Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiếng Gọi Của Ác Mộng

Phiên bản Dịch · 1506 chữ

Chương 486: Tiếng Gọi Của Ác Mộng

Con đường phía trước Sunny gần như trống không. Chỉ còn vài người ở đó, chạy khỏi đường dọc nơi mà không khí gợn sóng kì lạ, khoảng một trăm mét sau lưng họ. Khi họ thấy dáng người đáng sợ, những người kia giật mình. Có người còn kinh ngạc kêu lên.

Không để ý đến họ, Sunny bình tĩnh đi về phía trước.

Rắn Linh Hồn đặt nghỉ trên vai.

'Kì lạ...mình chưa từng thấy Cổng mở ra ở gần như này.'

Con đường bỏ trống trước mặt đúng là trông rất ghê rợn. Không chỉ vì nó gần như hoàn toàn trống vắng, không có người đi bộ, không có những PTGTCN chạy tới lui, mà còn vì ánh sáng và bóng tối đang cư xử rất kì lạ, màu của ánh sáng hơi sai, chuyển động của những cái bóng hơi rối loạn.

Âm thanh cũng kì lạ. Yên ắng chết chóc, nhưng cùng lúc, Sunny vẫn không bỏ được cái cảm giác là có thể nghe thấy một âm thanh gần như không nghe thấy nổi từ đâu đó mọi hướng, tấn công tai cậu như một đống tạp âm những tiếng la hét bệnh hoạn, hơi bị đè nén từ xa.

Có một áp lực kì lạ dâng lên trong không khí, trở nên mạnh mẽ hơn với mỗi bước đến gần Cổng Ác Mộng mới sinh ra kia.

Bản thân Cổng thì dễ nhận ra. Nó trông như một vệt hằn dựng đứng, hằn vào thực tại, một nơi mà ánh sáng được tán xạ theo những cách kì lạ, và những âm thanh la hét kia là lớn nhất...vẫn chưa phải là một đường nứt trong thực tại, chỉ là dấu vết của một cái.

Trước Cổng, khoảng nửa tá người đang đứng, nhìn chăm chú nó trong sự yên lặng căng thẳng. Những người Thức Tỉnh mà cũng như Sunny, đã quyết định đáp lại lời gọi.

'Chỉ có sáu người...'

Mặc dù việc này không hứa hẹn hay ho gì, nhưng mà cũng không ngoài dự đoán. Hai trăm giây là không đủ để nhiều người tự nguyện đến. Kể cả những người mà sẵn sàng mạo hiểm tính mạng để bảo vệ dân thường cũng cần thời gian để đến Cổng...đám người ở đây là những người mà đã ở ngay gần khu vực va chạm khi cảnh báo được gửi đến thiết bị liên lạc của họ, cũng như Sunny.

Có lẽ họ quá tự tin vào khả năng của mình, hoặc có lẽ, cũng như cậu, họ có người mà họ quan tâm ở khu vực lân cận, thậm chí có lẽ là ngay trong ngôi trường mà Rain đang ở, sau lưng họ vài trăm mét.

Dù sao đi nữa, cậu cũng không kiềm được mà cảm thấy tôn trọng những người này. Đi đến một cánh Cổng yêu cầu rất nhiều sự can đảm...ở lại sau khi rõ ràng chỉ có ít hơn mười người Thức Tỉnh chiến đấu với làn sóng quái vật còn hơn vậy nữa.

Những người ở đây sẵn sàng chết để thực hiện nghĩa vụ của mình.

'...Đám ngu ngốc. Đám ngu ngốc hết sức can đảm.'

Vậy còn bản thân Sunny?

'Mình cũng là thằng ngu. Nhưng là một thằng ngu hèn nhát.'

Sunny không hề có ý định nằm xuống tại nơi này vào hôm nay. Cậu biết bản thân làm gì, và có cách trốn thoát nếu tình huống quá tồi tệ.

Không chậm lại chỉ một chút, cậu bình tĩnh đi ngang qua sáu người Thức Tỉnh và dừng lại đưa lưng về phía họ, gần Cổng hơn ai cả.

Không chủ ý, Sunny thấy mình đang đứng đầu nhóm người bảo vệ nho nhỏ này.

Không như họ, cậu không thể hiện chút sợ hãi. Những người khác nhìn chăm chú Cổng với những gương mặt tái nhợt, cơ thể căng thẳng, mắt đầy bất an và tiếc hận u ám. Nhưng dáng người của Sunny thì tự tin, hờ hững...gần như thả lõng.

Và trong mắt của cái mặt nạ đáng sợ, không có gì ngoài hắc ám.

Những người còn lại phản ứng với hiện diện của cậu với sự kích động. Thêm một người Thức Tỉnh cùng chiến đấu đã là tốt, nhưng mà người này thì trông đặc biết đáng gờm. Bộ giáp mã não và thanh kiếm đáng sợ rõ ràng là Ký Ức trên thứ mà họ sở hữu, và cử chỉ bình tĩnh cho thấy đây hoặc là một chiến binh giàu kinh nghiệm...hoặc là người điên.

