Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Muội muội mất tích

Phiên bản Dịch · 1962 chữ

Chương 32: Muội muội mất tích

Ăn cơm chiều xong, người một nhà ngồi xung quanh bàn đặt trên giường đất đếm số bạc hôm nay kiếm được. Khi Hiểu Nhi lấy ra một thỏi mười lượng bạc, Lưu thị trợn tròn mắt: “Mười lượng này là bán đồ kiếm được?”

“Đúng vậy, hôm nay có một vị đại thúc họ Chu mua trái cây của chúng con.”

“Những trái cây đó bán được nhiều tiền như vậy?” Lưu thị không tin, tuy trái cây Hiểu Nhi hái từ trên núi về quả thực ăn rất ngon, nàng chưa từng ăn qua trái cây ngon như vậy, bề ngoài lại đẹp nữa, nhưng mười lượng cũng quá đắt đi.

“Thật, Hiểu Nhi nói để vị kia đại thúc nhìn rồi cho giá, đại thúc liền cho chúng con mười lượng, hạt dẻ rang đường cũng cho thêm mười văn.”

“Sao lại lấy thêm mười văn tiền của người khác!” Lưu thị không đồng ý.

“Hắn đem sọt của nhà mình cầm đi, nói coi như mười văn đó là tiền mua sọt.” Hiểu Nhi nói.

Nghe xong Lưu thị mới giãn chân mày, nàng lo lắng con cái sẽ bị nhiễm thói ham món lợi nhỏ.

Còn lại đều là tiền lẻ, mọi người vừa đếm vừa xâu tiền thành chuỗi để cất đi.

Hiểu Nhi cảm thấy ngày mai khi lên trấn trên nên mua chút giấy và bút mực về, nàng muốn làm sổ sách, nhớ kỹ trong nhà thu vào và chi ra. Hôm nay bán hạt dẻ rang đường tổng cộng bán được ba mươi hai cân, tặng tám cân, được ba trăm tám mươi tư văn, thêm của vị đại thúc kia một trăm văn, riêng là bán hạt dẻ liền bốn trăm tám mươi tư văn, thảo dược bán được một nghìn một trăm ba mươi tám văn, thêm trái cây mười lượng bạc, trừ đi hạt dẻ rang đường dùng mười văn đường cát tiền vốn và phí vào thành hai văn, tổng cộng kiếm lời mười một lượng sáu trăm mười văn.

“Mấy thứ thảo dược và hạt dẻ vậy mà cũng kiếm lời hơn một ngàn văn, thật không thể tưởng tượng được.” Lưu thị nhìn một đống tiền được xâu lại lòng đầy cảm thán, nếu mỗi lần họp chợ đều đi bán, vậy thì Cảnh Duệ và Cảnh Hạo có tiền đi đọc sách rồi.

“Cha về sau cũng chăm chỉ lên núi đào dược liệu, chờ kiếm được nhiều bạc sẽ đưa hai huynh đệ đi học, cho Hiểu Nhi và tiểu muội mua quần áo xinh đẹp.” Thẩm Thừa Diệu cảm thấy tiền đồ bắt đầu sáng lạn hơn.

Hiểu Nhi tính toán tài sản hiện có trong nhà, “Lần trước đi trấn trên mua đồ tổng cộng tiêu hai nghìn ba trăm hai mươi văn, lúc thu hoạch vụ thu nàng đi trấn trên mua gạo, mì, dầu, cũng tiêu hai trăm văn, còn các khoản chi tiêu linh tinh cũng năm mươi văn, đã tiêu hết hai nghìn năm trăm bảy mươi văn, tức là mười lượng khi phân gia còn lại bảy lượng bốn trăm ba mươi văn, hơn nữa hôm nay kiếm được mười một lượng sáu trăm mười văn, bây giờ nhà chúng ta tổng cộng có mười chín lượng bốn mươi văn.”

“Còn nhiều như vậy.” Lưu thị cảm thấy thỏa mãn trong lòng.

“Không nhiều, còn không đủ, con định kiếm thêm chút nữa, đầu xuân sang năm đưa ca ca và đệ đệ đi học đường.”

“Đưa Hạo Nhi đi thôi, ca ở nhà hỗ trợ kiếm tiền.” Cảnh Duệ biết đọc sách rất tốn kém, trong nhà căn bản không đủ bạc cho hai người, hắn tuy rằng cũng muốn đọc, nhưng hắn biết Cảnh Hạo thông minh hơn hắn, hơn nữa hắn là ca ca nên nhường đệ đệ.

