Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoàng Tử Không Gì Cả

Phiên bản Dịch · 1419 chữ

Chương 438: Hoàng Tử Không Gì Cả

Sunny nhìn chăm chú vào hư vô với vẻ nghỉ ngờ.

"Ừm? Và sao cậu lại quan tâm đến việc tôi sống hay chết?"

Giọng nói im lặng một lúc, rồi trả lời với vẻ đăm chiêu:

"Tôi thật sự đã không nói chuyện với ai khác từ rất, rất lâu rồi. Sẽ rất đáng tiếc nếu rốt cuộc tìm được một người nói chuyện, để rồi họ chết không lâu sau đó. Cậu không nghĩ vậy sao?"

'Tên này chắc chắn không phải chỉ là một Lạc đơn giản vậy...hắn ta thật sự là như thế nào đây? Hắn thật sự là người hay chỉ giả vờ?'

Sunny suy nghĩ một chút, rồi nói:

"Chắc vậy. Và vì đang ở chủ đề đó...chính xác thì làm sao chúng ta có thể nói chuyện?"

Cậu cho rằng giọng nói kia sẽ thay đổi chủ đề hoặc là ngó lơ câu hỏi đó, nhưng khiến cậu bất ngờ, nó thật sự trả lời:

"Tôi cũng không chắc. Chuyện này cũng chưa từng xảy ra với tôi.

Sau một lúc, giọng nói chần chừ nói thêm:

"Cậu...cậu liệu đã tìm thấy một mảnh gương vỡ ở đâu đó?"

Có gì đó vào khớp trong đầu Sunny.

'Gương vỡ...Quái Thú Gương...Beastie...'

Phản Chiếu Vượt Giới Hạn! Mảnh gương mà sinh vật kì lạ kia để lại vẫn còn ở trong Hòm Hám Của...dính máu của cậu...

'Cứt!'

Vậy chủ nhân của giọng nói đó là người mà đã tạo ra Phản Chiếu đầy sát ý mà Sunny đã đụng độ ở Đảo Đền Tội. Đó...mang lại nhiều câu trả lời nhưng cũng nhiều câu hỏi khác.

Nhưng hiện tại cậu thật sự không thể suy nghĩ, vì áp lực từ Khiếm Khuyết đã bắt đầu xuất hiện, buộc cậu nói chuyện.

"Nhắc đến thì, đúng là có, tôi gần đây tìm được một mảnh gương vỡ. Với từ "Beastie" như được trẻ con viết lên vậy."

Giọng nói yên lặng một lúc, rồi khẽ hỏi:

"Ồ? Cậu tìm được nó bằng cách nào vậy?"

Sunny không trả lời lâu nhất có thể, rồi miễn cưỡng nói ra:

"Mảnh gương đó bị để lại bởi một sinh vật mạnh mẽ mà tôi giết. Tôi cầm nó theo, cho rằng nó có thể quan trọng."

Lần này, giọng nói yên lặng đặc biệt lâu. Khi nó lại phát ra, có chút đau buồn trong giọng nói. Chủ nhân của giọng nói đã cố đè nén nó, nhưng sự đau đớn có vẻ quá sâu đậm để không thấm vào lời nói dù chỉ một chút.

"...Vậy nó chết rồi. Tôi hiểu."

Rồi, nó lại yên lặng.

Sunny căng thẳng. Sau một lúc, cậu cẩn thận hỏi:

"Cậu, ờ...cậu sẽ không giận vì tôi giết thú cưng của cậu chứ hả?"

Một tiếng thở dài thật sâu vang lên từ hư vô.

"Giận...cậu? Tại sao lại giận cậu? Cậu đâu phải người khiến chúng tôi rơi vào cảnh này."

Sunny rùng mình, cho rằng bất kể ai hay là thứ gì mà đã chịu trách nhiệm cho việc Quái Thú gương bị tách ra khỏi người tạo ra nó - và cuối cùng chết bởi tay cậu - là cực kì may mắn vì chủ nhân của giọng nói này đã biến thành một Lạc.

Rồi, cậu dè chừng hỏi:

"Nó...nó chính xác là thứ gì vậy? Tôi chưa từng thấy sinh vật nào như vậy cả."

Giọng nói có vẻ lấy lại kiểm soát hơn khi nó trả lời sau vài giây yên lặng:

"Một hiện hữu của Kĩ Năng Phân Loại của tôi. Một loại Tiếng Vang, cậu có thể hiểu vậy. Tôi...tôi tạo ra nó lúc tôi chỉ là một đứa trẻ cô đơn. Chúng tôi đã ở với nhau thời gian dài, trước...trước khi chúng tôi không còn nữa."

Sunny nghiêng đầu, rồi hơi cau mày.

"Ý cậu là sao, một đứa trẻ? Một đứa trẻ với Kĩ Năng Phân Loại?"

Giọng nói bật cười cay đắng.

"À, chuyện đó...tôi có Ác Mộng Đầu Tiên khi tôi mười hai tuổi. Hiếm, nhưng mà đôi lúc có xảy ra. Nhưng rất ít trẻ con sống sót thử thách."

