Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cơn Đói Ngàn Năm

Phiên bản Dịch · 1378 chữ

Chương 449: Cơn Đói Ngàn Năm

'Bắt đầu rồi...'

Sunny nhìn về phía cầu thang và bất động, nhìn thứ thối rữa màu đen thông qua cái bóng run rẩy. Cảm nhận được gì đó, Thánh cũng quay người lại. Mũi kiếm chần chừ giương lên không trung.

Vài giây đến sẽ quyết định liệu cậu sẽ sống hay là chết...hoặc có lẽ rơi vào số phận còn tồi tệ hơn cả cái chết.

Một tầng thấp hơn, thứ hắc hóa đáng sợ mà tỏa ra từ cánh tay vị thần đang di chuyển. Thứ da thịt lở loét dâng lên ngã xuống, như thể sắp...chết? Hay là biến đổi?

Sunny nghiến răng, chờ đợi một giây...

Rồi thở ra một cú thở phào nhẹ nhõm không thể đo đếm.

'Chết...nó đang chết.'

Cảm giác như cậu đã bị tuyên án tử hình, chỉ để được ân xá ở khoảnh khác cuối cùng, khi mà sợi dây đã được đeo lên cổ.

Đúng thật, thứ thối rữa đáng sợ kia đang lụi tàn. Hàng ngàn năm đã trôi qua kể từ khi nó bị nhốt ở Tháp Hắc Diện Thạch đến với nó cùng một lúc, thứ hắc hóa nuốt chửng có vẻ như đang chết vì đói. Bề mặt đá mà đã hấp thụ vào nó co giật quằn quại, như thể vô cùng đau đớn. Lò bạc tan chảy.

Da thịt đen kinh tởm chậm rãi thu nhỏ lại, màu sắc chuyển thành màu tro. Quá trình đó chậm chạp, nhưng ở phía ngoài rìa của nó thì đã biến thành...những làn hắc ám, rồi biến mất không để lại chút dấu vết.

Trong lúc sự căng thẳng rời khỏi cơ thể Sunny, cậu không nhịn được mà hơi lung lay.

'Tốt...cuối cùng cũng có thứ đi theo hướng tích cực.'

Trước đó, cậu đã cân nhắc những lựa chọn của mình và không tìm đến cách nào để có thể thoát khỏi nếu thứ kia bắt đầu lan ra.

Cậu đã cân nhắc thử tổn thương nó với Lời Thề Vỡ, nhưng không cho rằng một thứ Ký Ức Thức Tỉnh có thể làm được gì, khi nghĩ đến chủ nhân của bàn tay bảy ngón kia đã phải chọn chặt tay thay vì tiêu diệt thứ hắc hóa lan tỏa kia.

Cậu cũng nghĩ đến việc dùng Cảnh Tượng Tàn Nhẫn, thứ mà bây giờ có thêm vào lửa thần thánh. Nhưng có gì đó cho Sunny biết cái lò lửa mà thứ thối rữa bám rễ cũng đã từng đầy ngọn lửa đó...điểm đó là dễ đoán từ cánh tay của vị thần đã bị đốt đến đen thui kia.

Nếu hàng ngàn năm cháy trong lửa thần thánh không thể tiêu diệt hay là ngăn cản thối rữa đen, thì cậu có hi vọng gì chứ?

Rốt cuộc thì thứ hắc hóa kia tự tiêu diệt. Cả ngọn lửa thần thánh lẫn bản thân một vị thần cũng không thể tổn thương nó, nhưng cơn đói - và bản chất không ngừng nghỉ của thời gian - lại có thể.

'Cảm ơn thần thánh...'

Sunny hít một hơi sâu và mệt mỏi nhắm mắt.

Thứ hắc hóa đang chậm rãi chết đi, những miếng của nó biến mất, từng chút một. Tất cả những gì còn sót lại là đá bị hư hại và kí ức về nỗi kinh dị nguyên thủy kia.

Cậu nhăn mặt.

'Nhưng mà cũng nguyền rủa thần thánh! Tại sao họ lại cho phép thứ như vậy tồn tại chứ...'

Lắc đầu, Sunny vuốt mồ hôi khỏi mặt, rồi quay lại và đi về phía bệ đá.

Vươn một tay ra, cậu nhặt lên cây kim dài, nhọn hoắc và nhìn nó chăm chú một lúc.

Cây kim có vẻ như được làm ra từ sắt đánh bóng, nhưng vì những vệt máu thần thánh được hấp thụ vào nó, kim loại lãnh lẽo lại có một ánh sáng hoàng kim mờ nhạt. Sunny nhìn nó một lúc lâu, cố hiểu liệu đây là một món đồ tầm thường hay là một hiện vật huyền bí.

