Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhân Chứng Im Lặng

Phiên bản Dịch · 1368 chữ

Chương 506: Nhân Chứng Im Lặng

Trong lúc Sunny quan sát những cái xác, Bậc Thầy Jet rời khỏi để nói chuyện với những người cảnh sát, rồi quay trở lại cùng với một người. Có một biểu hiện thất vọng trên mặt cô.

"Không có ghi hình nào dùng được. Đoán được...những nơi như này tồn tại vì chúng coi trọng riêng tư của khách hàng. Và vài camera mà có thì cũng chỉ tối đen."

Sunny nhìn cô, rồi thở dài:

"Cũng không có gì quá nhiều từ những nạn nhân. Sát nhân dùng nắm đấm."

Cô nhún vai.

"Thường là vậy, trong những tình huống như này. Khả năng cao nhất là tên sát nhân là một trong những người khách, phát cuồng vì rượu hoặc là chất kích thích, và trong một lúc đánh mất lý trí. Nên tôi không cho rằng đống lộn xộn này là có tính toán từ trước."

Bậc Thầy Jet im lặng một chút, rồi nói thêm:

"Hắn ta vẫn đủ tỉnh táo để dùng Phân Loại để che mắt camera. Nên xử lý hắn sẽ không quá đơn giản."

Dứt lời, cô quay lại với người cảnh sát và hỏi:

"Có ai còn sống không? Có nhân chứng nào không?"

Ông ta hơi chần chừ, rồi nhìn cô với ánh mắt hơi kì lạ.

"Đó...thật ra là có, có một vài. Nhưng mà..."

Vị cảnh sát không nói hết câu, và chỉ nhìn họ chằm chằm với biểu hiện bất an.

Sunny nhướng mày.

"Nhưng gì? Họ không chịu nói chuyện?"

Cảnh sát chậm chạp lắc đầu.

"Không, họ không từ chối. Chỉ là...tôi không biết, có gì đó không đúng với họ. Họ không nói gì cả, hay thậm chí là có phản ứng gì. Tôi từng thấy rất nhiều người bị sốc, và đôi khi, người ta có vẻ như là mất khả năng chuyển động vậy. Nhưng mà thứ này...thứ này là khác. Nói thật là nó khiến chúng tôi hơi ớn lạnh."

Sunny và Bậc Thầy Jet liếc lẫn nhau, và rồi, một trong số họ nói:

"Dẫn đường."

Cảnh sát thở dài, rồi hộ tống họ đi về phía sau câu lạc bộ, nơi mà có một cánh cửa kín đáo dẫn đến phòng phục vụ. Những nhân chứng được tập trung ở một văn phòng nhỏ, đứng đó bất động, với những người cứu hộ lo lắng cố gắng xác định nguyên nhân của tình trạng này.

Có năm người, đều có cùng vè mặt trống rỗng, yên bình đến lạ kì trên mặt. Họ hoàn toàn im lặng, bất động. Họ không hề phản ứng tí nào với việc có người mới tiến vào.

Mắt họ bình tĩnh và trống rỗng.

Sunny tái đi.

'Làm...làm sao có thể?'

Chỉ mất vài giây để nhận ra có gì sai với những người sống sót, đương nhiên.

Thật ra, họ không phải người sống sót. Những người này đều đã chết hết rồi.

Nói chính xác hơn, họ là Rỗng.

'Làm sao người bình thường có thể trở thành Rỗng?'

Đột nhiên cậu thấy cơn lạnh chạy dọc xuống sống lưng mình.

Nhìn Bậc Thầy Jet, cậu thấy cô cũng đang nhíu chặt lông mày.

Vụ tàn sát ở vũ trường đã đủ tệ. Nhưng việc này, việc này khiến cả vụ việc càng đáng sợ và ghê rợn hơn nữa. Nếu như Sunny trước đó là ghê tởm, bây giờ, cậu bắt đầu cảm thấy lo lắng.

"Cái quái gì?"

Bậc Thầy Jet nhìn chăm chú năm Rỗng một lúc, rồi quay sang những nhân viên y tế.

"Mọi người đi nghỉ ngơi đi. Để yên họ như vậy. Họ đã chết rồi."

Một trong những nhân viên y tế - một người phụ nữ trưởng thành với tóc ngắn màu vàng và đôi mắt dịu dàng - bối rối nhìn cô.

"Xin lỗi thưa cô? Nhưng...nhưng mà họ vẫn còn sống. Chúng ta chỉ cần..."

Jet thở dài nặng nề.

"Linh hồn của họ đã bị phá hủy. Mọi người không thể giúp gì cho họ nữa. Sẽ có thứ khác lo liệu phần còn lại."

