Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bóng Của Tòa Tháp Đỏ

Phiên bản Dịch · 1888 chữ

Chương 59: Bóng Của Tòa Tháp Đỏ

Nhảy khỏi lưng một con cua đã chết, Sunny rút lại thanh kiếm và huýt sáo, ra hiệu cho Cassie biết đã an toàn và có thể ra ngoài. Cô nhanh chóng bò ra từ một lỗ hỏm bên trong bức tường san hô và cẩn thận bước xuống đất. Tựa vào cây trượng, cô gai mù đứng lên và khẽ quay đầu, lắng nghe âm thanh tiếng chân của cậu.

Sunny lại gần Cassie và nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng đặt nó lên vai cậu. Rồi, cẩn thận tránh né một vũng máu, cậu dẫn cô gái mù đến cạnh Tiếng Vang. Họ nói chuyện trong lúc đi.

"Đám rết có xuất hiện không?"

Trong chuyến đi trong mê cung, họ đã phát hiện đám cua không phải là những cư dân duy nhất ở nơi này. Những loại quái vật khác cũng sống trong khu rừng đỏ này, núp bên trong rặng san hô vào buổi tối và đi ra ngoài tìm kiếm thức ăn khi mặt trời mọc.

Có những đàn sâu ăn thịt thường tấn công từ bên dưới lớp bùn đen, có những đoa hoa ăn thịt siết lấy con mồi với những sợi dây leo hút máu, và họ cũng từng nhìn thấy những cái xúc tua trong suốt kì lạ kéo lấy một con cua vào một cái khe nứt hang động tối tăm.

Họ vẫn không biết loại sinh vật gì ẩn núp trong những khe nứt đó. Và Sunny hi vọng là họ sẽ không bao giờ phải biết.

Nói tóm lại, mê cung này là nhà của đủ thứ kinh dị, mỗi loại đều có cấp bậc ít nhất là Thức Tỉnh. Chúng đều là động vật ăn xác, sống chủ yếu nhờ những bộ xác mà những con quái vật trong biển đen để lại. Nếu có cơ hội, chúng sẽ không ngần ngại làm thịt lẫn nhau - và chắc chắn là cả ba nhân loại trông hết sức ngon lành.

May mắn là, quân đoàn cua lại vô cùng chú trọng lãnh thổ và có vẻ như chúng có địa vị cao ở vùng san hô này. Và mặc dù bộ giáp, kích cỡ và sức mạnh vật lý của chúng khiến đám cua là những đối thủ đáng gờm, nhưng mà đối đầu với chủ yếu một loại sinh vật tốt hơn vô số lần so với liên tục đối mặt với những mối nguy hiểm không rõ.

Đám quái vật rết là những kẻ địch mới nhất của đám cua mà họ đã gặp. Vài con trong số chúng dài đến hơn ba mét, với lớp vỏ chitin đỏ bóng, và hàng trăm những cái chân nhỏ xíu, hối hả. Chúng nhanh đến ghê tởm, có thể di chuyển qua bùn, leo lên tường san hô và thậm chí là rơi xuống những con mồi của chúng từ trên cao.

Tệ hơn nữa, cơ thể của chúng tiết ra một loại dầu màu đen mà có thể ăn mòn những bộ giáp cứng cáp chỉ trong vài giây. Điểm tốt duy nhất dành cho họ khi đối mặt với chúng là lớp vỏ chitin của chúng không quá cứng cáp và có thể dễ dàng bị kiếm của họ đâm xuyên.

Sunny không quay lưng lại mà trả lời:

"Có, sáu con. Và vài con cua ăn xác nữa. Chúng tôi để chúng tự đánh nhau một lúc rồi xử lý đám còn sống."

Cassie nuốt một ngụm.

"Cậu có bị thương không?"

"Bộ giáp chịu đựng được hết."

"Vậy còn bách trưởng?"

Cậu nhìn về phía cái xác bị ăn một nửa và mỉm cười.

"Nó sẽ không làm phiền chúng ta nữa."

