Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tờ giấy (1)

Phiên bản Dịch · 1553 chữ

Editor: May

Lần này Tần Dĩ Nam đến một chút phản ứng cũng cho nữ phục vụ, anh đứng sững sờ ở trong thang máy một lúc lâu, mới mất hồn mất vía đi ra, bước chân anh hỗn loạn đi đến ngưỡng cửa chính khách sạn Tứ Quý, nhìn ánh nắng sáng ngời trên đường phố, đầu óc đần độn thành một đoàn.

Trình Thanh Thông đã nghỉ việc năm ngày, Trình Thanh Thông rời khỏi Bắc Kinh...

Vào mấy ngày ban đầu anh và cô ly hôn, anh cũng từng có tâm tình buồn bực như vậy, nhưng lúc đó, anh biết cô ở Bắc Kinh, thậm chí còn có mấy lần, anh ngồi ở trong xe thấy cô đứng ở ven đường chờ xe taxi.

Nhưng hiện tại, anh bỗng nhiên nhận được tin tức, cô rời khỏi thành phố này...

Trong đầu óc Tần Dĩ Nam bỗng nhiên liền hiện ra, hình ảnh đêm đó Trình Thanh Thông ngồi xổm ở bên cạnh mình, thì thào nói nhỏ, trên mặt cô treo tươi cười, đáy mắt lại chứa đầy lệ.

Lúc đó cô thoạt nhìn giống như là bị bi thương lướt qua.

Lúc đó, đáy lòng anh còn không khỏi khủng hoảng, vào lúc đầu ngón tay cô rời khỏi má anh, anh có một loại ảo giác kích động, cho rằng cô muốn hoàn toàn rời khỏi từ trong thế giới của anh.

Hóa ra đó không phải ảo giác của anh, mà là thật ...

Lúc đó cô, đã làm xong thủ tục nghỉ việc.

Lúc đó cô, cũng đã quyết định rời khỏi Bắc Kinh xong rồi đi.

Lúc đó cô, nói liên miên cằn nhằn nhiều lời với anh cả một đêm như vậy, là đang nói lời chào tạm biệt cuối cùng với anh đi.

Khó trách ngày hôm sau, anh tiễn mẹ Trình xong, đưa cô đến cửa khách sạn Tứ Quý, lúc cô xuống xe, ánh mắt nhìn anh cổ quái như vậy, lúc cô nói “gặp sau”, đáy mắt hình như có ánh sáng nước mắt lóe lên.

Hóa ra... Cô nói gặp sau, không phải gặp sau, mà là không gặp lại nữa.

Tần Dĩ Nam há to miệng, vội bước đi, chạy từ cửa khách sạn Tứ Quý đến phía ven đường.

Trên đường đi anh đụng phải một người, anh đến câu thực xin lỗi cũng không lưu lại, liền tiếp tục chạy lên phía trước, khiến cho người bị anh đụng, mắng anh một câu có bệnh.

Anh quên anh đã gọi tài xế tới trước, anh đứng ở ven đường, lung tung chận một chiếc taxi, liền trực tiếp báo địa chỉ trong nhà.

Vội vội vàng vàng trở về nhà, Tần Dĩ Nam đến giày cũng không đổi, liền bắt đầu lục tung tìm đồ.

Anh không biết chính mình đang tìm cái gì, anh chính là vẫn luôn tìm, từ dưới ghế sofa phòng khách, tìm đến tủ chứa đồ trong phòng bếp, thậm chí anh còn nằm sấp ở trên mặt đất, tốn công xem phía dưới tủ lạnh.

Anh đi phòng ngủ phụ, anh lại đi phòng ngủ chính, anh gần như đều lật lộn ngược đồ ở trong nhà, nhưng cô đi thật sạch sẽ, không lưu lại thứ nào, đến vật dụng hàng ngày mua tới cũng đều mang đi hoàn toàn.

Duy trì tìm kiếm, khiến cho Tần Dĩ Nam mệt mỏi thở hồng hộc, anh đứng ở trong một vùng hỗn loạn, luống cuống một lúc lâu, mới đi đến phòng sách lật tìm.

Những năm gần đây, sách anh thu thập được, gần như bị anh ném ở cùng một chỗ, văn kiện trên bàn sách của anh, vứt khắp nơi, anh đều đổ vật trong ngăn kéo ra, sau đó anh nhìn thấy giấy ly hôn, và một cái hộp gấm.

Lúc trước anh thề chết cũng phải có được giấy ly hôn, bây giờ đây rơi ở đáy mắt của anh, lại đâm đau hốc mắt anh

Anh giống như là nhìn thấy thứ gì đó rất kinh khủng, lảo đảo lui về sau hai bước, lại không cẩn thận bị vấp một thứ gì đó trên đất, sau đó liền chật vật ngồi xổm ở trên mặt đất.

Đau đớn khiến cho anh hơi nhắm lại mắt, vật cứng dưới thân đâm anh có chút đau, anh lại không có gấp lên, mà là xoay đầu, nhìn về phía ghế sofa tròn ở một bên.

Anh nhìn thấy bên trong, có một giấy trắng vò thành một đoàn.