Người cứu hộ kia nhìn cô một lúc, rồi nhìn về phía mặt đất và lặng lẽ rời đi. Những đồng nghiệp của cô cũng theo sau, trên mặt họ là những biểu hiện nuối tiếc, giận dữ, và kinh sợ.

Người cảnh sát thì ở lại, nhưng mà lại đứng cách xa những Rỗng nhất có thể.

Bậc Thầy Jet im lặng đứng đó vài giây, lông mày nhíu chặt hơn, rồi quay sang Sunny.

"Trả lời câu hỏi của cậu, tôi không biết."

Cậu chần chừ một chút, rồi hỏi:

"Nhưng làm sao người bình thường có thể trở thành Rỗng? Chẳng phải là chuyện đó chỉ xảy ra với những ai chết ở thế giới Mộng Ảo thôi sao?"

Cô nhìn sang phía cậu, rồi im lặng lắc đầu. Cuối cùng, Bậc Thầy Jet lên tiếng:

"...Sai. Có một cơ hội rất nhỏ là một đòn tấn công linh hồn mạnh mẽ có thể tạo ra Rỗng. Nhưng mà những tồn tại có khả năng gây sát thương trực tiếp đến linh hồn là rất hiếm, nên nó không thường xảy ra. Thật ra là gần như không bao giờ."

Sunny đi lại gần năm nhân loại trống rỗng kia và quan sát họ.

"Cô có thể làm tương tự như này?"

Bậc Thầy Jet lưỡng lự một hai giây, rồi trả lời đơn giản:

"Nếu tôi thật sự chuẩn xác."

Có gì đó rất sai với những người này. Và không chỉ việc họ là Rỗng. Còn gì đó khác nữa...thứ gì đó mà khiến lông tóc Sunny dựng đứng lên.

Một cảm giác sai lệch tinh tế, nhưng lại sâu đậm.

Cậu dùng Giác Quan Bóng vươn ra, và giật mình.

Bậc Thầy Jet không bỏ sót phản ứng bất chợt đó.

"Sao? Cậu phát hiện gì à?"

Sunny nghiến răng, rồi nói.

"Bóng của họ...chúng đã chết."

Cô nhướng mày nhìn cậu chăm chú:

"Là như nào? Tôi không rành lắm về thuộc tính bóng tối, xin lỗi...nó là một dạng Phân Loại rất hiếm. Tổn thương đến cái bóng có liên quan đến tổn thương linh hồn?"

Sunny suy nghĩ một chút, rồi nhún vai.

"Tôi không quá chắc. Vì không có sách hướng dẫn nào cho nó cả. Nhưng mà...chỉ có hai thứ từng có thể tổn thương bóng của tôi. Một là một cái bóng khác, và còn lại là tấn công linh hồn."

Sunny không chắc là cậu cảm thấy dễ chịu khi đưa Bậc Thầy Jet - một người chuyên gia của chính xác loại tấn công đó - thông tin này, nhưng quyết định vẫn chia sẻ nó với cô.

Tối thiểu thì cậu vẫn tin tưởng cô đến nhiêu đó.

"Nên...vì những cái bóng có thể chịu tổn thương linh hồn, nên không phải là quá bất hợp lý để đoán chúng có mối liên hệ sâu sắc với linh hồn, hoặc ít nhất là có liên quan theo cách nào đó."

Cô gật đầu, im lặng một lúc để suy nghĩ. Rồi, Bậc Thầy Jet nói ngược lại câu hỏi gần đây của cậu:

"Cậu làm được tương tự như này?"

Sunny lắc đầu.

"Không. Phân Loại của tôi không có cách để tổn thương đến bóng người khác. Ít nhất là hiện tại không có."

Giác Quan Bóng cậu lúc này thì đã tỏa ra toàn bộ câu lạc bộ, cho phép cậu nhìn nhận nó tổng thể.

Và ở đó, sâu trong lòng đất, cậu phát hiện gì đó kì lạ.

Sunny lưỡng lự vài giây, rồi quay sang vị cảnh sát kia.

"Tập trung đồng đội của ông và rời khỏi. Đừng có quay lại vào trong đến khi Bậc Thầy Jet hoặc tôi nói."

Vị cảnh sát kia mở miệng, muốn nói gì đó, rồi đơn giản gật đầu và vội vàng rời khỏi.

Bậc Thầy Jet liếc sang Sunny với ánh mắt nghi hoặc.

"...Chuyện gì vậy?"

Sunny nhìn cô bằng ánh mắt tăm tối.

"Là...nên nói như nào nhỉ? Tôi nghĩ tên giết người vẫn còn ở trong đây."

Bạn đang đọc Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave) của Guiltythree
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tortoise
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.