Đây là con quái vật thức tỉnh thứ hai mà họ đã giết kể từ khi đến thế giới Mộng Ảo. So sánh với lần đầu, trận chiến này suôn sẻ hơn rất nhiều. Không ai chết, không ai bị thương nặng.

Tiếng Vang còn giữ được cả hai cái càng của nó.

"Chúng ta kiếm được bao nhiêu mảnh hồn?"

Sunny đếm.

"Chắc là mười một."

Giờ thì đến lượt Cassie mỉm cười.

"Lượt này là nhiều nhất đó! Hơn hẳn những lần trước!"

Cậu gật đầu.

"Đúng vậy."

Nhưng mà, họ lại lần nữa không nhận được Ký Ức. Sunny không biết có phải cái vận xui của cậu đang giở trò hay không, nhưng mà cả cậu lẫn Nephis đều không nhận được một Ký Ức nào trong hai tuần qua. Giống như Ma Pháp đã quyết định họ đã có đủ rồi vậy.

'Không bao giờ là đủ!'

Cậu thở dài.

Một trong những trò mà cậu và Cassie thích chơi trong lúc ở trại là bàn về những thứ họ sẽ mua khi trở lại thế giới thực và trở nên giàu có. Nhưng mà, cậu cần phải thu thập và món Ký Ức để có thể bán đấu giá trước đã. Nếu không thì lấy tiền đâu ra?

Đang trong trạng thái tham lam và hám lợi, Sunny tiến lại gần Tiếng Vang và không hài lòng nhìn về phía nó.

"Này, con kia! Ngừng nhai ngay!"

Con cua ăn xác ngoan ngoãn đứng hình, một miếng thịt vẫn đang treo lủng lẳng từ miệng nó.

"Phun ra!"

Lắc đầu, Sunny giúp Cassie leo lên chỗ ngồi của cô và đưa cô sợi dây cương.

"Cái thứ kì cục này ăn gần hết nửa con bách trưởng. Cái quái gì vậy? Trong đủ loại Tiếng Vang trên đời, sao mình lại dính phải con ăn hại như này?"

Cái bóng của cậu cũng nghiêm túc gật đầu, hoàn toàn hiểu được cảm xúc của cậu. Sunny nheo mắt nhìn nó. Một lần hiếm thấy khi hai người họ thống nhất ý kiến. Nhưng mà cái bóng làm gì có Tiếng Vang nhỉ...

Vậy cái con ăn hại mà nó bị dính là gì?

'Thằng khốn khôn lỏi...'

Cassie cười.

"Đừng có nói xấu thú cưỡi của mình. Cậu ta là một Tiếng Vang tuyệt vời! Mình thích tên này lắm."

'Nó đã lên chức 'cậu ta' rồi hả?'

Sunny lắc đầu và thu hoạch số thịt còn lại từ con cua bách trưởng. Rồi cậu đặt đống thịt vào trong cái túi yên rong biển được gắn trên người con cua ăn xác. Cậu đã chế những cái túi này để họ có thể mang theo nhiều đồ hơn. Dù sao thì, con cua ăn xác cực kì khỏe mạnh, nếu không tận dụng lợi thế của nó thì đúng là một sai lầm.

Sau đó, Sunny thở dài và làm việc khó chịu nhất - thu hoạch những túi dầu từ xác đám rết. Mỗi con có hai túi, được nối với nhau bằng những tuyến đặc biệt. Quá trình này kinh tởm hơn là nguy hiểm, vì hiệu ứng ăn mòn chỉ được đạt đến khi chất lỏng từ hai túi được trộn lại với nhau.

Họ vẫn chưa tìm được cách để tận dụng dầu của đám rết này, nhưng Nephis vẫn kiên quyết bắt cậu phải thu thập nhiều nhất có thể. Cô chắc chắn là sẽ có ngày họ cần đến chúng.

Tối thiểu nhất thì số dầu đó cũng rất bắt lửa.

Nhắc đến Nephis, lúc Sunny hoàn thành thu thấp những túi đó, cô cũng đã hoàn thành việc thu thập mảnh hồn và đang đứng trước Tiếng Vang. Cậu cho cô thấy những thu hoạch của mình rồi cẩn thận đặt chúng vào một cái túi riêng.

