Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nỗi Sợ Hãi Nguyên Thủy

Phiên bản Dịch · 1223 chữ

Chương 447: Nỗi Sợ Hãi Nguyên Thủy

Sunny nhìn chăm chú hàng dấu chân một lúc nữa, rồi cau mày.

'Làm sao có thể chứ?'

Tháp Hắc Diện Thạch đã bị khóa chặt trước khi cậu mở cánh cổng. Sau khi làm vậy, ma thuật mà gìn giữ mọi thứ bên trong bị tiêu tan, có nghĩa là cánh cổng đã không được mở ra trong hàng ngàn năm.

Vốn đã không dễ để vào được tháp chùa này. Còn không nhắc đến việc người ta phải đi trong Bầu Trời Bên Dưới và tìm đến đường nứt duy nhất ở biển lửa vô tận, cả việc mà cánh cổng phải được mở ra bằng cách truyền tinh túy vào dệt kim cương bên dưới bề mặt của nó.

Sunny chỉ có thể nhìn thấy dệt và hiểu ý nghĩa của nó một chút vì mắt cậu đã được biến đổi bởi giọt máu của Weaver. Cậu cho rằng có những người Thức Tỉnh khác với kĩ năng tương tự, nhưng chắc chắn là có rất, rất ít...và cơ hội mà một người như vậy tìm đến hòn đảo hắc ám xa hơn cả biển ngôi sao bập bùng kia, ẩn nấp trong đáy sâu của vực thẳm hư vô bất tận này, là bao nhiêu?

Và làm sao họ tiến vào mà không khiến phong ấn bị vỡ?

'Ai là kẻ đã lẻn vào Tháp Hắc Diện Thạch mà không bị phát hiện? Và lúc nào?'

Nó chắc chắn phải xảy ra lâu trước ngày hôm nay. Sunny biết chắc là Thánh sẽ không cho ai đến đây và rời đi mà không đánh thức cậu. Và những cái bóng cũng sẽ vậy: kể cả khi cậu ngủ, chúng vẫn tỉnh táo và cảnh giác.

Nên...nó có thể là vào bất cứ thời điểm nào trong vài ngàn năm kể từ khi tòa tháp bị chủ nhân ban đầu từ bỏ.

Hiện tại, cậu không có câu trả lời.

Cảm thấy hơi chần chừ, Sunny lại gần đống búp bê và quan sát chúng một lúc. Thánh cũng đến gần, và lặng lẽ nhìn chằm chằm chúng. Rồi, cô dùng mũi kiếm Mảnh Vỡ Đêm Khuya để chọt một con và hờ hững quay đi, như thể mất hứng thú với đám ma nơ canh này.

'...Chắc cô ta không quá quan tâm đến những phiên bản kém hơn của bản thân.'

Thánh liên tục cho thấy sự ghét bỏ với những thứ mà có vẻ như là bản chế lại đồng loại cô. Hắc Hiệp Sĩ cũng vậy, và kể cả tên khổng lồ của Vùng Đất Lãng Quên cũng vậy. Sunny nhớ rõ ràng cái Bóng của cậu đã không hề ấn tượng cỡ nào với tên khổng lồ đá siêu ngầu kia.

Dời mắt khỏi đám búp bê vỡ, Sunny nhìn quanh và để ý thấy bức tường của nơi này có một hàng những vật chứa thủy tinh to đùng. Vài cái lành lặn, vài cái vỡ nát, nhưng tất cả đều trống rỗng. Thủy tinh đen và đục, phủ bởi một lớp bồ hóng...từ bên trong.

'...Kì lạ.'

Không tìm thấy thứ gì khác đáng chú ý ở tầng hầm, cậu quay lại nơi ban đầu và nghỉ ngơi một lúc, uống nước từ Suối Vô Tận và cố đè nén cơn đói.

'Nơi này quá...ghê rợn.'

Quả thật là vậy. Tòa tháp đen đứng ở mép của mảnh hư vô hắc ám, trống rỗng, và bị bỏ hoang, mọi thứ bên trong đều được tạo ra từ không gì cả bởi một đầu óc phi nhân loại. Nó không phải là nơi rất chào đón...ít nhất là không phải đối với con người. Sunny nhìn chăm chú những bức tường cổ đại mà vây quanh cậu, rồi tự hỏi về những bí mật của quá khứ.