Chương 1052: Tờ giấy (nhị)

Editor: May

Tần Dĩ Nam nghĩ cũng không nghĩ tới liền ngồi dậy, dời mở ghế sofa, ở trong một mảnh tro bụi, nhặt đoàn giấy dơ dáy bẩn thỉu đó lên.

Mở giấy trắng ra, chữ xinh đẹp của Trình Thanh Thông rơi vào tầm mắt của anh.

“Dĩ Nam, thực xin lỗi... Dĩ Nam... Dĩ Nam...”

Đầy trang đều là tên của anh, ngẫu nhiên phía sau sẽ đi theo một từ “Thực xin lỗi”, thật sự không có nội dung gì đáng xem, nhưng Tần Dĩ Nam vẫn xem xong cẩn thận những chữ kia, sau đó anh còn nhìn thấy dòng chữ rất nhỏ ở giữa đó: “Anh nói, nếu như em nói với anh, em từng làm qua một chuyện rất có rất có lỗi với anh, anh có thể tha thứ cho em không? Sẽ, hay là sẽ không?”

Sẽ, hay là sẽ không?

Nhìn từ màu sắc chữ viết, giống như là rất lâu trước kia...

Anh vội vàng về nhà như vậy, chỉ là muốn tìm ở trong nhà một chút đồ cô lưu lại, nhưng anh không nghĩ tới, anh có thể tìm đến, chính là một tờ giấy tràn ngập xin lỗi như vậy.

Cho nên, chữ trên tờ giấy này, là đang nói với anh, lúc Trình Thanh Thông gả cho anh làm vợ, cô liền nghĩ tới muốn nói câu “Thực xin lỗi” với anh, thẳng thắn với anh những chuyện cô từng kia, chỉ là cô luôn lo lắng, lo lắng anh không tha thứ cho cô, cho nên chậm chạp không dám mở miệng?

Cho nên, trong thời gian dài như vậy, thật ra cô luôn đều sống ở trong hổ thẹn và bất an, đúng không?

Tần Dĩ Nam nhìn chằm chằm tờ giấy kia rất lâu rất lâu, mới chuyển dời tầm mắt, anh nhìn trần nhà chăm chú, cả người ở trong chớp mắt này, trở nên đặc biệt an tĩnh.

Nếu là lúc trước, lúc trước cô thật thẳng thắn với anh, anh sẽ tha thứ cho cô chứ?

Sẽ...

Anh nghĩ, anh sẽ.

Nhưng lúc trước cô, sao lại không thẳng thắn với anh chứ?

Là sợ hãi sao?

Bởi vì lưu ý, mới sợ hãi sao?

Vậy anh thì sao? Lúc trước vì sao anh lại tức giận như vậy? Là bởi vì cô giấu giếm? Hay là bởi vì cô lừa dối?

Nghiệt nợ giữa anh và cô, là cô mở nút, anh chỉ là ăn miếng trả miếng trở về, anh thừa nhận lúc trước anh ra tay tàn nhẫn, không lưu cho cô chút đường sống, cũng không lưu cho mình chút đường sống

Trước giờ anh đều không phải là người tâm ngoan thủ lạt, cho dù lúc trước Đường Noãn lừa dối anh như vậy, sau khi anh biết chân tướng, cũng chỉ là phong khinh vân đạm nhất đao lưỡng đoạn mà thôi.

Chỉ riêng Trình Thanh Thông... Đến ngay cả chính anh cũng không biết, lúc trước chính mình, vì sao sau khi nhìn rõ đến bí mật trong microblog của cô, lại cừu hận và phẫn nộ như vậy!

Thời gian dài như vậy, anh chưa bao giờ dám nghĩ tới vì sao mình sẽ làm như vậy, bởi vì mẹ Trình tới, khiến cho sau khi anh và cô ly hôn có giao nhau, anh thường xuyên làm ra một vài chuyện anh không khống chế được, anh chưa bao giờ dám nghĩ tới nguyên nhân.

Cho tới giờ khắc này, sau khi trong lòng anh thoáng hiện qua nhiều nghi vấn như vậy, anh cũng không tránh né nữa, mà là nghiêm túc suy nghĩ lên.

Nếu anh vào lúc vừa mới kết hôn, biết cô lừa anh, anh sẽ làm như thế nào?

Anh nghĩ, anh sẽ bình tĩnh hòa nhã ngồi cùng một chỗ với cô, nói ly hôn, nói kết thúc.

Nhưng mà, anh là sau tám tháng cô một tấc cũng không rời ở bên cạnh chăm sóc anh, mới biết cô lừa anh.

Tuy rằng hôn nhân của cô và anh là có con mới cưới, không có bất kỳ cơ sở tình cảm nào, nhưng lúc đó anh nằm ở trên giường bệnh, mặc kệ vết thương trên người mang tới bao nhiêu đau đớn, vào lúc cô thủ thỉ thù thì quan tâm anh, anh sẽ luôn yên tĩnh trở lại như kỳ tích vậy.

Có rất nhiều lần, cô ngồi ở trên ghế sofa yên tĩnh đọc sách, anh nghỉ trưa tỉnh lại, nhìn cô dưới ánh mặt trời yên xuyên qua cửa sổ, anh sẽ không cầm lòng nổi mà mỉm cười.

Bạn đang đọc Nói Yêu Em 99 Lần của Diệp Phi Dạ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ahihi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.