Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp Gỡ Đầu Tiên

Phiên bản Dịch · 1191 chữ

Chương 481: Gặp Gỡ Đầu Tiên

'Con bé làm gì ở đây?! Tại sao nó lại nói chuyện với mình?!'

Mặc dù bên trong đang hoảng hốt, bên ngoài mặt thì cậu không để lộ cảm xúc gì cả. Có kinh nghiệm sâu xa về lừa gạt, lợi dụng, và đối mặt những Sinh Vật Ác Mộng đáng sợ gần gũi, cậu giữ mặt bình tĩnh, rồi u ám nhìn Rạin, và bình tĩnh nói:

"Tôi không nhìn gì cả. Và nhóc gọi ai là nhóc, hả con nhóc? Tôn trọng người lớn!"

Cô gái khịt mũi.

"Người lớn gì? Cậu rõ ràng nhỏ hơn tôi!"

Sunny mở to mắt trong phẫn nộ.

'...Ây da.'

Cậu biết là bản thân nhìn trẻ hơn tuổi thật, nhưng mà bị nhầm lẫn thành một đứa học sinh cấp hai...quá mức!

Trời đang tối dần, nên có lẽ có thể hiểu được sai lầm của con bé.

Cùng lúc đó, Rain vẫn chưa nói xong:

"Và cậu chắc chắn là đang nhìn chằm chằm tôi, với biểu hiện rất đáng khinh nữa chứ. Tôi suýt vấp té! Bố mẹ cậu không dạy cậu là không được nhìn chằm chằm người khác?"

Sunny mở miệng, rồi đóng lại. Rồi mở miệng lần nữa.

"Trước tiên, tôi mười tám tuổi. Thứ hai, tôi chỉ đang thờ thẫn suy nghĩ về vài việc...việc người lớn mà những đứa con nít như cô sẽ không hiểu nổi! Và cuối cùng, bố mẹ tôi dạy tôi thứ họ cần dạy, nhưng cái đó có liên quan gì? Họ đâu có ở dây!"

Rain nhướng mày trêu chọc.

"Ồ vậy sao? Vậy cậu sống trong căn nhà to đùng này chỉ một mình?"

Sunny nhíu mày.

"Không chỉ sống một mình, tôi còn là người sở hữu nó!"

...Nhưng vào đúng lúc đó, Effie đột nhiên gọi lên từ bên trong:

"Sunny! Vào ăn đi, bữa tối sắp nguội rồi!"

Cậu đông cứng, rồi cảm thấy đỉnh tai hơi nóng lên.

'Chết tiệt, Effie!'

"Ờ...đó là khách của tôi. Cô ta đang ở nhà tôi...vì lý do."

Rain nhìn cậu chăm chú vài giây với biểu hiệu buồn cười, rồi hỏi:

"Tên cậu là Sunny?"

Sunny nhún vai, cố ra vẻ hờ hững hết sức có thể.

"Chắc rồi. Sao?"

Cô ta đột nhiên cười lên.

"Có gì buồn cười?"

"Không, không! Chỉ là...mẹ tôi gọi tôi là Rainy. Đúng là trùng hợp!"

Cậu thả lõng.

'Ôi...hú hồn, còn sợ con bé sẽ nhớ mình. Nhưng không có vẻ là sẽ vậy. Tốt. Vậy là tốt...'

Cậu có hơi thất vọng?

Sunny lấy ra thiết bị liên lạc, nhấn một nút trên đó, rồi ném một con chíp trượt vào thiết bị kia cho Rain.

Cô vẫn đang trong lúc hỏi một câu khác:

"Ồ, mà nhân tiện, tôi thường thấy cậu ngồi ngây ngốc trên hiên và trốn học...cậu là một kẻ du côn hay s...''

Rồi, cô bắt lấy con chíp và bối rối nhìn nó.

"Ờ...gì đây?"

Sunny cười bằng khóe miệng.

"Không thấy sao? Đó là chíp công dân do chính phủ cấp. Làm sao tôi có một cái nếu không đủ tuổi?"

Rain nhìn con chíp, rồi trở nên tái hơn cả bình thường.

"Cậu, anh thật sự mười tám tuổi?"

Con bé hoảng hốt đến mức bắt đầu xưng hô đàng hoàng.

Sunny cười.