Sau một lúc, cậu đứng dậy và cẩn thận đi về phía tầng hai của tháp chùa này.

...Nhưng mà ngay khi cậu đặt chúng đến đó, Sunny ngay lập tức cảm thấy có gì đó rất, rất sai.

Một cảm giác kinh hãi nguyên thủy, sâu lắng, tinh tế mà cậu đột ngột cảm thấy là không giống bất cứ thứ gì cậu từng biết đến trước đây...có lẽ với ngoại lệ là vài giây ngắn ngủ lúc ở Vùng Đất Lãng Quên, khi mà tên khổng lồ đá nâng lên cái đầu lâu ba mắt từ đáy biển hắc ám.

Nhưng ở đây, cảm giác đó càng nặng nề hơn, càng xâm lấn hơn.

'Cái...cái gì vậy...'

Cũng như tầng hầm, nơi này chỉ có một cái sảnh to. Bức tường đen dâng cao lên đến bóng tối, tạo ra một không khí tráng lệ và nghiêm trang. Ở trung tâm của nó, cắt vào sàn đá hắc diện, một lò bạc to đùng. Và trong đó...

Sunny rùng mình và lui về một bước.

Có gì đó...đang to lên từ bên trong lò, tỏa ra ngoài như một loại mục rữa tà ác. Nó đã nhiễm đến chính vật liệu đá của tòa tháp cổ đại, biến nó thành một dạng thịt đen, co giật, buồn nôn. Cái lò bạc bị thứ mọc khủng khiếp kia lây nhiễm, kim loại của nó bằng cách nào đó đã trở thành một phần của thứ kia. Trông như thể mọi thứ sẽ bị hấp thụ và biến đổi bởi cái thứ hắc hóa lan tỏa kia nếu bị nó chạm đến...có lẽ cả thế giới sẽ bị nó nuốt chửng, nếu có cơ hội.

Thứ mà đang chậm rãi tỏa ra từ lò bạc trông như...tà ác thuần túy.

Sunny rùng mình, ra hiệu cho Thánh lui lại, và hơi dời ánh mắt. Cậu nhìn qua khỏi đống da thịt đen, ở nguồn gốc của sự lây nhiễm đáng sợ này.

Ở trung tâm của cái lò, bị những ngọn lửa mà chắc chắn đã từng cháy hừng hực làm đen sì, một cánh tay người nằm đó. Ừ thì...ít nhất là một cánh tay trông giống của con người.

Cánh tay kia dài hơn hẳn nó vốn lẽ nên, và nó có bảy ngón tay mà kết thúc với bộ vuốt sắc bén. Thứ thối rữa có vẻ như tỏa ra từ vết thương xé ra tồi tệ trên cẳng tay, tỏa đến thứ da thịt cháy đen và gầy gò, rồi ra ngoài, đến mọi thứ ở gần nó.

Bất chấp trạng thái buồn nôn của cánh tay kia, vết cắt mà tách nó khỏi vai có vẻ gọn gàng và trơn tru hoàn hảo, như thể bị cắt bởi một lưỡi kiếm ổn thỏa và không do dự.

Nhưng Sunny bị một thứ khác làm ảnh hưởng hơn.

Lông mày cậu nhíu chặt lại khi phát hiện nó...

Trong mắt tâm trí của cậu, cánh tay tà ác đang tỏa ra một ánh sáng hoàng kim áp đảo, chói lóa đến muốn đuôi mù.

Nó như được tắm trong ánh sáng thần thánh.

Một ý nghĩ đáng sợ xuất hiện trong đầu Sunny.

'Liệu...liệu có thể?'

Trước mặt cậu, bị thứ thối rữa đáng sợ tàn phá, là...một cánh tay của một vị thần.

...Nó cũng là lý do tại sao định mệnh đưa cậu đến góc lạc mất và lãng quên của vực thẳm này.

Bạn đang đọc Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave) của Guiltythree
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tortoise
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.