Thẩm Ngọc Châu giành nói trước.

“Nương, ta muốn cái của Kiệt Nhi, ta liền thích cái đó!” Thẩm Ngọc Châu không nhịn được Thẩm Cảnh Kiệt che chở búp bê vải nhỏ không cho nàng, nàng cảm thấy cháu trai bất hiếu, ở cái nhà này, trừ đại ca và cháu trai trưởng, có thứ gì tốt đều phải cho nàng, là do Thẩm Trang thị bất công mà hình thành quan niệm của nàng.

Ở Thẩm gia, Thẩm lão gia bất công đã nhiều năm, chỉ có đọc sách mới được hưởng thứ tốt nhất nên toàn bộ đều cho đại phòng, sau đó là con gái duy nhất của bọn họ, người của phòng khác ở trong mắt bọn họ đều phải trợ giúp đại phòng và Thẩm Ngọc Châu.

Tiếng khóc của tiểu muội càng thê lương, Cảnh Kiệt cũng khóc: “Đây là của cháu, không cho tiểu cô.” Dù vợ chồng Thẩm Thừa Tổ dỗ như thế nào cũng không buông tay.

Thẩm Trang thị nghe nói Cảnh Kiệt thì mắng to: “Súc sinh, đồ bất hiếu, đồ của Thẩm gia, ta nói cho ai thì cho người đó, cái gì là của ngươi, ta nói của tiểu cô ngươi, chính là của tiểu cô ngươi, mau đưa đây.”

Thẩm Thừa Tổ và Lư thị nghe xong, sắc mặt trắng bệch, cũng không biết do tức giận hay là thương tâm.

“Lão bà tử nói bậy cái gì, có ai nói như ngươi không?” Thẩm lão gia tử nghe xong nhíu mày, bọn họ hiện tại đã phân gia, hơn nữa đi theo đại phòng, đồ của mấy phòng khác không thể giống như trước đều là đồ của chung, ai, nếu là trước đây, tứ phòng đã sớm đưa tiểu búp bê vải kia ra rồi.

Thẩm Thừa Diệu về đến nhà, nghe thấy thượng phòng có tiếng khóc nháo, nhanh chân cất xe bò, liền vào nhà. Thấy tiểu muội trong ngực Lưu thị khóc nghẹn ngào, sắc mặt phát tím, đau lòng nhịn không được.

Hiểu Nhi đến bên người Thẩm Thừa Diệu nhỏ giọng nói: “Cha nói với ông bà nội một tiếng để nương về phòng cho tiểu muội ăn.”

Thẩm Thừa Diệu gật đầu, “Cha, nương con đã về.”

“Lão tam về đúng lúc lắm, ngươi xem con gái ngươi làm búp bê vải, làm cả nhà không yên.” Thẩm Trang thị thấy Thẩm Thừa Diệu về vội cáo trạng.

“Cha, xảy ra chuyện gì, ngoài phòng truyền đến tiếng khóc nháo, ngoài cửa người ta đang đứng xung quanh, tiểu muội khóc nhiều như vậy, để cho nương nàng về phòng cho ăn trước đi, bằng không người bên ngoài nghe thế tiếng khóc tưởng rằng đã xảy ra chuyện!”

Thẩm lão gia tử nghe thấy mọi người vây kín cửa nhà, mặt đen lại, hơi xấu hổ, trong lòng trách cứ Thẩm Trang thị việc bé xé ra to, cũng trách tứ phòng không biết nhường nhịn, càng trách Hiểu Nhi đối xử không công bằng, mà hắn lại nghe được tiếng tiểu muội khóc, “Ôi chao, vợ lão tam, tiểu muội đã khóc như vậy, ngươi sao còn không về phòng dỗ dành đi!”

Lưu thị nghe xong như được đại xá, “Cha, con liền về phòng.” Dứt lời liền bế tiểu muội vội vàng về phòng.

Thẩm Trang thị cũng không để ý, con gái mình là muốn búp bê vải củ Cảnh Kiệt, nàng còn chưa lấy lại đâu, cái nhà này, không có kẻ nào có thể khiêu chiến quyền uy của nàng, chuyện gì cũng phải nghe nàng, nàng đưa tay về phía tứ phòng, “Mau đưa búp bê vải ra đây, ngươi có cái gì thì phải hiếu kính tiểu cô ngươi trước, tiểu cô ngươi không cần, ngươi mới có thể lấy, hiện tại tiểu cô ngươi muốn nó, ngươi không cho, đó là bất hiếu! Ngươi nhanh lấy ra đây, thuận tiện xin lỗi tiểu cô ngươi, nhận sai, việc này coi như xong.”

Cảnh Kiệt không đồng ý, đây là món đồ chơi đầu tiên mà hắn có từ bé đến lớn, hắn quay lưng lại, gắt gao ôm Lư thị khóc lớn, “Không cho, là của cháu, cháu không sai, cháu không nhận lỗi.”

Thẩm Trang thị thấy Cảnh Kiệt như vậy tức giận đến đen mặt, “Được lắm, làm phản à, bảo ngươi đưa đồ đây ngươi không đưa, sớm biết như vậy khi sinh ngươi ra liền ném cho chó ăn, đỡ chọc giận ta, lão tứ, ngươi còn không quản?”

Thẩm Thừa Tổ và Lư thị cúi đầu, con mình rõ ràng rất ngoan, quản cái gì, bọn họ cũng thấy phản cảm khi thấy Thẩm Trang thị bất công.