Vợ chồng Thẩm Thừa Diệu trầm mặc, bọn họ đương nhiên muốn hai đứa nhỏ đều đi đọc, nhưng bây giờ có ít bạc quá, dùng để đọc sách, căn bản không đủ, nhưng lại không dám đả kích hai đứa nhỏ nhà mình.

“Một người đều không thể thiếu, hai huynh đệ đều phải đi, muội nghĩ được một biện pháp kiếm tiền, đợi đó.” Nói xong Hiểu Nhi liền xuống giường đất, trở về phòng mình, lấy ra hoa lụa lúc trước nàng làm được, hoa cài đầu, búp bê vải đem ra cho mọi người xem.

“Hiểu Nhi cái này từ đâu ra, thật xinh đẹp.” Lưu thị nhìn thấy mấy thứ này thì yêu thích không buông tay, hai huynh đệ cũng cảm thấy hứng thú với những cái búp bê vải đó, Thẩm Thừa Diệu ngoại trừ cảm thấy mới mẻ, thì không có cảm giác gì.

“Đây là con làm, con dùng vải vụn mua về để làm, chúng ta thêm nhiều chút, mang vào trong huyện bán, mọi người thấy có thể kiếm tiền sao?”

“Chắc chắn có thể, búp bê vải này làm với nhiều kích cỡ khác nhau, công tử tiểu thư có tiền trong thành nhiều, chúng ta chắc chắn có thể bán được.” Cảnh Duệ cầm con hổ bông trong tay không nỡ bỏ xuống.

“Búp bê vải đáng yêu như vậy, không ai mua thì không hợp lý.” Cảnh Hạo ôm Chuột Mickey nhìn trái nhìn phải.

“Hiểu Nhi, con dạy nương làm, nhanh lên, làm nhiều chút, còn hơn hai tháng nữa là ăn tết, đến lúc đó đi họp chợ bán, chắc chắn rất nhiều phụ nhân mua.” Ăn tết à, rất nhiều người đều tiêu pha một chút, sau khi làm việc vất vả một năm. Năm nay trong tay nàng có bạc, đều muốn cho mấy đứa nhỏ làm bộ quần áo mới. Hiện tại mỗi ngày nàng đều đẩy nhanh tốc độ, dùng vải bông Hiểu Nhi mua về làm trung y cho tất cả mọi người trong nhà, áo bông làmsau cũng được, bây giờ bông mới vừa hái xuống, giá rất cao.

Hiểu Nhi cảm thấy Lưu thị có chút đầu óc kinh doanh, có thể bồi dưỡng.

“Vậy cha sẽ lên núi săn thú và hái thảo dược.”

“Con cũng cùng cha đi.”

“Con cũng đi.” Hai đứa bé trai vội phụ họa.

“Đi thì có thể, nhưng mà không thể đi vào trong núi sâu biết không?” Lưu thị buồn cười mà nhìn bọn họ.

Ba người đều nhớ tới sự kiện lần trước, vội gật đầu đồng ý.

Lưu thị lại nhớ Thẩm Thừa Diệu mỗi lần vào trong huyện đều sẽ hỏi thăm tin tức của Vận Nhi, liền hỏi: “Cha đứa nhỏ, chỗ nha môn có tin tức không?”

Thẩm Thừa Diệu nghe xong lắc đầu tỏ vẻ mất mát, Lưu thị thấy vậy cũng nói nữa, không khí lập tức nặng nề.

Hiểu Nhi thấy nhắc tới, liền nắm chặt cơ hội hỏi chuyện Thẩm Vận Nhi một chút.

“Nương, cha đi nha môn là hỏi chuyện của Vận Nhi muội muội sao?”

Lưu thị sờ đầu Hiểu Nhi: “Đúng vậy, Hiểu Nhi còn nhớ rõ muội muội là Vận Nhi à.” Không biết đứa con gái này bây giờ ở đâu, có phải chịu khổ hay không, có bị đánh hay chịu đói không, nghĩ đến đây mắt Lưu thị lại đỏ.

“Con nhớ mà, con thấy lâu như vậy nha môn cũng chưa có tin tức, có phải là tra sai phương hướng hay không, hoặc là muội muội không phải bị bắt cóc?”

