Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chiến Hay Bay

Phiên bản Dịch · 2118 chữ

Chương 460: Chiến Hay Bay

Sunny ở Sảnh Xích một lúc, nhìn Hạt Giống Ác Mộng và thứ hắc ám lung linh mà thẩm thấu nó.

Rồi, cậu bước ra ngoài. Đầy suy tư, Sunny đi ngang qua hàm răng của con rồng đã chết và chậm rãi đi về phía bờ hồ. Ở đó, cậu ngồi lên băng ghế đá và nhìn chăm chú mặt nước với biểu hiện u ám. Gió nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt và làn da tái nhợt, làm dịu vài vết phỏng mà cậu đã nhận từ Bầu Trời Bên Dưới.

Thánh yên lặng đứng cạnh cậu, bóng người mã não, duyên dáng phản chiếu trên mặt nước trong veo.

Một tiếng thở dài nặng nề thoát khỏi môi cậu.

'...Mình sắp về đến nhà rồi.'

Hơn một tháng trước, cậu đã khởi hành cho chuyến thám hiểm đến Đảo Thuyền Đắm và tìm kiếm manh mối về kho báu để lại bởi Noctis bí ẩn. Cậu lúc đó chỉ định đi trong một tuần.

Cậu đã tìm thấy kho báu, nhưng cũng đã chiến đấu và đánh bại hai con ác quỷ: một Ngã, và một Vượt Giới Hạn, trong lúc đó nhận được hai món Ký Ức mạnh mẽ. Sau đó, cậu nhìn vào ảnh dệt Định Mệnh thông qua mắt của mặt nạ thần thánh, vào chìm vào một vực thẳm vô tận.

Cậu dùng vài tuần để rơi trong biển không có gì cả, chỉ để được gặp một biển lửa dưới độ sâu của nó. Phía bên kia đám lửa là một tòa tháp đen được xây bởi một con ác ma cổ đại, và trong đó là một cánh tay đứt gãy của một vị thần, bị thứ thối rữa tồi tệ nuốt chửng. Ở đó, Sunny đã nuốt vào đốt tay của Weaver, và nhận được phần thứ hai của truyền thừa của họ.

Sau đó, cậu dùng ngọn lửa thần thánh để mở cổng giữa hư vô hắc ám và thiên đường đầy ánh mặt trời, và tìm thấy bảy sợi xích mà một thần thánh từng dùng để trói buộc Khát Vọng, daemon của Hi Vọng.

Và đâu đó dọc đường, cậu đã gặp một linh hồn lạc lối mà tự gọi bản thân là Mordret, Hoàng Tử Không Gì Cả...một giọng nói không cơ thể đến từ không đâu cả, và đã giúp cậu trên đường đến đây.

Bây giờ, Sunny chỉ phải làm một thứ cuối cùng...hoặc là lao vào Ác Mộng chết chóc, hoặc là lao khỏi mép đảo Ngà, và đối mặt Nghiền Ép phẫn nộ.

Thở dài nặng nề, cậu quay lại và nhìn chăm chú bộ xương trắng xóa của con thú vĩ đại mà đã quấn cơ thể nó quanh tòa tháp xinh đẹp của Hi Vọng, nhiều ngàn năm trước đây, trước khi đón nhận cái chết.

"...Chắc là nên làm cho xong thôi nhỉ."

Một thời gian sau, Sunny đang dựa vào tường của Tháp Ngà. Cậu đang ở một chỗ hẹp giữa đuôi con rồng và bề mặt của tháp chùa vĩ đại, với Thánh đứng gần đó, vũ khí đã bị hủy đi.

Với nụ cười méo xẹo, Sunny quấn hai cái bóng quanh cơ thể và tuần hoàn bóng tinh thông qua cơ thể của Rắn Linh Hồn, chuẩn bị cho việc sắp đến.

Rồi, cậu nhìn qua ác ma trầm mặc và nhướng mày.

"Cô đợi gì nữa? Đẩy!"

Thánh hờ hững nhìn cậu, rồi tiến lên một bước, đặt tay lên bề mặt của khúc xương khổng lồ trước mặt, và đẩy với tất cả sức mạnh ác ma của cô. Chân cô chìm vào lòng đất vài centimet, nhưng xương cổ đại không nhúc nhích.

...Đến khi Sunny tham gia cùng cái Bóng của mình.

Đè vai lên bề mặt trắng cứng cáp kia, cậu đổ bóng tinh vào cơ bắp và đẩy. Mặc dù cảm giác như là sự gắng gượng kia sẽ giết cậu, khúc xương cuối cùng rục rịch.

Một trong những đốt xương khổng lồ làm nên đuôi con rồng lăn qua, tách khỏi phần còn lại.

"Coi nào! Tiếp tục!"