Thẩm lão gia tử không muốn quản việc này, hắn cho rằng nam chủ ngoại, nữ chủ nội, cho nên chuyện trong nhà đều giao cho Thẩm Trang thị xử lý, hắn cho rằng người một nhà nên nhường nhịn lẫn nhau, nhưng tứ phòng cũng không chịu nhường một chút, tiếp tục nháo cũng làm người ta chê cười, vội khiển trách: “Được rồi, nói bậy cái gì, cái gì cũng nói được, Kiệt Nhi là Thẩm gia tôn tử, lão tứ trưởng tử, Ngọc Châu lớn như vậy còn chơi búp bê vải cái gì, ngươi có rảnh thì dạy nàng quản gia và giúp nàng tìm việc hôn nhân mới đúng, Ngọc Châu đầu xuân sau sẽ cập kê, hôn sự Bảo Nhi đã định ra, ngươi cũng không để ý chút.”

Hiểu Nhi nghe xong đầu óc xoay chuyển, ra vẻ tò mò hỏi: “Ông nội, tiểu cô muốn đi làm quản gia sao, tại sao lại học quản gia, ngày đó cháu gặp một bà tử cũng hỏi, tiểu cô có thể quản gia và nữ công gia chánh hay không.”

Thẩm Trang thị nghe xong cũng không mắng, vội hỏi: “Bà tử kia nói như thế nào, ngươi mau nói cho nãi nghe một chút.”

Hiểu Nhi cố ý học giọng điệu của bà mối, “Nàng hỏi cháu, tiểu cô nương, ngươi biết tiểu cô nhà ngươi có thể quản gia không? Nữ công gia chánh làm được thế nào?”.

Thẩm Trang thị nghe xong vui vẻ, người này chỉ hỏi thăm con gái mình quản gia và nữ công gia chánh, không hỏi việc nhà và việc đồng áng, chắc chắn là giúp gia đình giàu có hỏi thăm, nếu là gia đình nhà nông nhất định sẽ hỏi có xuống đất làm ruộng hay không.

Thẩm Ngọc Châu nghe xong vội hỏi: “Vậy ngươi nói như thế nào?”

“Cháu nói tiểu cô thêu thùa rất tốt, thêu hoa rất giống hoa thật.” Hiểu Nhi từng thấy Thẩm Ngọc Châu thêu túi tiền, tay nghề rất tốt.

Thẩm lão gia tử thấy có người hỏi thăm chuyện Thẩm Ngọc Châu liền nói: “Được rồi, mọi người giải tán, chuyện hôm nay không được ra ngoài nói bậy. Lão bà tử cũng thật là, Ngọc Châu chơi đùa với Kiệt Nhi, làm sao lại lấy búp bê vải của hắn, ngươi cũng sơ ý cái gì, thêm loạn. Ngọc Châu trong khoảng thời gian này ngoan ngoãn ở nhà học tập đạo lý, biết không?”

“Cha, con đã biết.” Thẩm Ngọc Châu vẻ mặt thẹn thùng, cuối cùng cũng có người hỏi thăm nàng, nàng nói với Cảnh Kiệt “Lúc nãy tiểu cô trêu đùa ngươi, ngươi đừng coi là thật, ra ngoài đừng nói tiểu cô cướp búp bê vải của ngươi biết không?”

Cảnh Kiệt thấy tiểu cô không tranh với hắn, mới trong lòng Lư thị gật đầu.

Lý thị không cam lòng chuyện thú bông cứ như vậy qua đi, “Hiểu Nhi, những thú bông đó ngày mai nhớ đưa cho chúng ta nha.”

“Tiểu cô còn muốn thú bông sao?” Hiểu Nhi cố ý hỏi.

Thẩm Ngọc Châu tuy rằng rất muốn, nhưng chuyện hôn nhân càng quan trọng, nếu bị người khác biết nàng chơi thú bông làm trễ nải mong muốn nàng gả vào gia đình giàu có vậy thì không được, đành nhẫn nhịn nói, “Lúc nãy là ta đùa giỡn, ta bận thêu thùa, học quản gia, sao có thời gian chơi thú bông, đó là đồ chơi trẻ con.”

“Nhị bá mẫu, tiểu cô cháu có thể tặng, nhưng thú bông nhà ta dùng để bán, không thể cho không ngươi được, ngươi lấy tám cái, vậy mang bạc tới mua.”

“Ngươi sao không đi ăn cướp đi, ta là nhị bá mẫu của ngươi……”

Thẩm Trang thị lo lắng chuyện của Thẩm Ngọc Châu, không kiên nhẫn sợ làm ầm ĩ trước mặt nhiều người, nàng còn phải dặn dò Ngọc Châu vài câu, vội đuổi mọi người về phòng, “Đều về phòng đi, ở đây làm gì. Lý thị ngươi còn không đi làm cơm, muốn ta chết đói sao?”

Lý thị nghe xong lại là nàng nấu cơm liền càu nhàu, “Nương, con đã làm lâu vậy rồi, tam đệ muội và Tứ đệ muội cũng muốn hiếu kính nương.”

Thẩm Trang thị nghĩ nếu nàng không cho thú bông, sau khi phân gia mấy đứa con dâu càng ngày càng không kiểm soát được, cánh đều cứng rồi, xem ra phải giáo huấn các nàng một chút, “Lư thị ở lại thượng phòng chuẩn bị cơm chiều, từ ngày mai ba người các ngươi mỗi người làm một ngày đi.”

Bạn đang đọc Nông Nữ Khuynh Thành (Dịch) của Tiệm Tiến Đạm Xuất
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhhue
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 121

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.