Cuối cùng, cậu phải thú nhận là cậu không biết.

Cây kim không biến thành một Ký Ức như Mặt Nạ Weaver đã làm. Cậu cũng không nhìn thấy dệt ma pháp trong nó. Nhưng mà, cây kim cũng không có cảm giác là một món đồ đơn giản. Nó...kì lạ.

Cậu suy nghĩ một lúc, rồi triệu hồi Hòm Hám Của và cẩn thận đặt cây kim vào trong. Những cuộn chỉ kim cương cũng vào trong, dễ dàng biến mất vào cái hộp tham ăn kia.

'Sẽ có thời gian để tìm hiểu nó sau...'

Làm xong vậy, Sunny hơi chần chừ, rồi miễn cưỡng quay trở lại phía tầng hai của tòa tháp chùa.

Cậu sẽ đi xem thứ thối rữa đáng sợ kia chết, rồi cố đến gần cánh tay đứt rời của vị thần bí ẩn.

Một lúc sau đó, Sunny đang ngồi ở bậc thang thấp nhất dẫn đến đại sảnh, nhìn chăm chú cái lò lửa to đùng ở trung tâm nó.

Nói chính xác hơn là phần còn lại của nó.

Cái thứ hắc hóa nuốt chửng kia chết cũng lâu lắc. Có vẻ như ngay cả cơn đói ngàn năm cũng không thể dễ dàng giết nó. Thứ da thịt đen lúc nhúc, co giật, biến mất từng chút một.

Vài lần, những thứ mạch của thối rữa cố tỏa ra, rõ ràng cảm nhận được hiện diện của một sinh vật và thèm khát muốn hấp thụ nó...cậu. Nhưng mà thứ truyền nhiễm bàng bổ kia quá yếu để có thể vượt qua sức mạnh bất thuần của cơn đói.

Lò bạc, thứ mà đã từ lâu trở thành một phần của hắc hóa khủng khiếp, tan chảy và vỡ tan, rồi biến mất thành những làn hắc ám thuần khiết. Nhanh chóng, rõ ràng là thứ thối rữa kia không còn quá lâu để sống trên đời này.

Tất cả những gì còn lại từ da thịt tà ác của nó là những thứ mà đã thẩm thấu vào bản thân cánh tay.

Nhìn chăm chú thứ thối rữa đang phân hủy, Sunny cảm thấy sự kinh dị nguyên thủy, sâu đậm, và cùng lúc là một sự thôi thúc kì lạ muốn cố tổn thương nó với hi vọng nhỏ nhoi là được Ma Pháp quy công cho cú giết.

Ai biết được cậu sẽ nhận được phần thưởng gì cho việc như vậy?

Nhưng rốt cuộc, Sunny vẫn ở yên.

Trước tiên là vì cậu thậm chí còn không chắc cái thứ hắc hóa kia sẽ được Ma Pháp công nhận là sinh vật. Cậu thật sự không biết liệu thứ đó là...sống, vì không biết dùng từ nào khác tốt hơn. Nếu nó là một tồn tại, một quá trình, hay là một hiện hữu của một luật lệ báng bổ nào đó mà cậu không biết đến.

Thứ hai là vì cậu hoàn toàn không muốn đến gần thứ thối rữa đó, kể cả khi biết nó đang chết. Cậu cũng không muốn cho Ký Ức của mình đến gần nó. Ký Ức dù sao cũng liên kết với linh hồn cậu. Ai biết thứ đó có khả năng lan tỏa đến Ký Ức, rồi đến linh hồn cậu thông qua sự liên kết vô hình kia hay không?

Vậy nên Sunny chỉ ngồi đó và chờ đợi.

Sau một lúc, thứ hắc hóa cuối cùng đã chết.

Thứ da thịt cháy đen của cánh tay trở nên xám tro, nát thành bụi, và cuối cùng là biến mất thành những làn hắc ám sâu đậm, không thể xuyên qua.

Tất cả còn lại là một sảnh trống rỗng, mảng đá hắc diện thạch lộn xộn ở trung tâm...một mảnh xương trắng như thạch cao tinh mĩ, sáng lên ánh sáng hoàng kim chói mắt.

Một khúc xương đốt ngón tay duy nhất.

Sunny chờ đợi vài phút, gom góp tất cả sự can đảm của mình, rồi thở dài và đứng dậy. Cậu liếc về phía khúc xương nhỏ, cau mày, và đi về phía nó.

...Đến lúc xem thử định mệnh chuẩn bị gì cho cậu.

Bạn đang đọc Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave) của Guiltythree
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tortoise
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.