“Không phải bị bắt cóc thì là gì?” Lưu thị nghe xong, quên cả thương tâm. Sau đó lại nghĩ đến chuyện Lý thị bán Hiểu Nhi lúc trước khi đó nàng một chút cũng không biết, trên mặt không một chút huyết sắc, tại sao nàng không nghĩ ra được chuyện như vậy, nhất định đúng rồi, năm đó rõ ràng quan phủ đã bắt được nhóm người bắt cóc, cũng tìm được vài đứa trẻ, nhưng lại không có tin tức của Vận Nhi. Nghĩ vậy, nước mắt nàng giống như vỡ đê: “Vận Nhi, nương rất xin lỗi con, Vận Nhi của ta, ô ô……”

Thẩm Thừa Diệu nghĩ đến đó, phẫn nộ và sợ hãi tay không ngừng phát run: “Không, sẽ không……”

“Cha mẹ, bây giờ đừng đau lòng, con cũng chỉ suy đoán, cha mẹ nói tình huống lúc đó cho con đi, muội muội làm sao lại bị bắt cóc?”

“Ngày Vận Nhi mất tích là phiên chợ, bởi vì lúc trước cửa hàng xảy ra chuyện, hai cái phiên chợ liền cũng không có ai mua bán gì, đại bá nương của con liền về nhà ở mấy ngày, hai tỷ muội các con mấy ngày đó đều thích đến phòng nàng đòi nàng cho các con đồ ăn ngon, phiên chợ ngày đó, muội muội con đòi đi lên trấn trên chơi với đại bá nương con, nương bị làm phiền không có cách, đại bá nương con cũng nói, dù sao cửa hàng cũng không có việc gì, nàng sẽ trông hai đứa, liền đi theo nàng, ai ngờ, buổi tối lúc về nói công việc quá bận, nhất thời không để ý được nên bị bắt cóc, tìm cả buổi chiều cũng chưa tìm thấy.”

“Ngày đó cha không đi hỗ trợ sao?”

Thẩm Thừa Diệu lắc đầu, nếu hắn đi thì tốt rồi, Vận Nhi chắc chắn sẽ không bị bắt cóc.

“Cửa hàng không phải buôn bán kém đi sao, cha con liền không đi.”

“Cửa hàng xảy ra chuyện gì, tại sao lại buôn bán kém đi? Tại sao đã không kinh doanh được một thời gian, lại tự dưng buôn bán tốt đến nỗi không có thời gian chăm sóc đứa bé?” Hiểu Nhi cảm thấy chuyện này liên quan đến chuyện cửa hàng xảy ra chuyện.

“Cửa hàng bán một loại đồ ăn mới gọi là đậu ván, đậu ván kia có độc, có người mua về cho con gái hắn ăn, con gái hắn ăn xong trúng độc chết, người nhà kia liên tiếp đến cửa hàng gây sự nên buôn bán tự nhiên sẽ không tốt.”

Xảy ra chuyện liên quan đến mạng người thì chính là chuyện lớn.

“Vậy sau đó giải quyết chuyện này như nào ạ?”

Thẩm Thừa Diệu và Lưu thị nhìn nhau, cũng không rõ ràng chuyện này: “Nghe ông nội con nói hình như là bồi thường bạc, lại hình như là hiểu lầm, đậu ván kia cũng không phải chỉ một nhà ăn, nhà người khác ăn thì không sao. Chúng ta cũng không rõ nữa.”

Hiểu Nhi lại hiểu tại sao rồi, đậu ván hay còn gọi là đậu cô-ve, đồ ăn này phải nấu chín kĩ mới ăn được, nếu không có độc. Hai việc nghe thì không có liên quan gì, nhưng Hiểu Nhi lại cảm thấy không ổn, chẳng lẽ là dùng tiền bán Vận Nhi để bồi thường.

Thẩm Thừa Diệu nhớ tới người nhà kia cũng cảm thấy bọn họ thật đáng thương: “Ôi, người nhà kia cũng thật đáng thương, nghe nói hai vợ chồng bọn họ nhiều năm rồi chưa có con, gần bốn mươi tuổi mới nhặt được một đôi long phượng thai để nuôi, nhưng đều bệnh tật ốm yếu, mỗi ngày đều cần uống thuốc, gia cảnh cũng bởi vì chuyện này mà đi xuống, bây giờ đứa con gái kia mất rồi.”

“Vợ chồng kia không sinh được con?” Nàng nghĩ: “Cha, vợ chồng kia bây giờ ở đâu?”

“Không biết, làm sao thế?” Thẩm Thừa Diệu kinh ngạc nhìn Hiểu Nhi.

“Con cảm thấy muội muội ở chỗ của bọn họ!”

Bạn đang đọc Nông Nữ Khuynh Thành (Dịch) của Tiệm Tiến Đạm Xuất
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhhue
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 121

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.