...Đương nhiên, Sunny sẽ không thách thức Ác Mộng Thứ Hai một mình. Cậu bị điên chắc? Ừ thì có lẽ là có một chút. Nhưng mà coi rẻ tính mạng là không phải một phần của sự điên khùng nhàn nhạt, hơi có duyên của cậu.

Đúng vậy, cậu đang định ném khúc xương của con rồng này khỏi Đảo Ngà và cưỡi nó xuống tận mặt đất, hi vọng nó sẽ sống sót được đợt tấn công của Nghiền Ép.

Nếu một con rồng không thể, thì thứ gì khác có thể chứ?

"Đặt lưng vào mà đẩy!"

Thánh thật sự không cần cổ vũ của cậu...hay là lời khuyên...nên Sunny chủ yếu la hét vì bản thân mình, vì tạo ra ồn ào có vẻ giúp cậu chịu đựng sự gắng gượng vì cố đẩy khúc xương cổ đại, vì lý do gì đó.

May mắn là bây giờ khi nó đã ra khỏi vị trí ban đầu, quá trình đã trở nên hơi dễ hơn.

Cùng nhau, họ chậm chạp di chuyển đốt xương ngang qua vọng lâu chứa cổng đã ngừng hoạt động, rồi ngang qua rừng cây cổ đại, và cuối cùng là đến tận mép đảo.

Ở đó, Sunny nghỉ ngơi một chút để cố lấy hơi. Rồi, cậu dè chừng nhìn xuống.

Đây...là một sai lầm.

Nếu trước đó những viên đá khảm màu mè mà là những hòn đảo bên dưới là một cảnh tượng choáng ngợp, bây giờ khi Sunny thật sự phải nhảy xuống, thì nó lại khiến cậu chóng mặt và sợ ngu người.

"Ờ..."

Nhưng đã quá trễ để đổi ý.

...Phải không?

Nghiến răng, Sunny cố không suy nghĩ đến độ cao khó hình dung và leo lên khúc xương, thứ mà đương nhiên là rỗng ở trung tâm. Có vừa đủ không gian để chứa một cơ thể người, và đó là tại sao cậu đã chọn đốt xương này.

Cậu lưỡng lự một lúc lâu, cố gom lấy can đảm.

'Có lẽ không quá muộn...có lẽ mình nên tiến vào Hạt Giống? Có gì to tát đâu chứ? Chỉ...chỉ là Ác Mộng Thứ Hai mà thôi.'

Nhưng không, không còn quay lại nữa. Cậu chỉ phải làm thôi.

Hít thật sâu, Sunny nín thở một hai giây, rồi hét lên bằng giọng không quá lớn:

"Thánh! Đẩy nó khỏi đi!"

Bên ngoài đốt xương to đùng, ác ma trầm mặc nhìn chăm chú bề mặt khúc xương cổ đại một giây.

Rồi...tung ra một cú đá mạnh bạo.

Trong lúc khúc xương đuôi rồng rơi ra khỏi mép Đảo Ngà, khiến Sunny lung lay nghiêm trọng, cậu kêu lên, hủy triệu hồi Thánh, và tan vào bóng tối mà sống trong không gian rỗng trong đốt xương.

Đương nhiên là cậu không định cố sống sót Nghiền Ép ở dạng thực chất...cậu chỉ cần một cái bóng đủ to để núp vào. Miễn sao xương rồng chịu nổi, thì cái bóng cũng sẽ còn đó, và cậu sẽ an toàn.

...Nếu nó chịu nổi.

Trong vài giây, mọi thứ có vẻ ổn, nhưng rồi đốt xương ra khỏi bong bóng an toàn xung quanh đảo thiên đường, và đột nhiên...một áp lực khó tưởng tượng đánh vào nó từ mọi hướng như một cây búa của một vị thần phẫn nộ, khiến khúc xương trắng sứ tạo ra những âm thanh rạn nứt đáng sợ.

Một lần nữa, Sunny lại rơi trong bầu trời ở tốc độ khủng khiếp. Chỉ là lần này, phương tiện cậu chọn để vận chuyển bản thân thậm chí còn kì lạ hơn, cũng như đang điên cuồng xoay vòng, với tiếng gió hú điếc tai từ mọi hướng. May mắn là cậu không thể phát bệnh khi là cái bóng...nếu không thì cái bụng rỗng sẽ còn rỗng hơn nữa.

'Nguyền rủa! Đừng có vỡ, khúc xương chết tiệt!'

Đốt xương của con rồng rạn nứt và chậm rãi tan nát...nhưng kì diệu là nó vẫn còn thủ vững.

Ở độ cao này, Nghiền Ép đủ chết chóc để biến da thịt của một vị Thánh - một bán thần đàng hoàng - thành một đống máu nhớp nháp. Thậm chí có lẽ là một đám mây đỏ. Nhưng mà khúc xương rồng khủng bố này thì chỉ bây giờ mới bắt đầu chậm rãi tan vỡ.