"Xong rồi?"

Cô gật đầu.

Sunny nhìn về phía bầu trời, cố tính thời gian. Mặt trời ở ngay trên họ, cao ngất trên bầu trời xám xịt. Vẫn còn nhiều giờ trước khi nó lặn hẳn.

"Cô nghĩ sao? Chúng ta đang ở ngay giữa Đồi Bằng và Dãy Xương. Chúng ta quay lại hay cố đến Dãy ngày hôm nay?"

Độ cao của mê cung không đồng đều. Có phần cao hơn phần còn lại. Hiện tại, họ đang ở một nơi như vậy. Biển đen ở đây cạn hơn nhiều, có nghĩa là có nhiều thứ sẽ ở trên mặt nước vào ban đêm. Nên khoảng cách giữa những điểm cao là ngắn hơn.

Nephis suy nghĩ một lúc rồi nói:

"Đẩy đến Dãy Xương."

Họ đã dò xét gần hết đường đến đó ngày hôm qua, nên không có quá nhiều nguy cơ bị lạc bên trong mê cung và không kịp đến nơi. Với con cua bách trưởng đã chết, yếu tố bất ngờ khiến hành trình của họ khó khăn hơn vài ngày qua cũng đã biến mất. Cân nhắc điểm này, quyết định của Ngôi Sao Thay Đổi có vẻ hợp lý.

Sunny gật đầu.

"Được thôi."

Dứt lời, cậu cử cái bóng về phía trước.

Không lâu sau đó, họ đến gần Dãy Xương. Mặt trời chuẩn bị lặn, nhưng vẫn còn đủ thời gian để đến nơi an toàn. Nhưng mà Sunny lại cảm giác khó chịu và bất an.

Cảm giác này đã đuổi theo cậu khi họ vừa rời khỏi vách núi không lâu. Nó luôn xuất hiện gần ban đêm và ở lại đến phút cuối cùng của hoàng hôn, rồi nó biến mất, khiến cậu bối rối và không an lòng. Càng đi xa về phía tây, cảm giác đó càng trở nên mạnh mẽ.

Giống như có gì đó không đúng về thế giới này trong khoảng thời gian đó. Nhưng cho dù Sunny có cố tìm hiểu sự sai lệch đó là gì, thì cậu vẫn không thể tìm ra câu trả lời.

Cuối cùng, cậu quyết định chia sẻ sự bất an đó với đồng đội. Sau khi nghe cậu nói, hai cô gái bất ngờ. Có vẻ như họ không hề nhận thấy có gì kì lạ. Kể cả Cassie, người có khả năng liên quan đến tiên tri, mang đến cho cô một trực giác phi thường, cũng không hề trải nghiệm cảm giác kì lạ gì.

Nhưng mà, cô đã nêu ra một giả thuyết. Vì Sunny là người duy nhất cảm giác thấy việc này, nên dựa trên lôgic có thể cho rằng có gì đó độc nhất ở cậu khiến điểm đó có thể xảy ra. Và khác biết duy nhất giữa họ và cậu về mặt nhận thức là giác quan về bóng của cậu.

Có nghĩa là nguồn gốc của sự sai lệch kia, khả năng cao nhất, có liên quan đến hành vi của những cái bóng.

Theo lời khuyên của cô, Sunny cuối cùng cũng hiểu được nguyên nhân của sự khó chịu của bản thân. Hóa ra, Cassie đoán đúng - trong những giờ gần hoàng hôn, khi mặt trời xuống thấp ở phía tây, một cái bóng to lớn di chuyển qua mê cung, ảnh hưởng đến giác quan và khiến cậu rợn người.

Cái bóng đó ở quá xa và quá khổng lồ để có thể thấy được, nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận sự tồn tại của nó.

Khi cậu nói cho Cassie biết về cái bóng khổng lồ đó, cô gật đầu, như thể việc đó giải thích được mọi thứ.

Rồi cô nói:

"Đó là cái bóng của Tòa Tháp Đỏ."

Bạn đang đọc Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave) của Guiltythree
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tortoise
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.