Và rồi, có người nhận ra cậu.

"Đợi chút...đó chẳng phải là T-Tạp Chủng?!"

Những người khác nhìn cô gái vừa lên tiếng với vẻ mơ hồ.

"Ai cơ?"

Cô ta nhìn họ chăm chú với mắt trợn to.

"Đó...đó là Lãnh Chúa Tạp Chủng! Mấy người chưa nghe nói về ngài ấy?"

Một vết nhận ra xuất hiện trong mắt những người Thức Tỉnh tập trung trước Cổng. Một trong số họ liếc sang Sunny, chần chừ một giây, rồi hỏi:

"Xin lỗi, người bạn. Cô gái trẻ này có vẻ như biết cậu. Nếu tôi có thể hỏi, liệu cậu là một người Thức Tỉnh danh tiếng?"

Sunny không di chuyển chút nào, và lời nói dối gần như tự động phát ra:

"...Ta không phải người Thức Tỉnh. Ta không có danh tiếng."

Người đàn ông kia nhướng mày.

"Cậu không phải người Thức Tỉnh, ý cậu là sao chứ? Vậy cậu là ai?"

Sunny thầm chửi thề.

'Cái lưỡi chết tiệt này...'

Cậu nghiến răng, im lặng vài giây, rồi trả lời bằng giọng bình tĩnh:

"Ta chỉ là con người."

Rồi, cậu thở dài và hơi quay đầu, nhìn về phía sáu người Thức Tỉnh.

Từ những món Ký Ức và cách họ cư xử, họ không phải tinh anh. Vài người có vẻ như biết cách cầm kiếm, nhưng chỉ vậy thôi. Họ sẽ bị ăn tươi nuốt sống một khi Cổng mở ra.

Thất vọng, cậu hỏi:

"Phân Loại chiến đấu?"

Những người bảo vệ nhìn nhau, và rồi cô gái nhận ra cậu trả lời:

"Tôi có một Phân Loại Thức Tỉnh mà tăng cường nhanh nhẹn và cho phép tôi tấn công với độ chính xác chết chóc. Hai người có Phân Loại Ngủ Say tập trung vào đồ bền bỉ và sức mạnh, và hai người còn lại có thể thực hiện những đòn tấn công nguyên tố từ xa."

Vậy là ba Phân Loại Chiến Đấu yếu, hai người chiến binh hỗ trợ, và không ai có khả năng hỗ trợ đàng hoàng hoặc chữa trị.

Cậu cúi đầu trong một giây.

Khi mà chỉ còn ba mươi giây đến lúc Cổng mở ra. Có thể cảm nhận được những rung chuyển nhàn nhạt dưới chân, và chút bụi và những viên sỏi nhỏ chậm rãi bay lên không trung, lơ lửng trên trường năng lượng vô hình trong không khí.

'Làm như thế nào đây?'

Sunny nắm lấy Rắn Linh Hồn chặt hơn, rồi nói với giọng khàn khàn:

"Lui ra phía sau, giết bất cứ thứ gì qua được ta."

Cậu ngưng lại một chút, rồi nói thêm:

"...Khiến chúng đổ máu."

Cô gái nhìn cậu chăm chú với ánh mắt mở to.

"Ở...ở phía sau? Nhưng mà thưa ngài, ngài không thể tự xử lý nó được! Sẽ có cả bầy quái vật! Kể cả nếu như có cả trăm người như ngài, thì vẫn không đủ giết tất cả bọn chúng!"

Sunny quay đi và nhìn về phía khe nứt chậm rãi mở ra trước mặt.

Làm sao cậu có thể khiến những người này không cản đường? Nơi tốt nhất dành cho họ là ở phía sau, dứt điểm những thứ mà Sunny không thể giết và ngăn đám Sinh Vật Ác Mộng thoát vào thành phố...thoát đến trường của Rain.

Không thể nghĩ ra lời nói dối tốt hơn, cậu mở miệng và lạnh lùng nói:

"Một ta đủ giết sạch chúng."

Dứt lời, Sunny để cô gái kia đứng há hốc miệng, và đi về phía trước.

'Có gì to tát đâu chứ? Chỉ...chỉ là một Cổng Ác Mộng mà thôi...'

Nhưng mà chân cậu lại hơi run run.

Vào đúng lúc đó, một cơn rung chuyển đặc biệt mạnh lan ra mặt đất.

Những cái bóng bùng nổ thành một đợt nhảy múa điên cuồng, ánh mặt trời trở nên mờ nhạt và ma quái.

Gió hú lên trong con đường trống vắng, như thể không khí bị hút vào cái đường nứt đang nới rộng ra.

Và rồi, một làn sóng va chạm vô hình tỏa ra từ nó, khiến những cửa sổ của những căn nhà gần đó vỡ tan.

Sunny kháng cự cú đẩy và đột nhiên thấy được cái cảm giác quen thuộc tỏa đến linh hồn mình.

...Tiếng gọi của Ác Mộng.

Cổng đã mở ra.

Bạn đang đọc Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave) của Guiltythree
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tortoise
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.