Nhưng mà một khi quá trình đó xảy ra, thì nó trở nên không thể ngăn cản.

Sunny hoảng hốt trong lúc nhìn thấy những vết nứt rộng xuất hiện trên bề mặt trắng xung quanh mình. Rồi, một miếng xương bay đi, để một dòng lũ ánh sáng hỗn loạn tràn vào. Chửi thề, cậu dịch người khỏi lỗ hỏng kia, nhưng vài giây sau đó, lại một lỗ hỏng khác xuất hiện, rồi lại một cái khác. Kích thước của cái bóng mà cậu có thể ẩn nấp là đang càng lúc càng nhỏ hơn.

'Cứt!'

Nhanh chóng, có nhiều hơn những cái lỗ và vết nứt trong khúc xương là cậu có thể đếm hết.

Và rồi...nó hoàn toàn vỡ vụn.

Vào giây cuối cùng, Sunny trượt đến mảnh to nhất của đốt xương cổ đại, rồi bắt đầu một điệu nhảy điên cuồng, di chuyển từ bên này đến bên kia trong lúc mảnh xương quay vòng và bị lộ đến ánh sáng ở từng góc.

Những miếng nhỏ hơn vỡ ra từ nó, và rồi, bản thân mảnh xương này cũng rạn nứt.

'Argh!'

Cuối cùng, khúc xương cứng cáp tiêu tan thành một cơn mưa mảnh quá nhỏ để có thể chứa Sunny trong bóng của chúng. Không còn nơi nào để núp, cậu bị ném trở lại thế giới vật chất, cơ thể ngay lập tức biến thành nạn nhân của Nghiền Ép.

...May mắn là xương cốt cậu bây giờ vững chãi hơn nhiều.

Và Nghiền Ép đã không hoàn toàn hủy diệt như lúc ở cao hơn.

Một tiếng thét ồn ào thoát ra khỏi miệng Sunny, cậu tiếp tục ngã, cảm giác như cơ thể đang bị nhét vào máy nghiền thịt tàn nhẫn. Nhưng mà với sự giúp đỡ của hai cái bóng và dòng chảy tinh túy rộng lượng, nó vẫn không đủ để giết cậu, hay thậm chí là khiến cậu bị thương nghiêm trọng. Chỉ đơn giản là đau đớn, tổn hại, và khó chịu.

Khúc xương đuôi của con rồng đã mang cậu xuống đủ lâu để vượt qua tầng tệ nhất của Nghiền Ép.

Bây giờ, cậu chỉ phải tiếp đất an toàn.

Với một tiếng rên rỉ đè nén, Sunny chật vật điều khiển cú ngã và cuối cùng đã có thể ổn định cơ thể, ngăn nó không điên cuồng xoay vòng.

Đảo Xiềng Xích bây giờ đã gần hơn rất, rất nhiều.

Thật ra thì cậu thậm chí còn có thể nhận ra vài đảo gần nhất.

'Đừng có mà hụt, thằng khốn tái nhợt!'

Cậu thật sự, thật sự không muốn lặp lại cả cái quá trình này thêm lần nữa.

Triệu hồi Cánh Hắc Ám, Sunny chờ đợi một giây để bộ áo khoác cánh chuồn chuồn kích hoạt pháp thuật của nó, rồi dần biến cú ngã thành lướt.

Một ý nghĩ duy nhất trong đầu cậu:

'Mình làm được rồi...mình thật sự làm được rồi...cứt thật, mình thật sự làm được!'

Một thời gian sau đó, một chàng trai trẻ tuổi rơi từ bầu trời và nhanh nhẹn tiếp trên ngón trỏ của bàn tay sắt khổng lồ mà nằm giữa một hòn đảo yên bình, tĩnh lặng. Chàng trai trẻ tuổi kia trong hơi kì lạ...cậu ở trần từ eo trở lên, với vài vết phỏng nửa lành bao phủ làn da tái nhợt, và một hình xăm dễ sợ, tinh xảo một con rắn đen uốn éo phủ cả hai tay, cũng như phần lớn thân mình.

Mái tóc đen trông hoang dã và lộn xộn, đôi mắt đen trông hơi điên điên.

Sunny hơi lung lay, lấy lại thăng bằng...

...Và quay sang một nhóm người Thức Tỉnh mà đang ngồi hay nhảy múa quanh đống lửa trại, nhìn cậu chằm chằm với miệng há hốc.

Một nụ cười sáng chói xuất hiện trên mặt cậu.

"A! Một ngày tốt lành ha, những con người khác. Nói nghe..."

Trong lúc sự điên cuồng mãnh liệt hiện trong mắt, Sunny liếm môi và hỏi bằng giọng khàn khàn:

"...Đó có phải là thịt nướng trên đống lửa không vậy ta?"

Bạn đang đọc Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave) của Guiltythree
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tortoise
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.