"Đương nhiên rồi! Là một người lớn đáng tôn trọng, tôi không bao giờ nói dối. Tôi là người thật thà nhất trên thế giới, thật sự."

Cô gái có vẻ như đang ước gì bản thân chìm vào lòng đất.

"Ồ...em xi-xin lỗi. Em không nghĩ..."

Là một đứa bé lớn lên trong một gia đình tốt, con bé chắc chắn là được dạy phải lịch sự với người lớn hơn mình, nên tình huống này có thể xem là ác mộng. Bản thân Sunny thì chưa từng qua lại với những loại người mà quá chú trọng những thứ cư xử, nhưng mà từ những gì cậu thấy từ trường của Rain, những lứa như cô, thì thứ hạng xã hội và nghi thức đàng hoàng là rất thịnh.

May mắn là Effie đã quyết định xuất hiện vào ngay lúc này để kết thúc tình huống ngượng nghịu. Mở cửa, cô lăn xe ra đến hiên và giận dữ nói:

"Nghe này, ngố, cậu có ăn hay không? Vì nếu không, tôi sẽ ăn cả phần của cậu, biết không hả..."

Rồi, cô ngừng lại và nhìn chăm chú Rain, rồi quay lại Sunny. Sau vài giây, cô hỏi:

"Bạn cậu là ai vậy?"

Sunny xoa mặt.

"Ăn thỏa thích đi. Và cô gái này sống trong khu này. Cô bé chỉ đi ngang qua mà thôi."

Rain gật đầu.

"Hân hạnh được gặp, chị. Em, ờ....rất xin lỗi. Em chỉ đang trên đường về nhà, và mắc sai lầm. Chị thấy đó, thật ra là..."

Effie cười, rồi ra hiệu cho cô bé không phải nói.

"Để chị đoán...thằng này thờ thẫn ngồi đây với vẻ mặt đáng khinh, và nhìn em rồi nói gì đó hết sức không thích hợp?"

Rain chớp mắt vài lần, rồi nói:

"Đúng vậy! Ý em là, không...anh ấy không nói gì cả. Là em, em là người nói sai!"

Nữ cựu thợ săn lắc đầu.

"Vậy thì em gặp may rồi! Sunny đây hơi đặc biệt. Một trong một! Những thứ mà đôi khi ra khỏi miệng cậu ta..."

Sunny nhìn chằm chằm Effie trong phẫn nộ và rít lên:

"Cái thứ ra khỏi miệng tôi?! Cô nói mà không thấy ngượng!"

Cô thở dài, rồi nhìn Rain với biểu hiện tổn thương trên mặt:

"Em thấy hắn ăn hiếp chị không? Ầy, đối xử với khách mà vậy đó hả, Sunny. Quá là không nhã nhặn! Một đứa bé ngoan ngoãn như này trong khu xóm sẽ nghĩ gì..."

Rain năng nổ lắc đầu.

"Không, không! Em không nghĩ gì cả. Thật ra...em phải về nhà đây. Rất vui vì được gặp anh chị!"

Dứt lời, con bé vội vã quay người và bước đi.

Effie hơi nâng giọng:

"Bái bai! Chị cũng vui được gặp em! Nếu cảm thấy không đúng về hiểu lầm, em có thể qua chơi bất cứ lúc nào! Nhớ mang thức ăn! Tha thứ hết!"

Sunny mở mắt to nhìn cô ta, không tin nổi bản thân đang nghe cái gì. Cuối cùng, bóng người của Rain biến mất sau hàng rào xanh lục, Effie quay sang cậu và mỉm cười.

"...Như là có một công ty đâu đó vừa ra cả một lô đám tuổi tên gầy ốm, tái nhợt ấy. Con bé gần tái nhợt bằng cậu luôn đó Sunny! Khó tin..."

Nói xong, cô lắc đầu, quay xe lăn, và trở lại vào trong để ăn tối tiếp.

Để lại Sunny một mình, choáng váng và cố xem thử bản thân đang ngủ hay thức.

'...Cái gì vậy? Chuyện gì vừa xảy ra?'

Trong vô số những tình huống mà cậu có trong đầu về lần gặp đầu tiên với Rain...

Đây chắc chắn không nằm trong số đó!

Bạn đang đọc Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave) của Guiltythree
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tortoise
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.