Sunny chớp mắt.

'Bị đưa đến Ác Mộng ở tuổi mười hai...đương nhiên là ít người sống nổi!'

Cậu biết là có những trường hợp rất hiếm mà người ta dính phải Ma Pháp ở ngoài độ tuổi thông thường. Cả thế hệ đầu tiên của những người Thức Tỉnh là ví dụ tốt nhất. Và có những trường hợp của sự dị thường này vẫn còn đến tận ngày nay, mặc dù nó thường xảy ra với những người lớn tuổi hơn bình thường, chứ không phải trẻ hơn.

'Vậy mà mình tưởng mình đã xui xẻo lắm rồi...'

Cậu hắng giọng, rồi ngượng nghịu nói:

"Ừ thì...xin lỗi vì mất mác. Nếu khiến cậu thấy tốt hơn, sinh vật đó cố nói gì đó trước khi nó chết. Ờ...chúng tôi chưa từng ngừng tìm kiếm. Đại loại vậy."

Nhưng giọng nói kia không trả lời. Có vẻ như chủ nhân của giọng nói lại một lần nữa dùng hết hồn tinh của hắn...hoặc thứ gì đó khác mà cho phép hắn nói chuyện với Sunny...và đã biến mất thêm vài ngày nữa.

Sunny thở dài.

"Nguyền rủa! Mình thậm chí còn không có thời gian để hỏi hắn cách sống sót những ngôi sao chết tiệt kia!"

Chiến thuật, phải chiến thuật hơn với những lời nói, chết tiệt!

Sunny tiếp tục rơi vài ngày nữa. Đến hiện tại, cậu đang gặp vấn đề để nhớ lại cảm giác không ngã là như thế nào. Hắc ám có vẻ trường tồn và luôn luôn hiện diện, như thể cậu đã luôn ở đó, trong sự ôm ấp trống rỗng của nó, và tất cả cuộc đời trước đó của cậu chỉ là một giấc mơ kì lạ.

'Có lẽ là mơ?'

Không...không, không phải. Cậu khá chắc.

Đến lúc giọng nói trở lại, hư vô đã hơi thay đổi. Những ánh sáng lấp lánh ở xa không chỉ gần hơn và sáng hơn, mà ngay cả không khí hình như cũng có vẻ ấm hơn.

Sunny đang ở chỗ ngồi thông thường của mình, bắt chéo chân ở trung tâm cái rương kho báu và rèn luyện điều khiển dòng chảy tinh túy. Trên bề mặt cái nắp gần cậu là một cây trường cung màu đen và một bao với những mũi tên đen.

"...Cậu luyện cung thuật?"

Sunny mở mắt và liếc vào bóng tối, rồi nhún vai.

"Không hẳn. Nhưng tôi hi vọng có thể sớm học được một chút."

Cậu nhăn nhó và giương cằm về phía cánh tay gãy:

"Nhưng tôi cần hai tay lành lặn trước khi có thể."

Cây cung và bao tên là thứ mà cậu đã đưa cho Thánh trước đây. Cả hai món Ký Ức đều là Vượt Giới Hạn, như chỉ đẳng cấp một. Pháp thuật của cây cung khiến nó phi thường mạnh mẽ và bền chắc, còn pháp thuật duy nhất của mũi tên là nó là cả bao tên thay vì một mũi duy nhất.

Trong lúc này thì cánh tay gãy của cậu cũng đang lành lại. Cậu đã có thể di chuyển ngón tay, nhưng quá trình lành lại vẫn còn lâu mới hoàn thành. Nhưng chắc đã nửa đường.

Sunny hồi phục vết thương nhanh hơn nhiều những người bình thường, và thậm chí là những người Thức Tỉnh khác. Cậu khá chắc là trong khoảng một tuần nữa, cậu sẽ có thể tháo bỏ cái nẹp và có thể kéo dây cung.

Giọng nói ngập ngừng, rồi nói:

"Lần trước chúng ta không có thời gian để bàn với những ngọn lửa thần thánh."

Sunny gật đầu.

"Đúng vậy."

Rồi, cậu nhớ đến gì đó và hỏi:

"Ồ, tiện thể...tôi gọi cậu là gì? Cậu có tên không? Hơi ngượng não khi cứ nghĩ đến cậu là Giọng Nói."

Giọng nói cười.

"Một cái tên? Chắc là tôi từng có tên."

Sunny thở dài.

"Ừm? Vậy, nó là gì?"

Hư vô hơi chần chừ, rồi trả lời với sự thú vị:

"...Mordret. Hay, nói đúng hơn...chắc là Hoàng Tử Mordret."

Sunny mở miệng và ngậm miệng vài lần, rồi hỏi với giọng nghi ngờ:

"Hoàng tử? Cậu là hoàng tử của gì?"

Mordret cười.

"Không Gì Cả! Tôi là Hoàng Tử của Không Gì Cả. Không hề có gì..."

Bạn đang đọc Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave) của Guiltythree
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tortoise
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.