Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giải độc (2)

Phiên bản Dịch · 984 chữ

Ngô Tam Thủy biết tên của Mục Tri Hứa, thế nhưng bọn họ không thân không thích, hắn cũng không dám gọi thẳng tên của người ta.

"Ừm, thuốc bột kia là loại thuốc dùng để phòng ngừa các loài côn trùng như rắn trùng chuột kiến, còn có thể phòng ngừa được một vài loài dã thú, nếu các người muốn thì năm mươi văn tiền một bao, một bao ít nhất có thể dùng năm lần.” Mục Tri Hứa chuyên tâm làm xác rắn, cũng không ngẩng đầu lên nói.

Nam nhân và Ngô Tam thủy liếc nhau, hai người đều quyết định mua.

“Mục cô nương, ta mua hai bao.”

“Ta mua bốn bao.” Ngô Tam Thủy cắn răng nói.

Hắn thầm tính toán một chút, từ nơi này đến Tuyên Uy Phủ còn phải đi bộ hơn hai tháng nữa, mua bốn bao có khi vẫn còn thiếu đấy.

Chỉ là tình hình bây giờ không còn giống như lúc trước nữa, tiền bạc đã có tác dụng trở lại và trở nên quan trọng rồi, bằng không hắn sẽ mua nhiều hơn một chút.

"Được, chờ ta một chút." Mục Tri Hứa khẽ lung lay túi độc ở trong tay, nghênh ngang xoay người. Mọi người thấy sự hưng phấn và động tác thoải mái của nàng với túi độc, âm thầm sờ sờ cánh tay của mình. Ngay cả ánh mắt nhìn Mục Tri Hứa cũng đã hoàn toàn thay đổi.

Mục Tri Hứa đi qua lục lọi trong tay nải của bản thân, sờ soạng một hồi, nhờ hành động đó che đậy mà lấy sáu bao thuốc bột trong không gian ra, đưa qua cho bọn họ.

Ban nãy, tay này của Mục Tri Hứa còn cầm túi độc, bây giờ lại cầm thuốc bột, Ngô Tam Thủy và Triệu Đại Hà đều trở nên trầm mặc.

Mục Tri Hứa đột nhiên bật cười: “Đừng lo lắng, ta chỉ mổ xác của con rắn lấy túi độc ra mà thôi, độc vẫn còn ở nguyên trong túi, không ảnh hưởng gì cả.”

Hai người nhẹ nhàng thở ra, yên lặng đem đồng tiền đưa qua cho Mục Tri Hứa, nhận lấy thuốc bột.

"À, Mục cô nương này, tên của ta là Triện Đại Hà." Ngay lúc Mục Tri Hứa xoay người rời đi, Triệu Đại Hà đột ngột cất lời.

Mục Tri Hứa quay đầu lại: "Tên của ta là Mục Tri Hứa.”

Nói xong, nàng liền trở về nơi nghỉ ngơi, không bao lâu nữa trời sẽ sáng, cũng không biết là trận mưa lớn bên ngoài có tạnh hay không, nàng vẫn phải nắm chặt thời gian nghỉ ngơi mới được.

“Đào Hoa thế nào rồi?” Triệu Đại Hà thu hồi tầm mắt, nhìn về phía tức phụ của mình.

"Sắc mặt đã tốt hơn một chút rồi, cả người cũng dần có sức lực."

"Cha ơi, ta không có cảm giác đau đớn nữa, cũng không còn muốn nôn mửa." Đào Hoa mở to mắt nói.

Triệu Đại Hà nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, nhìn về phía Mục Tri Hứa, ánh mắt lại thay đổi lần nữa. Mà người đang có chung suy nghĩ với hắn còn có Ngô Tam Thủy.

Triệu Đại Hà nhìn qua Ngô Tam Thủy: "Huynh đệ à, con rắn này là do chúng ta cùng nhau xử lý, thế nhưng mật rắn và túi độc đều bị chúng ta dùng cả rồi, bây giờ các ngươi lấy hai phần ba thịt rắn thì thế nào?"

Ngô Tam Thủy cười cười: “Được!”

Bên này đang tiến hành phân chia thịt rắn, còn ở bên kia, bốn tỷ đệ Mục Tri Hứa lại chìm vào giấc ngủ rồi.

Chỉ là Mục Tri Hứa chỉ nhắm hờ mắt mà thôi, nàng không có ngủ. Ý thức của nàng đang ở trong không gian, tính toán ngân lượng.

Tô Thanh Y đưa nàng một ngàn lượng, nửa đường cứu được Nam Phong có thêm năm trăm lượng nữa, bây giờ lại thêm bốn trăm văn tiền.

Tính cả số tiền mà nàng đã tiêu ở Vĩnh Ninh Phủ rồi tổng hết số tiền mà nàng đã thu thập ở dọc đường nữa, hiện tại còn dư lại một ngàn năm trăm lẻ hai lượng, bảy trăm sáu mươi ba văn tiền.

Đây chính là một số tiền khổng lồ, thế nhưng còn phải xem là phải tiêu xài vào việc gì.

Còn đối với Mục Tri Hứa, bấy nhiêu đây vẫn là không đủ, hiện tại chính là loạn thế, ở nơi cổ đại phong kiến rối ren này, chút tiền đó không thể nào đủ được.

Sau khi sắp xếp lại một chút, Mục Tri Hứa mới rời khỏi không gian, bất tri bất giác liền chìm vào giấc ngủ.

Đợi đến khi nàng thức giấc thì phát hiện hai đệ đệ đã nấu cháo từ khi nào, bấy giờ còn đang nướng màn thầu.

Nàng nhìn xung quanh một chút, hai nhà kia cũng đang ăn lương khô, bọn họ thấy tầm mắt của nàng thì lập tức hữu hảo gật gật đầu.

Đúng là ở thế đạo này, người có bản lĩnh đều sẽ bị người khác nhìn trúng.

Mục Tri Hứa gật đầu đáp lại.

“A tỷ, tỷ thức rồi!” Trên tay Mục Thâm cầm một cái chén gỗ, từ ngoài cửa sơn động đi vào.

“A tỷ, mau súc miệng ăn cơm.”

Bọn họ có thể không rửa mặt, nhưng nhất định phải súc miệng, đương nhiên là nếu vào thời điểm hạn hán thiếu nước nghiêm trọng, bọn họ cũng chỉ đành chịu đựng.

Về việc đánh răng này, là do sau khi Mục Tri Hứa trùng sinh trở về đã dạy cho bọn họ. Chẳng qua là hiện tại cũng không có điều kiện, chỉ có thể đơn giản súc miệng bằng nước.

Bạn đang đọc Nông Môn Trưởng Tỷ: Mãn Cấp Đại Lão Chạy Nạn Đi Làm Ruộng (Bản Dịch) của Tuế Hoa Triêu Triêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 2Flop
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 56

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.